Một đám người vây quanh “Bát Thập Lục điện hạ”, tranh nhau khen ngợi.
Dù lòng Hoàng Nhưỡng rối bời bời song nàng vẫn chen vào trong đám người.
Hoàng hậu ăn mặc hoa mỹ, khuôn mặt mỹ lệ. Chỉ có điều vừa sinh xong hài tử, có mấy phần yếu ớt.
Bát Thập Lục điện hạ trong lòng nàng được bọc kín trong tã lót, vì trời đã vào thu, sợ gió máy. Hoàng hậu cũng chỉ để mọi người nhìn thoáng qua rồi giao nhũ mẫu ôm xuống.
Hoàng Nhưỡng muốn sờ một chút cũng không thể.
Nàng nhìn đứa nhóc bị ôm đi kia, thật sự đầy tang thương.
Tiệc đầy tháng xong, vợ chồng Khuất Man Anh phải về Như Ý Kiếm tông.
Trước khi rời đi, Khuất Man Anh dẫn Hoàng Nhưỡng chọn lấy chỗ học xá tốt nhất. Hà Tích Kim bận trước bận sau, mua đệm giường, chăn mền, hai vợ chồng cùng trải kỹ giúp Hoàng Nhưỡng.
Cuối cùng đến cả bát, chén chung trà cũng không sót, từng thứ mua sắm cho nàng đầy đủ.
Hoàng Nhưỡng yên lặng nhìn hai người bận rộn, Khuất Man Anh nhìn học xá, vẫn không yên lòng, rút ít linh thạch dúi cho nàng: “Đây là chi phí tháng này, phải tiết kiệm chút, biết chưa?”
Bà tha thiết căn dặn: “Nhưng nếu không đủ phải báo cho dì. Chi phí Quan học dì sẽ nộp đúng hạn, mẹ với chị gái con trong nhà có dì trông chừng rồi. Một mình con ở đây đi học, khó tránh khỏi chịu khổ ít nhiều. Nhưng con xuất thân thổ yêu, chuyện gầy đúng là cũng thích hợp nhất. Cho nên con phải học thật giỏi…”
Bà tận tình khuyên bảo, dặn dò từng chi tiết không rõ.
Hoàng Nhưỡng nghe chăm chú.
Những đạo lý này, thật ra không cần nói nhiều, lẽ nào nàng còn không rõ?
Thế nhưng cả đời trong giấc mơ lần này, lần đầu tiên có người dạy nàng.
Cho đến cuối cùng, vợ chồng Hà Tích Kim rời Viện Gầy giống.
Hoàng Nhưỡng đưa bọn họ ra, nhìn hai người leo lên xe ngựa.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng cảm thấy quyến luyến.
Nhưng đến ngọn nguồn, nhân gian có gặp gỡ có chia ly.
Chờ mãi cho đến khi xe ngựa hai người đi xa, Hoàng Nhưỡng quay về Viện Gầy giống.
Quy mô Viện Gầy giống bấy giờ cũng không lớn.
Chỉ là một thư viện nhỏ, nép trong công bộ. Học sinh cộng hết lại cũng tầm hơn trăm người.
Hơn nữa chỉ có hai thổ yêu.
Bây giờ cộng thêm Hoàng Nhưỡng, cũng chỉ ba tên.
Người bình thường khác học gầy giống, rất khó học thành. Phần lớn là nắm bắt một ít kiến thức sách vở, viết sách dạy người.
Cộng thêm, triều đình cũng không coi trọng chỗ này. Hàng năm khoản tiền phát xuống chắc chắn ở mức rất hạn chế.
Điểm này, có thể nhìn ra từ cảnh Viện Gầy giống đơn sơ như vậy.
Hoàng Nhưỡng vừa đi vào trong, vừa xem xét xung quanh.
Cổng Viện Gầy giống treo một tấm bảng gỗ nền trắng chữ đen, trên đó viết “Viện Gầy giống”. Cuối cùng viết lạc khoản “Tông Tử Côi đề”.
Từ cổng đi vào, bên trái là nhà kho công bộ. Bên trong lộn xộn chất đống rất nhiều nguyên liệu gỗ, đinh búa, chùy vân vân.
