KHÔNG TỈNH

Ti Thiên giám, Huyền Vũ Ti.

Đệ Nhất Thu quay lại thư phòng, Lý Lộc rối rít chào đón: “Giám Chính, rồi có gặp tiên sinh Đệ Tam Mộng chứ?”

“Tất nhiên là có.” Đệ Nhất Thu đi đến bên bàn, đang định ngồi xuống thì phát hiện một phong thiệp mời. Y tiện tay cầm lên, là thiệp mời của Ngọc Hồ Tiên Tông. Trong đó viết Tạ Hồng Trần sắp kế vị Tông chủ, mời y đến chứng kiến.

Tạ Hồng Trần?

Giám Chính đại nhân nhíu mày, chả hiểu sao chỉ nhìn riêng ba chữ này tổ hợp với nhau, lại thấy không thích?

Y quay đầu thoáng nhìn đồng hồ nước, lại nhìn chiếc bàn, hỏi: “Hôm nay Hoàng Nhưỡng không tới à?”

“Hả?” Bởi y hiếm khi hỏi tới Hoàng Nhưỡng, Lý Giám Phó không khỏi sửng sốt. Mãi mới nói: “Không. Hẳn là còn ở học đường. Hạ quan phái người đi mời nhé?”

“Không cần.” Đệ Nhất Thu thoáng nhìn cạnh bàn. Lý Lộc ngầm hiểu: “Cũng phải, theo hạ quan thấy, chẳng mấy chốc hẳn Nhưỡng cô nương sẽ qua đưa canh.”

Anh có chủ ý trêu chọc, nhưng chỉ nhận được một ánh mắt như đao của Đệ Nhất Thu.

Bao năm qua, Hoàng Nhưỡng hết sức để ý đến Đệ Nhất Thu.

Mỗi sớm tối, nàng đều sẽ làm một ít thức ăn đưa tới.

Dù Đệ Nhất Thu không bày tỏ gì song hiển nhiên, quy luật này y cũng biết.

Thế là hai người nhanh chóng chuyển chủ đề, Lý Lộc hỏi: “Chuyện giống chịu hạn, Giám Chính đã hỏi tiên sinh Đệ Tam Mộng rồi à?”

“Tiên sinh đã nhận lời.” Đệ Nhất Thu trầm giọng nói, “Hôm nay gặp nhau, dù đã rất bí mật song cũng có sát thủ chặn đường. Tình cảnh của tiên sinh thật sự là nguy hiểm trùng trùng.”

Lý Lộc nghe xong dĩ nhiên cũng chấn kinh: “Giám Chính bị tập kích? Có bị thương không?”

Đệ Nhất Thu lắc đầu, nói: “Tiên sinh Đệ Tam Mộng không chỉ có tấm lòng rộng lớn, mà tu vi còn siêu quần. Cao nhân tiền bối như thế quả khiến người tự ti mặc cảm.”

Một người như y mà nói ra bốn chữ “tự ti mặc cảm”, chứng tỏ trong lòng bị xúc động.

Lý Lộc trấn an: “Chỉ là Giám Chính còn nhỏ, người trong tiên môn có rất nhiều người sống rất thọ, tất nhiên không thiếu năng nhân dị sĩ.”

Đệ Nhất Thu ừ đáp, không khỏi ngó sang đồng hồ nước.

Đã thấy trễ giờ, hôm nay người nên đưa canh còn chưa tới.

Lý Lộc phát hiện ánh mắt này, dĩ nhiên cũng lấy làm lạ theo — sao hôm nay còn chưa đến nhỉ?

Hoàng Nhưỡng đương nhiên không đến.

Nàng cẩn thận từng chút trốn khỏi Tạ Hồng Trần, tìm chỗ thay đồ rồi mới bóp nát một tấm pháp phù Truyền Tống quay lại Thượng Kinh.

Cả ngày hôm nay đến buổi hẹn mất rất nhiều thời gian, đâu còn kịp nấu canh?

Ui, Đệ Nhất Thu đồng ý đi dạo Thượng Kinh với nàng rồi!

Hoàng Nhưỡng đổ ập xuống giường, nghĩ đến cảnh hai người dắt tay đi dạo, không khỏi ngủ thiếp đi. Nằm mơ cũng pha trộn một viên đường ngọt ngào.

Giám Chính đại nhân chờ mãi đến nửa đêm, cô ả cá mặn kia thế mà thật sự không đến!

Không phù hợp với tính cách nông cạn của cô ả nhe!

Cô nàng đã móc nối mình gặp được tiên sinh Đệ Tam Mộng, lẽ nào không sớm chờ ở nơi đây, dương dương đắc ý đầy mặt sao?

Chả lẽ đã xảy ra chuyện?

