KHÔNG TỈNH

Hôm sau trời vừa sáng, Hoàng Nhưỡng làm điểm tâm, xách qua như thường lệ

Giám Chính đại nhân cũng như thường lệ, ngồi lại giúp bày bát đũa, nhưng giữa hai người luôn có chút lúng túng khó xử.

Đệ Nhất Thu gắp một đũa đồ ăn, ăn mãi, cũng không biết điểm tâm hôm nay là món gì.

Hoàng Nhưỡng cũng không nói chuyện, hai người ngồi đối diện nhau, biến thành hai khúc gỗ.

Đệ Nhất Thu thoáng trộm nhìn Hoàng Nhưỡng, mới phát hiện, bàn tay nàng thon dài trắng noãn, mỗi một chiếc móng tay đều trắng mịn phát sáng.

— nàng là Đệ Tam Mộng, mình hẳn phải sớm phát hiện.

Dù sao thì nàng ấy cũng có đôi tay thế này.

Đệ Nhất Thu chợt nghĩ vậy. Nhưng mấy chuyện này, trước đây y chưa hề để ý tới.

Giám Chính đại nhân lại gắp một đũa đồ ăn, vẫn ăn không biết vị gì. Mãi đến chừng Hoàng Nhưỡng nhắc: “Ngài mới ăn vỏ quế kìa.”

“Phi phi…” Giám Chính đại nhân vội vã phun ra.

Hoàng Nhưỡng che miệng, bắt đầu trầm thấp bật cười.

Giám Chính đại nhân hừ lạnh, hồi lâu nói: “Hôm nay ta… đi bộ Lễ một chuyến.”

Y bỗng đề cập tới, Hoàng Nhưỡng không hiểu: “Để làm gì?”

Nét mặt Giám Chính đại nhân vẫng lạnh lùng nghiêm túc, nói: “Dù ta không còn theo quốc tính, nhưng nếu muốn lấy vợ, vẫn phải theo lễ chế triều đình.”

Chàng nói lấy vợ kìa… đáy lòng Hoàng Nhưỡng cũng phát ngọt, ngoài mặt lại chửi yêu một tiếng: “Ai quản ngài chứ.”

Hai người vùi đầu ăn cơm, bên ngoài đột nhiên có người bẩm: “Giám Chính, Tạ Tông chủ đến thăm.”

Tạ… Hoàng Nhưỡng hơi khựng lại, mấy năm nay, tần suất Tạ Hồng Trần đến Ti Thiên giám hiển nhiên càng thêm nhiều hơn.

Giám Chính đại nhân cũng nhíu mày, mãi lâu mới nói: “Mời vào đi.”

Nói cho cùng, Ngọc Hồ Tiên Tông cũng là đứng đầu trong tiên môn, Tạ Hồng Trần có thân phận đặc biệt, không nên thất lễ.

Chỉ lát sau, Tạ Tông chủ sải bước đi vào.

Giám Chính chỉ nói: “Tạ Tông chủ tới sớm thế, bổn quan còn đang dùng cơm, thật thất lễ.” Miệng thì thất lễ song y vẫn không nhanh không chậm ăn cơm, nào có ý nhận lỗi nửa điểm?

“Không ngại.” Tạ Hồng Trần tất nhiên không thèm chấp, thật ra đem so với Giám Chính chua ngoa, hiển nhiên Tạ Tông chủ càng có phong thái quân tử.

Hắn lướt qua bàn thức ăn, lại nhìn Hoàng Nhưỡng đứng một bên, hỏi: “Bữa này… là Nhưỡng cô nương đích thân xuống bếp à?”

Hoàng Nhưỡng đành đáp: “Bếp núc không rành, để Tông chủ chê cười rồi.” Nàng khách sáo theo, hỏi: “Nếu Tông chủ cũng chưa dùng bữa, hay là để tôi dọn thêm một bát cho Tông chủ?”

Vốn chỉ là một câu khách sao, nàng thật không ngờ Tạ Hồng Trần sẽ đồng ý.

Tạ Hồng Trần này, thật ra là người tương đối kiểu cách.

Nhưng mà, Tạ Tông chủ lại thật sự ngồi xuống đối diện với Giám Chính đại nhân, nói: “Vậy làm phiền Nhưỡng cô nương.”



Hoàng Nhưỡng thật ngờ rằng có phải mình điếc ngang chăng. Đến cả Đệ Nhất Thu cũng rất bất ngờ, y ngẩng lên ngó Tạ Hồng Trần một chút. Song Tạ Tông chủ vẫn bình thản ung dung.

Lời đã ra miệng, không dễ thu hồi.

Hoàng Nhưỡng đành phải cầm chén, múc cho Tạ Hồng Trần một chén cháo.

