Sự sống của Hoàng Nhưỡng đang từ từ trôi đi, nàng giơ tay, nhẹ nhàng tháo cây trà châm trong suốt trên đầu xuống.
Nước từ trà châm tan chảy, cùng máu trên tay nàng trộn làm một thể.
Bên tai là âm thanh hỗn loạn tưng bừng, Tạ Linh Bích rú thảm đáng kinh hãi.
Hoàng Nhưỡng dời mắt, nhìn thấy Kim Cương Hàng Ma xử trong tay con rối đối chiến đã một nửa đâm vào đỉnh đầu lão. Máu lão chảy xuống, hoà trộn não bộ trắng phếu. Nó khiến lão nhìn như ác quỷ, kinh khủng khôn tả xiết.
Tạ Hồng Trần lòng dù lo lắng, nhưng gặp nguy không loạn.
Hắn nói: “Tiền bối Miêu Vân Chi đâu rồi?”
Trong đám, Miêu Vân Chi không cần hắn nhiều lời, đã chạy ra trước. Lão ngồi xổm trước mặt Tạ Linh Bích, rút châm bạc, định giảm đau cho Tạ Linh Bích trước.
Hoàng Nhưỡng dựa trong lòng Đệ Nhất Thu, máu chảy càng nhiều, người càng lạnh. Nàng bắt đầu phát run.
“Miêu tiền bối!” Đệ Nhất Thu không dám di chuyển Hoàng Nhưỡng, chỉ nói: “Xin giúp ta xem em Nhưỡng.”
Nhưng Miêu Vân Chi cũng chỉ có một, lão quay sang thoáng nhìn Hoàng Nhưỡng, cũng thấy khó giải quyết.
Trái lại Hoàng Nhưỡng cười nói: “Không cần.” Nàng vùi mặt vào trước ngực Đệ Nhất Thu, chợt nói: “Em báo cho chàng một chuyện, tỉnh giấc rồi chàng phải nhớ kỹ.”
“Tỉnh giấc gì?” Đệ Nhất Thu nghe không rõ.
Hoàng Nhưỡng nói: “Thân thế của Tạ Hồng Trần có vấn đề. Hắn không phải… không phải do Tạ Linh Bích nhặt được. Năm đó vì em muốn tìm hiểu hắn rõ hắn, đã đến nơi hắn sinh ra điều tra, em phát hiện… Tạ Linh Bích đang nói dối.”
Chung quanh thế giới như băng như sáp, bắt đầu chậm rãi uốn éo hòa tan.
Dãy núi chảy xuôi, cung điện mềm oặt, vạn vật dần dần cuốn thành một thể.
Thế là tất cả lời Hoàng Nhưỡng muốn nói bị nén xuống, nàng nắm chặt lấy vạt áo trước ngực Đệ Nhất Thu, sau đó ngẩng đầu, hôn lên cằm y.
Bạch Cốt nhai.
Lúc Hoàng Nhưỡng tỉnh lại, vẫn đang ngồi đối diện cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là vách đá vạn trượng, chỉ thi thoảng thấy cánh chim bay qua. Chim còn có thể bay thẳng để qua, còn nàng muốn động đậy chút ít cũng là hy vọng xa vời. Hoàng Nhưỡng thậm chí cảm thấy, dù trong giấc mơ có bị thương nặng, dù đau đớn đủ bề, cũng còn tốt hơn bị giam cầm trong xác chết này.
Nàng rơi từ trên mây xuống, tất cả máu và ân cừu trong mơ, chẳng qua cũng chỉ làm tăng thêm nỗi đau đớn khi tỉnh giấc.
Sau lưng bỗng vang lên tiếng nước, Hoàng Nhưỡng không thể quay lại, nhưng nàng biết, là Đệ Nhất Thu đã tỉnh.
Ờm, trước đó vào giấc mộng, Đệ Nhất Thu đang ngâm thuốc trong thùng tắm sau lưng nàng.
Quả nhiên, nghe tiếng chân trần đạp đất phía sau nàng, hiển nhiên, Đệ Nhất Thu nhảy ra khỏi thùng tắm.
Hoàng Nhưỡng cảm thấy phía sau có gió táp quét qua, xe lăn bị người xoay lại.
Nàng còn chưa kịp thấy rõ người trước mặt, một bàn tay đã nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực nàng, tựa như muốn xác nhận vết thương trong mơ có thực hay không.
Hoàng Nhưỡng rốt cuộc thấy rõ người trước mặt.