Giám Chính đại nhân hơi có ý định đi tìm nàng song đã hơn nửa đêm, y đi tìm một cô trò của Huyền Vũ Ti e là không hay.

Nghĩ tới nghĩ lui, đành cứ vậy đi.

Cũng may sang hôm sau, từ sớm Hoàng Nhưỡng đã mang đến một hộp cơm.

“Giám Chính đại nhân, nếm thử bữa sáng tôi chuẩn bị cho ngài đi.” Hôm nay nàng thay một bộ váy áo màu vàng nhạt, váy áo phất phơ khiến nàng đầy vẻ dịu hiền trang nhã. Mà màu vàng nhạt cũng rất tôn nàng.

Đệ Nhất Thu thu hồi ánh mắt, hỏi: “Cô với tiên sinh Đệ Tam Mộng là quen biết thế nào?”

Hoàng Nhưỡng dùng chén nhỏ múc cháo cho y, dọn xong thức nhắm. Đệ Nhất Thu vì có việc cầu người, nên cũng không tiện cao ngạo lạnh lùng quá mức. Y đành nhận chén cháo, uống một hớp.

Cháo nhìn trắng thuần, thật ra có cho thêm sữa trâu tươi và bách hợp, ngọt mà không ngán. Ấm áp vào dạ dày, ủi đến ngũ tạng lục phủ đều vô cùng thoải mái.

Đệ Nhất Thu không khỏi gắp thêm thức nhắm, từng miếng, bắt đầu ăn điểm tâm.

Hoàng Nhưỡng lúc này mới nói: “Đệ Tam Mộng…Ờm, nàng ấy không muốn lộ diện, lại muốn gầy dưỡng hạt giống tốt cho hộ nhỏ lẻ, nên nhờ tôi âm thầm hỗ trợ.”

Lý do như vậy, Đệ Nhất Thu tin.

— cái cô cá mặn già này, nếu bàn về hỗ trợ, đúng là cũng quá đủ rảnh rỗi.

Đệ Nhất Thu nói: “Cô giúp nàng ấy, không lo rước họa vào thân sao?”

“Rước hoạ?” Hoàng Nhưỡng gắp đồ ăn cho y, nói: “Có vài chuyện, xem như chịu gặp phiền phức chút, song hầu như cũng phải có người đi làm mà.”

“Thật không ngờ, người như cô cũng có trí tuệ đó à.” Đệ Nhất Thu cảm thán một câu, thế là càng thấy cháo và thức nhắm ngon miệng.

Hoàng Nhưỡng nói: “Gì mà người như tôi? Tôi thì sao nào? Vừa xinh đẹp lại thông minh chứ gì.”

Giám Chính hừ lạnh —— vừa khen một câu đã bắt đầu lên mặt.

“Chúng ta hôm nay đi đâu chơi thế?” Hoàng Nhưỡng hỏi. Hôm nay nàng ăn mặc trau chuốt, gọi là “chói lọi”, thật không sai một tẹo..

Giám Chính đại nhân dù nhỏ nhưng cũng là kẻ lời hứa ngàn vàng. Y nói: “Tùy cô.”

Thế là Hoàng Nhưỡng chống cằm ngẫm nghĩ, cuối cùng nói: “Thật sự ra hồi tôi lên Thượng Kinh, cũng không đi dạo mấy nơi.”

— chỉ vỏn vẹn mấy chỗ ấy, đều là chàng đưa em đi.

Nàng bỗng nhớ tới Đệ Nhất Thu ngoài đời, lại nhìn cậu thiếu niên mặt còn non nớt trước mặt. Chuyện cũ thật sự không nên nghĩ lại, dễ động xúc động ruột gan lắm.

“Nhưng không vấn đề, chỉ cần đi cùng ngài, chúng ta đi dạo chỗ nào cũng được cả!” Nàng nhanh chóng phấn chán tinh thần.

Đệ Nhất Thu hỏi: “Đi dạo đâu cũng được à?”

Hoàng Nhưỡng nghiêm túc gật đầu: “Đi dạo đâu cũng được.”

Thế là quả nhiên Giám Chính đại nhân đưa Hoàng Nhưỡng ngồi lên xe ngựa.

Xe ngựa bắt đầu chạy, Hoàng Nhưỡng ngồi đối diện y, nhìn ra phong cảnh không ngừng thay đổi ngoài cửa xe. Trong chớp mắt ấy, gần như chuyện xưa bủa vây lấy nàng.

Ban đầu Đệ Nhất Thu không muốn ngồi chung một xe với nàng, song tất nhiên nàng cứ dính lấy chèo kéo. Cho nên, chi bằng đi cùng cho rồi.

Hoàng Nhưỡng vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa xe, phong cảnh trước mắt như đã từng quen thuộc.