Còn bên phải chính là học đường Viện Gầy giống.
Đi tiếp vào trong, chính là học xá chỗ ở của học sinh.
Hoàng Nhưỡng bước vào học đường, bên trong Tông Tử Côi đang dạy học.
Chỗ này cũng chỉ có mỗi một tiên sinh là ông.
Ông nhìn lướt qua Hoàng Nhưỡng, thở dài: “Trò ngồi chỗ kia!”
Hoàng Nhưỡng nhìn theo hướng ông chỉ, là hàng cuối cùng, đúng là còn chỗ trống.
Nàng đáp vâng, đón tất cả ánh mắt dò xét của học sinh đi đến hàng cuối cùng. Nàng mới tám tuổi, vóc dáng vốn thấp bé. Hơn một trăm học sinh học đường, nàng ngồi hàng cuối cùng, thật sự đến cả phu tử còn nhìn không thấy.
Nhưng Tông Tử Côi cũng mặc kệ nàng —— con nít con nôi tám tuổi, lại là một thổ yêu. Con bé có thể nghe hiểu được gì chứ?
Phải nói rằng, cặp vợ chồng Hà chưởng môn cũng quá nóng lòng.
Tông Tử Côi thầm thở dài, chỉ mong cô bé này đừng khóc ăn vạ. Không thì làm sao mình dỗ đây?
Hoàng Nhưỡng ngồi xuống, ngược lại chẳng khóc ăn vạ gì.
—— chỗ này thực tế cũng không đến mức.
Hàng cuối cùng là vị trí tốt, nàng làm chuyện gì cũng không quá bắt mắt.
Hoàng Nhưỡng lật sách học trên bàn, đây vậy mà cũng không phải pháp quyển, mà là chế bản dân gian phát hành.
—— Hoàng Nhưỡng thật sự đã rất lâu không nhìn thấy sách học thời cổ vậy.
Pháp quyển Tiên môn không chỉ có không có trọng lượng, mà chữ còn có ánh sáng nhạt, lại thuận tiện nhanh chóng ghi nhớ, tra tìm. Nếu muốn thay đổi nội dung, cũng chỉ cần viết thêm là đủ. Sách giáo khoa cũ kỹ như vầy, đúng là nặng nề không tiện.
Hoàng Nhưỡng lật mấy tờ, phát hiện lý luận kiến thức của chúng ngược lại là đầy đủ phong phú.
Nàng vùi đầu lật xem, trên bục giảng, Tông Tử Côi tập trung dạy học, ông mặc một bộ nho sam màu trắng, đầu đội khăn nho, dáng vẻ nghiêm túc mà bác học.
Đợi tiết khóa giảng gần xong, ông nói: “Hết giờ học, đi xuống ruộng trồng thử để thực hành bài hôm nay. Ngày đâm chồi, tần suất tưới nước bón phân đều phải cẩn thận ghi chép.”
—— còn có ruộng trồng thử?
Hoàng Nhưỡng mừng rỡ, quả nhiên thổ yêu bẩm sinh cảm thấy hứng thú với ruộng đất.
Cả giấc mơ trước đi tu võ đạo, thật đúng là khó chịu muốn chết.
Tông Tử Côi dẫn tất cả học sinh đi xuống ruộng thử phía sau. Đám học sinh mang theo trong người bút chì và giấy, nhanh chóng tìm tới mảnh đất của mình, bắt đầu ghi chép quá trình mầm mọc.
Hoàng Nhưỡng xem xét, không khỏi có chút thất vọng —— ruộng thử này quá bé. Điểm mấu chốt là, ruộng thử đã bé thế này mà còn là bị chia làm hơn một trăm mảnh, cung cấp hơn một trăm đứa học sinh sử dụng.
Thì có thể trồng ra cái gì chứ.
Hoàng Nhưỡng đi đến ven ruộng, nhìn thấy trên mỗi một ô đất nhỏ đều cắm bảng số hiệu.
Tông Tử Côi chắp tay sau lưng, lần lượt xem xét mầm trong đất. Hoàng Nhưỡng không khỏi hỏi: “Tiên sinh, đất của trò đâu?”