Đệ Nhất Thu tóc đen rối tung, trên người chỉ qua loa khoác quan phục màu tím, hiển nhiên cực vội vàng.
Y ngồi trước mặt, ngoại bào rộng mở, Hoàng Nhưỡng càng nhìn thấy nội dung nhiều hơn.
Làn da Đệ Nhất Thu thật ra rất trắng, chỉ có điều từ bên dưới vai trái, nửa người lộ đầy vảy rắn màu xanh bích cực kì chướng mắt. Dáng người y mạnh mẽ thon gầy, hông eo căng đầy.
A, dù vốn liếng nom cũng được, nhưng không có bảo vật quấn hông gì nha.
—— lẽ nào mười hai cô hoa nương kia thật sự được y nhờ cậy chăng?!
Quả nhiên tin đồn không thể tin.
Hoàng Nhưỡng đang cố gắng dẹp qua tin đồn, thình lình Đệ Nhất Thu hỏi: “Nàng đang nhìn cái gì vậy?” Giọng y từ trên cao vọng xuống, mang mấy phần nghi ngờ và tìm hiểu.
Ông trời của ta! Trời mới biết ta đang nhìn cái gì!
Trong nháy mắt Hoàng Nhưỡng hồi thần, lập tức đầy vẻ ngơ ngốc, dứt khoát đến ánh mắt cũng thả trống rỗng, cố giả vờ như nghe không hiểu.
Đệ Nhất Thu một tay khép áo bào, một tay nhẹ nâng cằm nàng, đối mặt với nàng. Vừa tức thì, y nghi ngờ Hoàng Nhưỡng đã có ý thức!
Ánh mắt nàng ấy sáng quá mức như tuyết vậy.
Nhưng nếu như nàng thật sự có ý thức, thế thì vừa rồi nàng đã nhìn cái gì?
Thực sự là… không thể nghĩ lại.
Giám Chính đại nhân gấp gáp khép chặt áo bào, mắt nhìn kỹ càng. Hoàng Nhưỡng cố thả rỗng hai đồng tử, ánh mắt dại đi, ra dáng một cô người giả hiền lành tinh xảo.
Đúng lúc này, rầm một tiếng cánh cửa bị đá văng!
Miêu Vân Chi gần như là bay nhào tới!
Vừa thấy Đệ Nhất Thu và Hoàng Nhưỡng đều ở đây, trái tim bị treo lên mới về lại trong bụng.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?!” Lão vọt tới trước mặt Hoàng Nhưỡng, vì cảnh trong mơ quá chân thật, lão khó lòng phân biệt thật giả. Nhưng chính mắt nhìn thấy Hoàng Nhưỡng không sao, cuối cùng Miêu Vân Chi mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
“Có phải chúng ta lại nằm mơ không?” Lão hỏi.
Giám Chính đại nhân khép áo khoác ngoài, đang tính trả lời, đột nhiên, một đám y nữ, dược đồng tụ tập ở ngoài cửa.
Đại đệ tử Hà Thủ Ô của Miêu Vân Chi nói: “Sư tôn, vừa rồi chúng con đều nằm cùng nằm mơ. Một giấc mơ dài đến hơn trăm năm.”
Xem ra, giấc mơ lần này không hề khác lần trước.
Miêu Vân Chi ừm đáp, nhìn Đệ Nhất Thu nói: “Cô nhóc không bị thương à!”
Đệ Nhất Thu ôm áo bào, mặt tỉnh bơ nói: “Ừm.”
Miêu Vân Chi vẻ đầy nghiêm túc, nói: “Sau lần mơ trước, lão phu nghe nói sau khi Tạ Linh Bích, Tạ Nguyên Thư thậm chí Tạ Hồng Trần tỉnh giấc đều có tổn thương! Nếu cảnh trong mơ không sai, Hoàng Nhưỡng trước đó cũng bị thương. Sao tỉnh giấc rồi con bé lại không sao?”
Đệ Nhất Thu khép chặt áo, đáp: “Không biết.”
Miêu Vân Chi lập tức phẫn nộ, một tay siết chặt cổ áo y: “Không biết hử?! Cậu là Giám Chính Ti Thiên giám, không biết cũng không tra sao?!”
Đệ Nhất Thu rốt cuộc nói: “Bổn tọa là Giám Chính Ti Thiên giám, dù có muốn tra thì cũng phải ăn mặc nghiêm chỉnh trước chứ.”