Giống như là… Thành nguyên năm một trăm mười lăm ngoài đời, lúc Đệ Nhất Thu cứu nàng từ Ngọc Hồ Tiên Tông về Thượng Kinh, đã chạy qua con đường kia.

Nàng mãi chăm chú nhìn ra ngoài cửa, không bắt chuyện với Đệ Nhất Thu.

Đệ Nhất Thu hỏi: “Cô từng thấy dáng vẻ của tiên sinh Đệ Tam Mộng rồi chứ?”

Hoàng Nhưỡng không trả lời, nàng khoác tay lên bệ cửa, đến ánh mắt cũng trầm tư.

“Hoàng Nhưỡng?” Đệ Nhất Thu gọi, cô cá mặn này lúc nào cũng không tim không phổi, rất ít khi lộ dáng vẻ tâm sự nặng nề thế này, khiến cô ả trông có vẻ —— phần nào bi thương.

“Hả?” Hoàng Nhưỡng bỗng tỉnh táo lại, thu lại tia sáng ướt át vỡ vụn trong mắt nàng. Nàng cười nói: “Sao mà ngài mở miệng khép miệng đều Đệ Tam Mộng cả thế. Nói xem, hôm nay hai ta đi dạo mà ngài cũng chẳng hỏi thăm gì đến tôi.”

Đệ Nhất Thu cực kỳ hiếm thấy nàng như vậy, dáng vẻ rưng rưng khiến lòng y có chút nhũn ra.

Thế là y đáp: “Chúng ta… dù sao gì cũng biết nhau từ bé. Cũng chẳng có gì để hỏi.”

“Sao không có gì để hỏi hử?” Hoàng Nhưỡng vội nói, “Thế sao ngài không hỏi tôi xem, vì sao lại tốt với ngài như vậy?”

Đệ Nhất Thu sửng sốt, đúng là y chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Sao nhỉ, cô cá mặn này chả lẽ không phải tính tình lạc quan bẩm sinh, không tim không phổi, thích nhất nấu canh, thường xuyên không có gì vẫn ân cần sao?

Thế là y hỏi: “Vì sao?”

“Là vì á, tôi từng có một giấc mơ.” Hoàng Nhưỡng thần bí nói, “Tôi mơ thấy ngài lúc lớn lên, đẹp trai phi thường.”

“Nhàm chán.” Giám Chính đại nhân lẩm bẩm, mãi rồi bồi thêm một câu, “Nông cạn.”

Hoàng Nhưỡng cười ha ha, thật lâu sâu, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: “Đây là… đường đi Ngọc Hồ Tiên Tông nè.”

Đệ Nhất Thu ngừng đoạn, nói: “Cô cũng biết à?”

“Biết chứ.” Hoàng Nhưỡng nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi mới nói tiếp: “Con đường này, ta từng đi qua một lần. Lúc ấy nhìn rất nghiêm túc nên chỉ một chút đã nhận ra được.”

“Vợ chồng Hà chưởng môn từng dẫn cô đến Ngọc Hồ Tiên Tông à?” Đệ Nhất Thu thuận miệng hỏi.

Hoàng Nhưỡng lắc đầu, không nói tiếp.

Đi trên con đường này, nàng chẳng hứng thú nói chuyện là bao.

Chuyện cũ nườm nượp như cát sỏi, nàng mỉm cười nhắm mắt lại.

Đệ Nhất Thu chưa từng nhìn thấy nàng yên tĩnh trầm tư như thế. Khi đó ánh nắng ngày xuân rải xuống gò má nàng, vầng sáng tản ra, cảm giác rất dịu êm.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, một đường không nói.

Đệ Nhất Thu quen cảnh nàng chủ động tới gần, quen cảnh nàng lép chép râu ria.

Giờ đây, nàng không nói câu nào, thế giới hoàn toàn lâm vào yên tĩnh.

Giám Chính đại nhân thậm chí nghĩ, mình nhận lời đi dạo với cô ả một ngày. Nhưng quang cảnh cả ngày lại toàn bộ tiêu tốn trên xe ngựa, hình như không thể nói nổi.

Ngẫm lại Hoàng Nhưỡng đúng là đã hẹn Đệ Tam Mộng giùm mình, dù gì Giám Chính đại nhân cũng cắn rứt lương tâm, mới nói: “Ngày mai Tạ Hồng Trần sẽ kế nhiệm vị trí Tông chủ, chúng ta đi dự lễ trước. Nếu cô cảm thấy đi đường buồn tẻ, vậy hẹn hôm khác cũng được.”

“Tạ Hồng Trần?” Hoàng Nhưỡng lẩm bẩm, “Ngày mai hắn kế nhiệm tông chủ sao?”