“Trò?” Tông Tử Côi tựa như lúc này mới nhớ ra mình vừa nhận một trò Hoàng Nhưỡng. Ông cau mày, mãi mới nói: “Trò còn nhỏ quá, trước tiên theo nghe giảng bài đã. Đợi lớn thêm chút, tiên sinh phân cho trò một mảnh đất phì nhiêu lớn nhất. Được chứ?”
Nghe lời ông mang theo mấy phần dỗ trẻ. Hoàng Nhưỡng không thèm vào, nàng lập tức liếc mắt, nói: “Tiên sinh thấy trò còn bé nên muốn gạt trò sao? Trò nghe nói, Viện Gầy giống thu học phí, thì phải cấp ruộng thử.”
Nàng hừ nói: “Tiên sinh không cho trò ruộng thử, lại thu cùng số tiền học. Ở đâu ra cái đạo lý ấy chứ?”
“Hơ?!” Tông Tử Côi kinh ngạc đến ngây người, mãi mới bật cười, “Cô nhóc này, bé thì bé mà lòng quỷ thì lại lớn.”
Ông nhìn trái phải, cũng làm khó thật —— hàng năm Viện Gầy giống thu bao nhiêu học viên đều đã có số lượng nhất định.
Năm nay đột nhiên thêm một Hoàng Nhưỡng, ông đào đâu ra ruộng thử cho cô bé?
Nhưng ông cũng không thể không cho —— dù sao thì cũng là đứa bé Hà Tích Kim đưa tới, nếu thật sự chọc khóc, cũng không tốt.
Không nể mặt sư thì cũng nể mặt Phật chứ.
Ánh mắt ông nhìn quanh rồi giữ lại, bỗng chỉ vào một góc xa xa: “Có rồi, tiên sinh chia miếng kia cho trò, được chưa?”
Đấy là một góc đất hoang, ngay cạnh bậc cấp cổng, là đất cát. Trên đó còn có mấy bụi cỏ dại đang mọc.
Tông Tử Côi dỗ Hoàng Nhưỡng: “Trò xem đất bao lớn này, đúng không?”
Nói xong, sợ Hoàng Nhưỡng khóc rống, ông đành tìm một bảng số, cho nàng cắm trên khu đất của mình.
Hoàng Nhưỡng liếc mắt nhìn một hồi, tức giận bất bình: “Với chỗ này, ít nhất ngài cũng phải trả lại dì dượng trò một nửa học phí.”
Tông Tử Côi sợ nàng luôn, cười nói: “Rồi rồi rồi, thầy đây không phải dính ánh sáng trò sao.”
Cũng may, Hoàng Nhưỡng cũng không quá so đo.
Viện Viện Gầy giống cấp nông cụ cho tất cả học sinh, nàng cũng nhận một bộ, bắt đầu quản lý nơi này.
Đương nhiên, chẳng ai thèm đếm xỉa đến nàng — đứa học trò tám tuổi, từ hồi Viện Gầy giống mở ra đến giờ, chưa từng có.
Có là thổ yêu, thì biết cái gì chứ?
Xem chừng Hà Tích Kim cũng chỉ tìm một chỗ cho cô bé chơi thôi. Dù sao Như Ý Kiếm tông cũng không thiếu tiền.
Hoàng Nhưỡng dò xét ô đất hoang, ở đây có thể trồng méo gì?
Ui, nàng vừa nhổ cỏ vừa thở dài —— vốn là vì Đệ Nhất Thu mới te te chạy tới Thượng Kinh. Ai mà ngờ y mới bé chút éc. Vậy thì cũng thôi đi, quan trọng là bây giờ y còn đang trong cung, vốn không gặp được.
Mà mình còn phải hô hô khổ cực quản lý một ô đất hoang nhỏ xíu này.
—— ta thật sự là số khổ trời sinh mà.
Thật vất vả mới có thể theo dì dượng hưởng phúc, lại từ túi gạo túi nhảy vào túi trấu cơ chứ.
Hoàng Nhưỡng bực tức đầy bụng song còn cách nào.
Thời gian thu đi xuân tới, xuân tới thu đi.
Hoàng Nhưỡng nhìn chằm chằm từng nhóm rồi từng nhóm hạt giống Viện Gầy giống truyền xuống rồi lại thu hoạch. Trong nháy mắt, bốn năm qua đi. Đến cả chỗ như Viện Gầy giống, cũng xuất ra mấy loại nổi danh.