Tạ Tông chủ húp một ngụm, khen: “Trong cháo còn dùng thịt cua hầm nước, nên càng thêm ngon. Cô Nhưỡng thật có tâm.”

Có bỏ thêm thịt cua à?

Giám Chính nhìn lướt qua chén cháo, đâu nhìn thấy thứ này.

Đương nhiên là y không thấy, trước kia khẩu vị Tạ Hồng Trần kén chọn, Hoàng Nhưỡng chỉ lấy mấy thứ đó hầm nước, cũng không để lẫn tạp vật khác trong cháo.

Đến mức sau này, nàng đã rời Kỳ Lộ đài từ lâu, vẫn giữa thói quen này.

Tạ Hồng Trần húp cháo, hiển nhiên, dù thời gian lui tới lặp đi lặp lại, khẩu vị y cũng không đổi.

Giám Chính đại nhân gác đũa, nói: “Hôm nay Tạ Tông chủ đến đây, không phải là vì đói bụng đó chứ?”

Tạ Tông chủ chỉ xem y là trẻ nhỏ còn cay nghiệt, cũng không so đo với trẻ con.

Hắn không nhanh không chậm húp cháo, khi thì còn phối hộp đôi món nhắm.

Kỹ năng nấu nướng của Hoàng Nhưỡng, vậy mà ngoài dự kiến lại hợp ý hắn.

Mãi đến dùng bữa xong, hắn mới gác chén đũa, lấy khăn lụa lau tay mặt.

Sau đó hắn mỉm cười nói: “Lần này Tạ mỗ tới đây, là vì lần trước, tiên sinh Đệ Tam Mộng gầy dưỡng giống Sen Đắng cho Miêu tiền bối. Ngọc Hồ Tiên Tông có một loại bí thảo, sản lượng vẫn luôn kém, nhiều năm qua không thể tăng dược hiệu. Tạ mỗ muốn xin Nhưỡng cô nương chuyển lời đến tiên sinh Đệ Tam Mộng. Nếu có thể gầy được giống ấy, tất có nhiều hậu tạ.”

Hắn vừa bày tỏ, Hoàng Nhưỡng đã có tính toán trong lòng.

Nàng nói: “Tông chủ khách sáo rồi. Thế có đem loại linh thảo ấy đến không? Ngoài ra linh thảo không thể so với gầy giống, cũng phải biết rõ dược tính, trong tích tắc e không thể được ngay.”

Tạ Hồng Trần đương nhiên biết, hắn lấy một gốc linh thảo từ pháp bảo Trữ Đồ ra, nói: “Đương nhiên rồi. Công hiệu thảo dược này đúng là Tạ mỗ biết rõ. Nếu Nhưỡng cô nương có rảnh, trò chuyện lúc nào cũng được.”

Hoàng Nhưỡng nhận cây linh thảo, nói: “Ý của Tông chủ, ta sẽ nhất định chuyển lời đến tiên sinh Đệ Tam Mộng.”

Tạ Hồng Trần mới nói: “Thực không dám giấu, Tạ mỗ mới gặp Nhưỡng cô nương đã có cảm giác như đã quen biết nhiều năm. Nếu Nhưỡng cô nương có rảnh, Ngọc Hồ Tiên Tông luôn hoan nghênh cô nương đến đấy làm khách.”

Quen biết nhiều năm ư? Nhưng nơi ấy, ta thật sự là cũng không muốn quay về nữa.

Hoàng Nhưỡng cũng mỉm cười, nàng đứng nghiêm chỉnh, đoan trang hữu lễ, hoàn toàn không giống vẻ đúng mực của thường ngày.

“Cảm tạ thịnh tình của Tông chủ đã mời, Nhưỡng nhớ kỹ.” Hoàng Nhưỡng mỉm cười trả lời. Có lẽ giữa người và người, đúng là một thứ thói quen.

Tỉ như nàng ở trước mặt Tạ Hồng Trần, dù đã nhiều năm qua đi, vẫn vô thức duy trì một lớp mặt nạ.

Tạ Hồng Trần gật đầu, rời đi.

Chờ đến khi hắn ra cửa, Giám Chính đại nhân mới hừ lạnh.

Hoàng Nhưỡng cúi đầu thu chén đũa vào hộp cơm, lau bàn sạch sẽ.

Giám Chính đại nhân giận không chỗ xả, âm dương quái khí nói: “Xem ra tay Tạ Tông chủ này, thật sự là ý không ở trong lời, mà là ở chén cháo này nhỉ.”

Hoàng Nhưỡng cũng lười để ý tới y, chờ lau xong bàn, nàng quay người định đi. Giám Chính đại nhân buồn bực nói: “Tạ Tông chủ lưu luyến không rời vậy, lẽ nào hắn đã từng được chứng kiến phong tình vạn chủng của Nhưỡng cô nương?”