“…” Miêu Vân Chi nhìn cổ áo bị mình siết chặt ngó xuống, phát hiện cậu ta chỉ đi chân trần, dưới lớp áo bào tím chả mặc gì.
Bên ngoài kia ánh mắt một đám y nữ như hổ sói, chăm chăm nhìn vào trong phòng.
“Khục.” Miêu Vân Chi buông tay ra, nói: “Mau mặc quần áo vào, thật là còn thể thống gì chứ!”
Nói xong, lão chạy ra ngoài cửa, đang định đóng cửa. Đệ Nhất Thu đưa tay vào trong thùng tắm, đột nhiên nói: “Không đúng!”
Miêu Vân Chi hỏi: “Sao hả?”
Đệ Nhất Thu lấy tay thăm dò nhiệt độ nước, hỏi: “Giờ là giờ gì?”
Hỏi xong, không đợi Miêu Vân Chi trả lời, y quay người ra ngoài, chạy thẳng đến chỗ đồng hồ mặt trời của Bạch Cốt nhai.
Bọn Miêu Vân Chi theo tới, cũng kinh ngạc — họ đã mơ một giấc rất dài, có thể thời gian vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề trôi.
Thời gian trong mơ có lẽ không giống hiện thực, song cũng cần thời gian chứ.
Đệ Nhất Thu trầm giọng: “Nhiệt độ nước trong thùng tắm vừa rồi không hề giảm. Đủ thấy đồng hồ mặt trời cũng không bị lỗi.”
Thần sắc Miêu Vân Chi nghiêm túc, ngay lúc ấy, có người kinh hoảng đến báo: “Sư tôn, có ma!”
“Quỷ gì thế!” Miêu Vân Chi trách mắng, “Ban ngày ban mặt vội vội vàng vàng!”
Đệ tử kia nói: “Hồi sư tôn, thật sự gặp quỷ đó! Đệ tử vừa rồi đưa con rối quét dọn gian phòng, nhìn thấy mấy người bệnh. Nhưng mà rõ ràng họ đã bệnh chết rồi mà!”
Bên cạnh, Hà Thủ Ô chợt hỏi: “Là mấy người từ đất Thục hả?”
“Chính phải chính phải!” Đệ tử kia gật lia lịa.
Hà Thủ Ô nhìn Miêu Vân Chi: “Mấy người đó đúng là đã chết trước khi vào cơn mơ ạ. Nhưng mà sư tôn nhớ không, trong giấc mơ ngài thử thuốc khác cho họ, họ… có thể sống tiếp.”
Miêu Vân Chi chạy gấp tới xem, còn Đệ Nhất Thu cũng nhanh nhẹn mặc áo bào. Đang lúc ra cửa, y mang áo choàng đến cho Hoàng Nhưỡng, đẩy nàng cùng đi.
Ba người bệnh chết đi sống lại kia, đúng là đang ở trong phòng.
Tất cả có thể rõ rõ rành rành nhìn thấy hình dạng của bọn họ.
Mà hình như ba người này cũng không nhớ chuyện họ đã bệnh chết ngoài đời thật, họ cười nhìn Hà Thủ Ô nói: “Qua mấy hôm rồi, chứng bệnh của ba huynh đệ bọn ta thật sự làm phiền đại phu.”
Hà Thủ Ô lùi mấy bước, mãi đến sóng vai với Đệ Nhất Thu. Cậu nói: “Các người… hiện giờ cảm thấy thế nào?”
Ba anh em vặn vẹo tứ chi một chút, nói: “Đã tốt hơn nhiều, có điều mỗi khi vào đêm, còn hơi đau đầu…”
Bọn họ rõ ràng giải thích chứng bệnh của mình, đám Miêu Vân Chi thầm kinh hãi!
Mà Đệ Nhất Thu thì thấp giọng hỏi: “Thi thể ba anh em họ, đã xử lý thế nào vậy?”
“Bọn hắn không quen không biết, chôn đại ở bãi tha ma rồi.” Miêu Vân Chi cũng kịp hiểu, lập tức gọi một đệ tử tới: “Thương Truật*, đi tìm xác ba anh em này xem.”
(*) cũng là tên 1 loại thuốc Đông y, nhớ lý do của cái tên Hà Thủ Ô hông,:]].
Bãi tha ma cách đây không xa, chỉ sau chốc lát, có đệ tử đến báo: “Sư tôn, xác vẫn còn ở đó. Ngoài việc hơi thối rữa, không thiếu một cái.”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Đến cả Miêu Vân Chi cũng chấn động trong lòng.