Chỉ có Hoàng Nhưỡng, chẳng làm nên trò trống gì.
Nàng nằm ngửa ở Viện Gầy giống, dạy học không nghe, thực tiễn không làm, vô duyên cớ tiêu tốn học kim Hà Tích Kim hàng năm đóng.
Trải qua cuộc sống như vua trong giấc mơ hơn một trăm năm trước, giờ đây rốt cuộc nàng biến thành một bạn cá mặn* ai ai cũng biết.
Tông Tử Côi mỗi lần méc Hà Tích Kim, Hà Tích Kim lại lôi ông nói một bản kiểm điểm bản thân mấy ngàn chữ, lại thêm mấy ngàn chữ cảm kích Tông Tử Côi. Méc hai lần xong, Tông Tử Côi rốt cuộc ngậm miệng không nói.
Năm nay, hoàng hậu chết bệnh.
Bát Thập Lục điện hạ vừa tròn bốn tuổi, khéo tay thận trọng, đối với đúc khí, luyện đan tràn ngập hiếu kì.
Sư Vấn Ngư dứt khoát phái cậu đến Công bộ, cho cậu bái Đúc khí sư Thu Ngạn Minh làm thầy.
Vì từ nhỏ hoàng tử, hoàng nữ bị tước đoạt họ, không tập Vương tước, nên Thu Ngạn Minh vì đó đặt tên Đệ Nhất Thu.
Từ đây, Bát Thập Lục hoàng tử được nuôi dưỡng trong Công bộ học nghệ.
Hoàng Nhưỡng biết được, có phần hưng phấn, cảm thấy nhất định này là lương duyên trời ban.
Nhưng nào ngờ, Bát Thập Lục hoàng tử xem như ra khỏi hoàng thất cũng là người tôn quý vô cùng. Thu Ngạn Minh thì nổi danh khắp thiên hạ. Thầy trò họ không chỉ có trụ sở được phòng thủ nghiêm mật, mà chỗ chế tác người ngoài cũng không thể tới gần.
Cho nên, Hoàng Nhưỡng hăm he xăn tay áo, cũng không có tí đất dụng võ.
Hôm nay, Hoàng Nhưỡng theo thường lệ không đi nghe học.
Nàng theo tin thật vất vả nghe được, lặng lẽ lặn vào một căn phòng đúc khí ở Công bộ được tuần tra nghiêm mật.
—— cũng may giấc mơ trước đã tập võ, chứ không thì chỗ này thủ vệ nghiêm cẩn, muốn trà trộn vào e là muôn vàn khó khăn.
Hoàng Nhưỡng trèo lên đầu tường, lặng lẽ nhìn vào trong nội viện.
Thấy một tòa lò đúc khí cực lớn đứng trong viện. Đúc khí danh sư Thu Ngạn Minh ngồi trên chiêc ghế nằm, trước mặt ông, một cậu bé đang cúi đầu điêu khắc một món đồ bằng ngọc.
Hoàng Nhưỡng từ xa nhìn không thấy đường vân của ngọc khí. Chỉ thấy cậu bé hơi cúi đầu, lộ mặt bên cực kỳ tinh xảo đáng yêu. Hoàng Nhưỡng ngoẹo đầu, cố gắng muốn nhìn rõ toàn khuôn mặt cậu, thấy cậu bé thanh tú vô cùng.
Suy nghĩ lại đám học trò trong Viện Gầy giống thử, cảm giác từng tên thô tục, nào như cậu đập vào mắt?
Mũi chân nàng vịn tường, muốn leo cao hơn chút.
Không ngờ bé trai trong viện tựa như cảm giác được gì, đột nhiên quay sang nhìn.
Hoàng Nhưỡng bị ánh mắt trong trẻo của cậu chạm tới, cả người suýt té xuống tường.
“Chuyên tâm nào!” Thu Ngạn Minh cảm giác cậu bé đang mất tập trung, trầm giọng la.
Cậu bé thỏ thẻ: “Sư phụ, đầu tường có người.”