Y nói gì khác, Hoàng Nhưỡng cũng sẽ không tính.

Nhưng y lại cứ khăng khăng nói thế. Hoàng Nhưỡng xoay người lại, im lặng quẳng cơm lên bàn.

Dù Giám Chính đại nhân đang tức giận, nhưng trong giây phút này vẫn không khỏi lùimột bước. Chân thì lùi, miệng vẫn còn cứng rắn, y cười lạnh: “Sao hả, bị ta nói trúng rồi?”

Vốn là lời lẽ ghen tuông thôi, nhưng Hoàng Nhưỡng lại nói: “Đệ Nhất Thu, ngài cứ vậy mà để ý Tạ Hồng Trần, đúng không?”

Nàng hỏi quá mức nghiêm túc, Giám Chính mơ hồ thấy một loại dự cảm không may. Song y vẫn cười lạnh, nói: “Sao nào? Bổn tọa không nên để ý hửm?”

Hoàng Nhưỡng nói: “Đương nhiên là phải thế rồi. Tôi nên nghĩ tới từ sớm.”

Nói cho cùng, mình cũng là kẻ tái giá, không xứng chức chủ Ti Thiên giám sau này.

Ở ngoài đời miệng không thể nói, rất nhiều lời cũng không cách nào hỏi.

Ai biết trong lòng của y nghĩ thế nào?

Nàng nói: “Giám Chính đại nhân đã để ý vậy thì thôi đi.” Nói xong, nàng quay người rời đi.

Giám Chính đại nhân tự biết không hay, đuổi theo ra cửa, nhưng thấy ngoài cửa học sinh lui tới, quan viên đang vào trực nha phần mình.

Y không tiện đuổi theo.

Huống hồ đuổi theo rồi, nên nói gì cho phải?

Giám Chính đại nhân cũng muốn giữ thể diện mà!

Y ngồi lại trong phòng, càng nghĩ, càng cảm thấy Tạ Hồng Trần quả thực là kẻ đầu têu tội lỗi.

Mau này chỉ cần không cho phép hắn bước vào cổng chính Ti Thiên giám mới ổn.

Cho đến chiều, tin tức xấu hơn truyền đến!

Viện Gầy giống Tông Tử Côi tất tả chạy đến, nghiêm nghị nói: “Giám Chính, hôm nay Hoàng Nhưỡng đột nhiên nói, muốn thôi học.”

“Nghỉ học?” Lòng Giám Chính giật thót.

Tông viện giám cũng nóng lòng, nói: “Hơn nữa, cô ấy còn cầm thủ lệnh ngài ban lúc trước, xem ra, là muốn lập tức đi ngay.”

Giám Chính đại nhân đứng dậy, lại chậm rãi ngồi xuống.

Nàng muốn đi… còn thôi học, quyết định luôn rồi.

“Giám Chính, ngài có chủ ý gì đi!” Tông Tử Côi thúc giục, “Hiện giờ Viện Gầy giống vất vả lắm mới có chút thành quả, nếu cô ấy đi…”

Lão Viện Giám lải nhải liên hồi, Đệ Nhất Thu lo lắng trong lòng: “Tông viện giám tạm về trước đi, chuyện của cô ấy để ta nghĩ cách.” Y qua loa nói.

Tông Tử Côi cũng là già đầu tinh tướng, ông biết quan hệ hai người này không tầm thường. Thế là vẫn không quên nhắc nhở: “Giám Chính, nếu cô ấy mà về Như Ý Kiếm tông, cách xa Thượng Kinh ngàn dặm, muốn gặp mặt coi như cũng khó.”

Đệ Nhất Thu nào cần ông nhắc? Nói luôn: “Tiên sinh cứ đi đi!”

Tông Tử Côi đi rồi. Đệ Nhất Thu đi qua đi lại trong thư phòng.

Hối hận đương nhiên là hối hận, nhưng mình đường đường là nam nhi bảy thước, chả lẽ có thể cúi đầu xin lỗi hay sao?

Với lại mình sai ở đâu chứ?

Nàng ấy đối xử với Tạ Hồng Trần chữ chữ mềm mỏng vuốt ve an ủi, không chỉ tươi cười đón tiếp, còn múc cháo cho hắn nữa!

Ài, Tạ Hồng Trần tốt biết bao nhỉ, nhân vật khoáng đạt nào nhỉ. Đến cả cháo cũng chả ngăn nổi miệng hắn, còn nếm ra cái gì năm bảy đường!

Giám Chính đại nhân càng nghĩ càng giận, mình sai chỗ nào đây?!