Đệ Nhất Thu nói: “Khiêng thi thể lên đây.”
Xác chết đã mấy ngày, dĩ nhiên không dễ ngửi. Song đám người cũng không còn cách nào khác, đành bịt mũi, moi ba bộ xác lên khiêng về Bạch Cốt nhai.
Thấy xác bày ở cửa, Đệ Nhất Thu gọi ba người tới, hỏi: “Các ngươi nhận ra đây là gì chứ?”
Ba người đi đến trước mấy cái xác, nhìn hồi lâu, mắt lộ vẻ không hiểu.
“Đây… sao y phục nhìn quen mắt thế nhỉ?” Một người trong đó đưa tay, định lật xem quần áo trên xác. Ngay tích tắc đầu ngón tay hắn đụng vào xác, ba người lập tức cứng đờ, sau đó, họ hòa tan như sáp.
Rất nhanh hóa thành hư không.
Đám người hồi thần, chỉ còn ba bộ xác chết trên đất vẫn tỏa ra mùi thối khó ngửi.
Cảnh tượng này, khó tránh khỏi khiến người ta nghĩ đến tình cảnh lúc tỉnh giấc.
Miêu Vân Chi ngay lập tức nói: “Giấc mơ này kết thúc, e rằng mọi người sẽ nghi ngờ nguồn gốc có liên quan đến Hoàng Nhưỡng. Bạch Cốt Nhai không bảo vệ được con bé.” Lòng lão nghĩ tỏ tường, lập tức bắt đầu tính toán đối sách: “Ngươi phải đưa cô bé ấy về Ti Thiên giám, trông chừng nghiêm ngặt!”
Đệ Nhất Thu ừ đáp, chợt nói: “Không biết tại hạ có thể mời tiền bối đi Thượng Kinh một chuyến, ở mấy ngày không?”
Miêu Vân Chi giật mình, sau đó thở dài, nói: “Đi thôi.”
Đệ Nhất Thu không nghĩ lão sẽ đồng ý ngay, còn chuẩn bị cả một bộ lý do giải thích. Miêu Vân Chi phất tay, nói: “Giấc mơ này kỳ quặc vậy, điểm mấu chốt đều ở cô gái này. Trăm năm chìm trong giấc mơ, e hiện giờ đã là thiên hạ đại loạn. Bạch Cốt Nhai tuy là vùng đất tránh sự đời, song người sống một đời, tránh sự đời thế nào được?”
Lúc này, toàn bộ thế giới đều tỉnh giấc.
Nếu nói sau giấc mơ đầu đám người chỉ ngạc nhiên, thì giấc mơ này, đã khiến người ta cảm giác sợ hãi.
Bởi một giấc mơ kéo dài trăm năm, rất nhiều người và vật khác biệt với ngoài đời thật.
Những người vốn đã chết ngoài đời, giờ nhao nhao xuất hiện.
Nhưng ký ức của họ, hoàn toàn là ký ức từ trong giấc mơ. Thậm chí họ cũng không biết, ở thế giới bên ngoài, họ đã chết.
Ngọc Hồ Tiên Tông.
Tạ Hồng Trần tỉnh lại trong điện Duệ Vân, hai mắt y vẫn bịt bằng tấm lụa trắng, tình cảm trong giấc mơ ùn ùn kéo đến.
Trăm năm sống chung với Hoàng Nhưỡng tựa như đang ở trước mắt.
Hắn xuống giường, đi thẳng ra sau điện.
Nhưng trên sân tập trống rỗng.
Cũng không có Hoàng Nhưỡng.
Tạ Hồng Trần ngang qua bàn sách, bỗng phát hiện, trên bàn ấy vậy mà thật sự có một chậu hoa lan!
Nhịp tim hắn lập tức đập mạnh, cả người như lảo đảo bổ nhào qua.
Nhưng mà, ngay lúc tay của hắn chạm đến hoa lan, đóa lan kia bỗng tan chảy. Nó chậm rãi biến hình chảy xuôi, cuối cùng hóa thành hư không.
Trên bàn trống rỗng. Cảnh vừa thấy như là ảo giác.
Tạ Hồng Trần thu tay lại, hắn gọi Tâm kiếm, trực tiếp ngự kiếm chạy tới điện La Phù!
Trong điện La Phù, Tạ Linh Bích hai tay ôm đầu, kêu rên không thôi.
