KHÔNG THỂ QUAY LẠI

Vũ Thần vội vã đưa Tiểu Nhu đến bệnh viện, hắn ngồi ngoài phòng chờ kết quả, cánh cửa vừa mở ra, hắn vội vàng hỏi "Chân cô ấy có sao không?"


Bác Sĩ lắc đầu thở dài "Chân cô ấy bị trật quá nặng, tuy có thể đi lại như người bình thường, nhưng sẽ không thể múa được"


Nói xong Bác Sĩ bỏ đi, Vũ Thần nghe thế vội chạy vô phòng, liền thấy Tiểu Nhu khóc nấc từng tiếng, hắn chạy lại ôm cô vào lòng.


"Tiểu Nhu, đừng khóc nữa, không múa được thì thôi"


Giọng Tiểu Nhu vì khóc quá nhiều mà đứt quảng trong lòng hắn,  "Nhưng... Nhưng mà anh... Anh thích nhất là... Là xem em múa.. Không phải sao?"


Vũ Thần dịu dàng vỗ lưng cô "Dù em không múa được, anh vẫn thích em"


Hắn còn nhớ lần đầu nhìn thấy cô, lúc đó cô đang trên sân khấu, biểu diễn điệu múa của mình, thân hình uyển chuyển, thanh thoát nhẹ nhàng, y như chú chim bay lượn trên bầu trời, không ràng buộc, không bày xích.


Đều quan trọng là đôi mắt của cô rất thuần khiết, ánh mắt của cô như ngôi sao trên bầu trời, ánh mắt to tròn, ngây thơ như một đứa trẻ, không toan tính, không mưu mô, hoàn toàn là sự tinh khiết.


Lúc đó, trái tim hắn như ngừng đập, sau khi buổi biểu diễn kết thúc, hắn đã lên tặng hoa cho cô, cô dùng đôi mắt to tròn mĩm cười với hắn, vì do cô che mặt, nên chỉ thấy đôi mắt, nhưng đã làm tản băng trong lòng hắn tan chảy mất rồi.


Nên hắn đã thề, cả đời này hắn chỉ yêu cô gái có đôi mắt thuần khiết, thơ ngây trước mặt này, hắn đã cho người đều tra, và biết được người biểu diễn hôm đó, là đại tiểu thư của tập đoàn Đinh thị mà hắn đang hợp tác.


Hắn dùng một tháng để theo đuổi cô, và kết quả đã thành công, nhưng đến cuối cùng người được gả cho hắn lại là em gái cô.


Cô nói là do Đinh Tiểu Mẫn thích hắn, nên đã khóc lóc cầu xin được gả cho hắn, tay hắn bỗng siết chặt, tất cả là tại Đinh Tiểu Mẫn, nếu không có cô ta, hắn và cô đâu phải đau khổ như vậy?.

Bình luận

Truyện đang đọc