Mà lúc này, Giám Phó Lý Lộc cũng phái người đến báo cho y, rằng Viện Gầy giống đã cho Hoàng Nhưỡng thôi học.

Chỉ lát sau, lại có người đến báo, rằng Hoàng Nhưỡng đang ở học xá gói ghém hành trang.

Tiếp nữa, lại có người đến báo, rằng Hoàng Nhưỡng đã đem ít thứ linh tinh tặng cho học trò Viện Gầy giống.

Giám Chính đại nhân đứng ngồi không yên, cuối cùng, y tìm giấy bút, quẹt đôi ba nét, vội vã viết một phong thư.

“Bảo Võ!” Giám Chính đại nhân mặt đầy nghiêm nghị, thuận miệng nói, “Đưa phong thư này đến học xá, giao cho… Hoàng Nhưỡng!”

Giám Chính đại nhân dưới mắt dòm ngó của vạn chúng, đứng trên bậc thang cao cao, căn bản không chỗ xuống. Thế nên dùng vẻ nghiêm túc, y nói: “Bảo nàng ấy xem đi đã, là đi hay ở, tự châm chước!”

“Hạ quan tuân lệnh!” Bảo Giám Phó nhận thư, hai ba bước đi tới học xá.

Lúc này, học xá đã có học sinh bu đầy. Qua hai năm ở chung này, mọi người ai chịu để Hoàng Nhưỡng rời đi?

Hai bạn Tông Tề Quang, Sa Nhược n đã lựa lời khuyên bảo không biết bao nhiêu là lần. Cảm xúc cả đám đều muôn phần sa sút.

Đúng lúc này, Bảo Võ nói: “Nhưỡng cô nương, Giám Chính có thư, lệnh hạ quan chuyển giao!”

Giọng anh ta lớn sẵn, Hoàng Nhưỡng không nghe còn được, vừa nghe xong, lập tức như đổ dầu vào một chậu lửa giận! Nàng cười lạnh: “Sao hả, Giám Chính mấy người còn có thư à?!”

Lão còn muốn nói câu gì tổn thương nữa? Nhất định phải đoạn tình tuyệt nghĩa mới được ư?!

Hoàng Nhưỡng càng nghĩ càng giận, nghiêm nghị quát: “Đọc lên cho ta! Bà đây cũng muốn nghe xem, hắn còn muốn nói gì!”

Dưới ánh mắt săm soi của cả đám học trò, Bảo Giám Phó đành khui phong thư. Anh ta rút lá thư, lớn tiếng đọc: “Thư hối lỗi! Sau việc hôm nay, ta đã đối mặt bức tường suy nghĩ. Nói không hợp lẽ, chọc giận phu nhân, tội thứ nhất. Dĩ hạ phạm thượng, bất kính phu nhân, tội thứ hai. Đa nghi…”

Bảo Võ còn định đọc tiếp, Hoàng Nhưỡng xông lại, đưa tay chụp lấy lá thư.

— tổng cộng lại chàng chỉ có tí xíu thể diện à, anh cứ nhất định phải ném giùm chàng ư?!

Đám học trò xung quanh há miệng rồi từ từ khép lại, mãi lâu sau, có người cười trộm lên tiếng.

“Cười gì chứ?! Ra ngoài, ra ngoài hết đi!” Hoàng Nhưỡng đuổi hết cả đám ra ngoài, khép cửa.

Nàng dùng lưng chống cửa, từ từ mở ra bức thư đã bị vò nhăn cả. Trên giấy nét bút thoăn thoắt, ngòi bút của thiếu niên, đã cực kì mạnh mẽ có lực.

Chỉ là ráng duy trì thể diện, viết lời xin tha lỗi đầy giấy.

Hoàng Nhưỡng cẩn thận tỉ mỉ xếp bức thư lại, giấu trong người.

Ngoài đời, nàng với Tạ Hồng Trần chưa từng cãi nhau thế. Dĩ nhiên cũng không biết làm hòa thế nào.

Bất kể lúc nào, hắn luôn nhét nàng vào Kỳ Lộ đài, chẳng quan tâm, mãi đến khi chính nàng tỉnh táo.

Nhưng lúc này đây, Hoàng Nhưỡng có được một bức thư xin lỗi.

Mà bức thư hối lỗi này, chỉ vỏn vẹn hai ngày đã truyền khắp trong ngoài triều đình bên ngoài.

Sự tình truyền đến tai ba người Khuất Man Anh, Phùng Tranh Nhi, Đới Vô Song, cả ba đều cảm thấy Giám Chính đại nhân “là một nhân vật”. Liền yêu cầu chồng kết giao nhiều hơn.

. Ba tiên sợ vợ vui đón thêm người mới.

Bình luận

Truyện đang đọc