Tạ Hồng Trần bước nhanh đến, vì có kinh nghiệm sau giấc mơ đầu, hắn cũng không lấy làm lạ.
Quả nhiên, công lực Tạ Linh Bích tổn hao nhiều, hơn nữa não bị thương nặng.
Nhưng mà, e rằng chuyện này chưa phải là nghiêm trọng nhất.
—— ngay trong giấc mơ, Tạ Linh Bích trước mặt vô số đồng đạo Tiên môn, không chỉ sử dụng Tâm Kiếm đấu Hoàng Nhưỡng, hơn nữa còn thua trận.
Thua còn không nói, thậm chí lão còn phá giới hạn kết giới của sân tập, muốn lấy thế lực mạnh mẽ nhất giết chết Hoàng Nhưỡng.
Đường đường một Lão tổ, bị một kẻ đệ tử hậu bối của Tông môn đánh bại. Sau khi bại trận, thẹn quá hoá giận, phá kết giới ra tay giết người. Cuối cùng bị con rối đối chiến của Ti Thiên giám đánh trọng thương.
Những lời này, bất kể một câu nào, đều là đả kích hủy diệt đối với thanh danh của Tạ Linh Bích.
“Bắt lấy con tiện tỳ!” Tạ Linh Bích bắt lấy cổ tay Tạ Hồng Trần, giọng điệu dữ tợn như ác quỷ, “Ta muốn lăng trì róc thịt nó để giải mối hận trong lòng!”
Lão biến thành dạng này. Tạ Hồng Trần nhìn người trước mặt, chỉ thấy lạ lẫm.
Tạ Linh Bích cho tới giờ đều luôn chú trọng thân phận. Đã có lúc nào thất thố vậy đâu?
“Con sẽ tìm được nàng ấy.” Tạ Hồng Trần nói.
Tu luyện của lão vì có trăm năm trong giấc mơ, công lực tổn thất ở giấc mơ đầu trái lại đã được bù đắp trở lại. Có điều chuyện này trong mắt Tạ Linh Bích, e là uy tính của toàn bộ Ngọc Hồ Tiên Tông sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
“Không phải tìm ra nó! Là bắt lấy nó, bắt lấy nó!” Tạ Linh Bích hai tay ôm đầu, như bên trong đấy thật sự bị một thanh Kim Cương Hàng Ma xử cắm vào.
Thật sự ra Tạ Hồng Trần có rất nhiều thứ muốn hỏi lão.
— Hoàng Nhưỡng và thầy, rốt cuộc đã có thâm cừu đại hận gì? Vì sao cứ vào cơn mơ thì lại cứ nhắm thầy mà báo thù?
Đúng vậy, báo thù.
Chuyện tới giờ, Tạ Hồng Trần đã rõ, mọi thứ trong giấc mơ đầu tiên đều do Hoàng Nhưỡng chủ đạo.
Còn giấc mơ thứ hai, nàng ấy trả thù càng trực tiếp hơn —— nàng lựa chọn dấn thân học nghệ, trước mặt mọi người đánh bại Tạ Linh Bích.
Tạ Hồng Trần nhớ lại trong mơ ngoài đời, lần đầu tiên phát hiện, mình chẳng hiểu rõ nàng ấy.
Nàng trong giấc mơ ấy, là thật sao?
Hắn nhất định phải tìm ra Hoàng Nhưỡng, nhưng thật ra, trải qua hai lần mơ, hắn đã có phương hướng để tìm kiếm.
Thượng Kinh.
Hoàng cung và triều đình rối loạn thành một nùi.
Một trăm năm trong giấc mơ, bao nhiêu kẻ không đáng chết đã chết, mà người vốn đã chết lại còn sống.
Đặc biệt là trong hoàng cung, hoàng tử hoàng nữ trước đây bị nhốt để thử nghiệm máu Hủy Xà, lúc đầu còn chín người.
Nhưng hôm nay, khoảng chừng hơn tám mươi người có thể sống sót!
Những người vốn dĩ đã chết kia, từng người đều có ký ức theo giấc mơ, không cảm giác sai chỗ nào.
Trên dưới triều đình lần đầu tiên gặp chuyện quái lạ vậy, lập tức thư tín xin giúp đỡ rơi như tuyết gửi đến Ti Thiên giám.
Lý Lộc, Bảo Võ buồn trắng cả tóc.
—— Đệ Nhất Thu còn chưa về.