Thu Ngạn Minh trừng mí mắt, khiển trách: “Đúc khí sư tập trung tinh thần làm một, không được động tâm vì chuyện bên ngoài. Trò biết sai chưa?”
Bé trai nói: “Đệ tử biết sai rồi.”
Hoàng Nhưỡng nghe tim muốn chảy, nhưng ngay sau đó Thu Ngạn Minh lại nói: “Cái trò ngoài kia, là học sinh Viện Gầy giống, mấy năm không thành, uổng công là thổ yêu. Trò không được học theo trò ấy.”
Hoàng Nhưỡng không phản bác được.
Mà cậu kia nghe vậy, nhíu cặp mày, nói: “Sư phụ dạy bảo, đệ tử ghi nhớ.”
Không phải đâu, chàng nghe em giải thích nè! Hoàng Nhưỡng im ắng hò hét, nhưng cậu nhóc nghe sư phụ răn dạy, từ đây chuyên tâm điêu khắc, đến ánh mắt cũng chưa từng chếch đi nửa tấc.
Hoàng Nhưỡng ngồi trên đầu tường trông hơn nửa ngày, rốt cuộc cậu đệ tử tinh mắt của Thu Ngạn Minh đã không còn bị bên ngoài quấy nhiễu.
Ông ta —— ông gọi thủ vệ đến, lôi Hoàng Nhưỡng ra ngoài.
Thuận tiện khiển trách Tông Tử Côi.
Tông Tử Côi không hiểu sao bị tiền bối sùng bái khiển trách, tức đến ngã ngửa, phạt Hoàng Nhưỡng đội thùng nước, đứng một đêm.
Cho đến sau nửa đêm, vẫn tức không nhịn nổi, lại đổ thêm một thùng vào trong thùng nước.
Hôm sau, Hoàng Nhưỡng tiếp tục lẻn vào phòng đúc khí.
Thấy Đệ Nhất Thu xắn cao tay áo, đang học nghề mộc.
“Đệ Nhất Thu…” Hoàng Nhưỡng thấy Thu Ngạn Minh không ở đấy, bèn nhỏ giọng gọi.
Mà trong viện, Đệ Nhất Thu không thèm nhúc nhích, như không nghe thấy.
Hoàng Nhưỡng đành lôi một túi mứt quả trong ngực ném qua.
Mứt quả đập vào tấm ván gỗ được bào bóng loáng, nghe bôm bốp. Mà Đệ Nhất Thu không hề để ý.
Trong phòng, Thu Ngạn Minh khen: “Rất tốt. Cậu bé này hẳn phải là y bát của ta, không uổng công ta tuổi già hao tâm tổn trí, thu đồ truyền nghề.” Nói xong, ông nhìn Hoàng Nhưỡng đầu tường, lập tức từ cha hiền biến thành chó dữ: “Con nhãi xấu xí kia, còn dám tới đây, đánh gãy chân chó của mi! Cút!”
Nói xong, ông nhặt túi mứt quả trong viện ném tới Hoàng Nhưỡng. Hoàng Nhưỡng suýt thì bị nện ngay mặt, may mắn thân thủ nhanh nhẹn, tránh thoát một kiếp.
Lại qua mấy ngày, Hoàng Nhưỡng bò tiếp lên đầu tường, thấy tay đau nhói, nàng thăm dò mới phát hiện trên tường cắm đầy gai nhọn.
Hoàng Nhưỡng giận dữ, nàng trở lại Viện Gầy giống, bận rộn mấy ngày. Sau đó nàng xách theo một túi hạt giống, đi tới ngoài viện đúc khí, rảy hạt giống.
Ba ngày sau, trong sân đúc khí mọc đầy gai nhọn. Cây lớn nhanh đến mắt trần có thể thấy được, lại cứng rắn vô cùng. Khí cụ phổ thông không thể phá hết.
Công bộ đào bỏ không dứt, trơ mắt nhìn nó trèo lên tường phòng, bò vào cửa sổ, người người không ngừng kêu khổ.
Viện đúc khí viện bất đắc dĩ đình công đào gai.
Mọi người không rõ nguyên do, chỉ có Tiểu Bát Thập Lục Điện hạ biết, cây gai này từ đâu mà đến.
—— cái cô luôn bò lên tường viện, rình xem kia, quả không phải người đứng đắn.
