KHÔNG THỂ QUAY LẠI

Đinh Tiểu Mẫn ở lại một đêm trong bệnh viện, chỉ ngồi đó canh chừng ba cô, đôi lúc quên mà ngủ gục, rồi bừng tỉnh lại tiếp tục canh chừng.


Cô sợ! Nếu cô mà ngủ, lỡ như ba cô có sơ xuất gì, cô có chết cũng không thể tha thứ cho bản thân.


Lết thân thể mệt mỏi của mình về nhà, cô muốn về nhà tắm rửa một chút, hôm qua cô đi vội, nên vẫn mắc bộ đầm ngủ ở nhà, bây giờ nhìn lại, đúng là quá kỳ cục đi.


Nhìn thấy xe Vũ Thần đậu trước cổng, cô cũng không ngạc nhiên, dạo gần đây hắn ở nhà còn nhiều hơn đến công ty, cô vào nhà định đi lên lầu, thì thấy túi xách của chị cô nằm ở sofa.


Tối qua! Chị cô thật sự ở lại đây?


Cô đã nghĩ chị cô nhất định kiếm cớ mà ở lại cũng hắn, nhưng không ngờ là sự thật, thường ngày thì không sao, nhưng bây giờ ba cô đang như vậy, chị cô còn có thời gian mà hẹn hò yêu đương?


Cô tức giận đi lên lầu, đứng trước cửa phòng của mình, cô không dám mở cửa bước vào, dù cô đã nói với bản thân ngàn lần, họ có xảy ra chuyện gì, cô cũng không quan tâm nữa, nhưng cô không làm được, cô sợ, sợ thấy cảnh mình không muốn thấy nhất.


Đứng trước cửa phòng hồi lâu, cuối cùng cô cũng quyết định bước vào, nhưng mở cửa ra không thấy ai trong phòng, tìm khắp nhà cũng không thấy ai.


Nhưng rõ ràng xe của hắn còn ở đây, túi của chị cô cũng ở đây?


Rốt cuộc hai người họ đi đâu?


Nhưng chợt nhớ điều gì, cô đi ra vườn hoa sau nhà, vừa vào vườn đã thấy một trắng, một vàng, bị những cành hoa che đi, nữa kín nữa hở, thấp thoáng đứng ở giữa vườn.


Vì những bông hoa trong vườn này đa số là màu đỏ, nên hình ảnh hắn trong áo sơ mi trắng có thể nổi bần bật trong vườn, dù không thấy hết nguyên người.


Chị cô thì khỏi phải nói, bộ váy vàng chanh chỉ có nổi hơn, chứ không kém chiếc áo sơ mi trắng của hắn, nhìn lại bộ áo ngủ trên người, vừa khéo là màu hồng, nếu không ai để ý thì sẽ không thể nhìn thấy cô.


Cô còn tưởng họ hèn họ bí mật trong vườn, nhưng thấy mày của hắn nhíu chặt, trên tay còn cầm một tờ giấy gì đó, chị cô thì mặt trắng bệch siết chặt tay đứng đối diện.


Cô muốn biết họ nói chuyện gì, nên đã luồng lách vào những đám hoa, ngồi xuống dùng cành của chúng che lại, dù là thấy không rõ, nhưng vẫn có thể nghe giọng rất rõ.


Tiểu Nhu mặt trắng bệch nhìn vào Vũ Thần "Thần! Không như anh nghĩ đâu"


Vũ Thần trầm mặc "Vậy em giải thích đi? Tại sao bản hộp đồng lại nằm trong túi sách của em?"


Khi Tiểu Nhu làm rớt túi xách, hắn bèn lại nhặt giúp, nhưng đập vào mắt hắn lại là bản hộp đồng giữa hai công ty, cô từng nói sẽ bắt ba mình trả hộp đồng cho hắn, và kết quả ba cô lại nằm viện, hắn không thể không nghi ngờ.


Tiểu Nhu như sắp khóc nhìn Vũ Thần "Thần! Anh nghi ngờ em đẩy ba xuống cầu thang sao?"


Đinh Tiểu Mẫn vừa nghe thấy, bàn tay nắm vào cành hoa run rẩy.


Vũ Thần lạnh lùng nói "Đây đâu phải là lần đầu tiên em vì mục đích của em, mà hại đến người khác!"


Tiểu Nhu mặt càng tái lùi về sau, nước mắt bắt đầu rơi "Anh nói gì vậy? Anh nghĩ em là hạng người đó sao?"


Vũ Thần nhìn thẳng vào mắt Tiểu Nhu, chậm rãi nói "Em đừng nghĩ anh không biết gì, Tiểu Nhu! anh đều biết hết, từ giây phút anh bắt được Tấn Phi thì đã biết hết rồi!"


Thân thể Tiểu Nhu run rẩy "Tấn Phi...sẽ...sẽ..không.."


"Có phải em đang nghĩ Tấn Phi nhất định không khai ra em không? Đúng, hắn không hề khai ra em, nhưng đàn em của hắn thì làm sao chịu nổi được tra tấn? Em nghĩ tại sao đàn em của hắn chết mất xác?"


Vũ Thần đi từng bước về phía cô "Tiểu Nhu! Em đừng nghĩ anh không hỏi, thì anh sẽ không biết gì, anh chỉ là không muốn nhìn thấy em ngồi tù mà thôi, nhưng em..." nói đến đây hắn dừng lại một chút.


Rồi lắc đầu "Lại không dừng tay, ngay cả ba mình cũng hại, anh đã hứa với em sẽ ly hôn với A Mẫn, thì anh nhất định sẽ làm, em hà cớ gì lại làm biết bao nhiêu chuyện sai trái tới vậy?"


Tiểu Nhu run rẩy nhìn hắn "Thần...em..em thừa nhận, em có làm hại A Mẫn, nhưng với ba chỉ là vô tình thôi, là em và ba dằn co, và ba chợt ngã xuống, em không đẩy ba, thật sự không đẩy, anh phải tin em, nhất định phải tin em!"

Bình luận

Truyện đang đọc