Còn lúc này, nhà họ Hoàng thôn Tiên Trà.
Hoàng Thự cũng đang nổi cơn lôi đình.
—— ngay trong giấc mơ, lão bị Hoàng Nhưỡng tính toán, không chỉ bị phế đi tu vi, thậm chí còn vì Hoàng Nhưỡng uổng công trồng trọt cả một đời.
Tức nhưỡng nhuận thổ, cần hao phí tu vi bản thân biết là bao chứ.
Con tiện tỳ này, nó hy vọng mình vĩnh viễn không thể tu lại thành hình người!
Hoàng Thự tức giận đầy bụng, chạy tới Ngọc Hồ Tiên Tông, làm ầm đòi gặp Tông chủ phu nhân.
Mà Ngọc Hồ Tiên Tông cũng đang trong hỗn loạn, Hoàng Nhưỡng đã mất tích từ lâu, nào có ai phản ứng lão?
Hoàng Thự đành phải đứng trước sơn môn ầm ĩ.
Huyễn Điệp môn.
Đới Nguyệt lấy một người không tệ, lúc đầu sinh hoạt đầy thư thái.
—— cô ta xuất thân là thị tỳ thiếp thân của Hoàng Nhưỡng, lại do Tạ Hồng Trần tự tiến cử. Sư môn và nhà chồng, lý nào có ai không hậu đãi cô nàng?
Nhưng trong giấc mơ này, cô phản chủ vong nghĩa, giả mạo lĩnh công chủ nhân, còn bị Tông chủ Tạ Hồng Trần nhìn thấu, xử lý trước chúng.
Chuyện như vậy, không còn nghi ngờ đã lột một lớp da cô ra.
Ánh mắt tất cả mọi người chung quanh đối với cô đều biến thành quái dị.
Nhà chồng cô vốn là nhà trong sạch chính trực, sao có thể chịu đựng chuyện như vậy?
Thế là cùng kết hợp với Huyễn Điệp môn gửi thư đến Ngọc Hồ Tiên Tông, cần Tạ Hồng Trần và Hoàng Nhưỡng chứng thực chuyện trong mơ lần nữa.
Nhưng Ngọc Hồ Tiên Tông ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có thể đáp trả chuyện lông gà vỏ tỏi thế kia?
Đệ tử đỉnh Bách Thảo vội vàng chiếu cố Tạ Linh Bích, bọn Tạ Thiệu Xung, Nhiếp Thanh Lam phải giải thích hành vi ti tiện trong giấc mơ của Lão tổ. Nghiêm trọng hơn là, đám Hà Tích Kim, Vũ Tử Sửu, Trương Sơ Tửu cùng chạy tới Ngọc Hồ Tiên Tông.
Ba vị đại năng tiên môn yêu cầu được gặp Tông chủ phu nhân Hoàng Nhưỡng một lát.
Tạ Thiệu Xung đi đâu mời ra Hoàng Nhưỡng đây?
Thế giới lâm vào hỗn loạn, Tạ Tửu Nhi vẫn ở lại đỉnh Bách Thảo.
Giờ này khắc này, ai chú ý đến một con côn trùng nhỏ như cô chứ?
Trong mơ, cô cũng gặp Hoàng Nhưỡng như ngoài đời. Thế nhưng, Hoàng Nhưỡng đã thả cô.
Tạ Tửu Nhi đã từng oán trách vô số lần. Cô cảm thấy nếu lúc trước không phải Hoàng Nhưỡng nhận mình làm con gái nuôi, cô sẽ không bị cha nuôi vắng vẻ nhiều năm.
Nhưng trong giấc mơ này, quả nhiên Hoàng Nhưỡng không nhận nuôi nàng nữa.
Thế là trong giấc mơ không có cô. Cô chỉ là một con ve sầu, vì có chút linh khí nên yên ắng sống mấy mươi năm. Cuối cùng cũng không thể đạt thành chính quả, chết già trong bùn đất.
Bà ấy không còn để ý đến mình. Tạ Tửu Nhi đột nhiên nghĩ rõ ràng, đến giờ khắc này, mới rơi vào bi thương không thể tự kềm chế.
Trong lúc ấy, một con ngài xanh bay tới Ti Thiên giám.
Nó ngựa quen đường cũ tìm được bàn sách của Giám Chính đại nhân, thở hồng hộc đậu trên góc cửa sổ.
— quả nhiên không phải ruột thịt mà, đến tìm cũng chả có ai đi tìm.
Hừ.