Sư phụ nói đúng!
Hoàng Nhưỡng vẫn ngày ngày tới, nhưng Đệ Nhất Thu không nói với nàng một câu.
Bây giờ y đã có thể không bị Hoàng Nhưỡng ảnh hưởng. Cho dù Hoàng Nhưỡng phát ra âm thanh quái lạ hay làm động tác gì, y đều chuyên tâm đúc khí, xem như không thấy.
Ngày ngày trôi qua, Tông Tử Côi không chỉ một lần khuyên Hoàng Nhưỡng rời viện, về Hà gia trồng trọt.
Đáng tiếc ông tận tình khuyên bảo mà Hoàng Nhưỡng không thèm màng tới. Mà phía Hà Tích Kim thì Tông phu tử không dám mở miệng.
Thế là cô cá mặn này có thể nổi tiếng ở Viện Gầy giống.
—— mọi người đều biết, Viện Gầy giống có một tên học trò cặn bã.
Mười ba năm cầu học, một giống cũng chưa gầy.
Mãi cho đến năm nay, hoàng đế Sư Vấn Ngư chiêu an Ngọc Hồ Tiên Tông không có kết quả, chính thức quyết định tu đạo Trường sinh. Đổi quốc hiệu thành Thành Nguyên.
Thành Nguyên năm đầu tiên, triều đình tuyên bố thành lập Ti Thiên giám, do Bát Thập Lục hoàng tử Đệ Nhất Thu đảm nhiệm Giám Chính.
Tất cả các việc của Tiên môn như đúc khí, luyện đan, gầy giống đều nhập vào Ti Thiên giám quản lý.
Sau khi Đệ Nhất Thu đảm nhiệm Giám Chính, Sư Vấn Ngư lại tiêu một món tiền khổng lồ, thuyết phục Tán tiên Lý Lộc, Võ tu Bảo Võ làm Giám Phó.
Ti Thiên giám về sau nổi tiếng tiên môn, gần như cân sức ngang tài với Ngọc Hồ Tiên Tông, lúc này dần thành hình.
Viện Gầy giống dĩ nhiên cũng nhập vào Ti Thiên giám, tất cả học trò cũng đều cần gọi y một tiếng thầy.
Thế là Hoàng Nhưỡng kinh ngạc phát hiện, mình cá mặn mười bốn năm, giờ biến thành trò của y.
… Được lắm, dù có xấu hổ song vẫn vui cho chàng. Đệ Nhất Thu, hoan nghênh trở về.
Nàng vui sướng chẳng tày gang, đã nhận một thủ lệnh do Giám Chính đưa tới.
Tên chó này, chả lẽ y vẫn nhớ đến ta? Cũng nghĩ đến ta. Nên vừa nhiệm chức đã không đợi kịp viết thư cho ta?!
Hoàng Nhưỡng kích động run cả tay, nàng mở thủ lệnh, phát hiện là một tờ Giấy đuổi học.
—— Đệ Nhất Thu đuổi cổ nàng khỏi Viện Gầy giống.
Thật ra thì Đệ Nhất Thu đến cả giấy đuổi học cũng không muốn đưa cho nàng, nếu không phải nể mặt vợ chồng Hà Tích Kim, thậm chí y nghĩ trực tiếp phái người ném Hoàng Nhưỡng ra khỏi Viện Gầy giống.
Y cực kỳ ghét cái thứ cá mặn già mười bốn năm chưa gầy được giống nào, không đạt thành bậc nào này. Xưa nay y cần cù, không thích nhất là người chơi bời lêu lổng. Ả Hoàng Nhưỡng hết năm này qua tháng nọ tiêu tiền học của Hà Tích Kim, không làm ăn gì, trêu mèo đùa chó, rảnh rỗi vô cùng tận.
—— thực sự là… một mớ bùn nhão!
Bên này, Hoàng Nhưỡng nhìn chằm chằm tờ thủ lệnh, ba chữ “Học không đạt”, như đao nhọn đâm tim.
“Tên chó.” Nàng lẩm bẩm, “Dám ghét bỏ bà đây học không đạt, xem bà đây xách đao nhỏ tới khẽ mông, cho ngươi mở mắt một chút nè!”