Cách gọi không khỏi quá quen thuộc. Như là đang hỏi một vị bạn cũ đã xa cách. Đệ Nhất Thu nhíu mày, hỏi: “Cô biết hắn à?”

Hoàng Nhưỡng không quay lại, thật lâu nói: “Trước kia, tôi từng mơ một giấc. Khi ấy, tôi lấy hắn.”

“Nông cạn.” Giám Chính đại nhân hừ lạnh.

Hoàng Nhưỡng cười ha ha, nói: “Ai nói không phải chứ?”

Nàng cười tự giễu, Đệ Nhất Thu đương nhiên cảm giác có chỗ không đúng. Y không thích Hoàng Nhưỡng ríu rít, nhưng nếu Hoàng Nhưỡng cứ im lặng không nói, tự dưng y luôn thấy trống rỗng trong lòng.

Thế là, y đành phải tự bắt chuyện: “Con gái các cô, đều muốn lấy hắn hả?”

Hoàng Nhưỡng nghiêm túc suy nghĩ chuyện ấy, nói: “Ai khác thì tôi không biết. Nhưng tôi trước đây thì muốn thật đó.” Nàng không có nhớ lại gì nhiều, chỉ qua loa nói: “Nhưng kết cục giấc mơ ấy cũng không tốt. Nên giờ tôi không muốn nữa.”

Không biết vì sao, nghe nàng nói, bỗng Đệ Nhất Thu cảm thấy lòng dễ chịu hơn nhiều.

Y cũng hơi cảm thấy quái dị —— mình cũng đâu có tính đố kị tài năng ghen tức kẻ hiền, sao lại nảy ra ý nghĩ quái dị đó?

Tuấn mã bốn vó sinh gió, xe ngựa phi nhanh một đường.

Đương nhiên nhanh hơn xe ngựa phổ thông nhiều, nhưng không bằng pháp phù Truyền Tống.

Hoàng Nhưỡng chợt thấy, hỏi: “Sao không dùng pháp phù Truyền Tống thế?”

Giám Chính đại nhân không chút do dự đáp lại hai chữ: “Đắt quá.”

“…” Được thôi. Hoàng Nhưỡng cạn lời.

Ngọc Hồ Tiên Tông.

Tạ Hồng Trần kế nhiệm tông chủ, mọi người không ai lấy làm lạ.

Hắn là truyền nhân đã chọn từ trước của Tạ Linh Bích, từ lúc ban đầu Tạ Linh Bích đã không giấu giếm.

Đây là đại sự Nhất Tông của tiên môn, hầu như tất cả danh hào hiền sĩ có tên đều được mời tới. Trong giây lát, Ngọc Hồ Tiên Tông vô cùng náo nhiệt.

Thật sự ra thì triều đình và Ngọc Hồ Tiên Tông cũng không hợp nhau lắm, dù vậy, Sư Vấn Ngư cũng bảo Đệ Nhất Thu đưa hạ lễ đến.

Đệ Nhất Thu dẫn Hoàng Nhưỡng theo, đi vào trước cổng dưới núi.

Vì khách đến đông đảo, Tạ Linh Bích đang đãi khách ở vườn Hòa Hợp, còn Tạ Hồng Trần đứng ngoài cổng dưới núi đón khách.

Y cả người áo trắng tuyết, buộc tóc bằng ngọc quan, hông đeo ngọc thả. Hắn hiện giờ, so với trăm năm sau không thể nhìn ra chỗ nào khác biệt.

“Tạ thủ tọa, sau phải gọi là Tạ Tông chủ rồi. Thật là chúc mừng chúc mừng.” Giám Chính đại nhân bước tới, miệng không đúng lòng cũng phải chúc mừng vài câu.

Tạ Hồng Trần ôm quyền thi lễ với y, nói: “Giám Chính khách khí rồi. Hôm nay Giám Chính đại giá quang lâm, Ngọc Hồ Tiên Tông thật sự là rồng đến nhà…*” Lời còn chưa dứt, bỗng hắn ngẩn cả người.

(*) bồng tất sinh huy: nhà tranh được rực rỡ phát sáng, lão í mới nói được có 3 chữ ”蓬荜生…”

— hắn nhìn thấy Hoàng Nhưỡng sau lưng Đệ Nhất Thu.

Hôm ấy, Hoàng Nhưỡng vì hôm nay đi dạo, vốn đã ăn mặc trau chuốt một bận.

Tóc dài trên trán kết hoa, xõa đuôi tóc, dùng sợi châu lỏng buộc làm ba khúc. Trán vẽ hoa điền màu trắng bạc, làm nổi bật khuôn mặt đẹp đẽ như phù dung xuất thủy. Nàng mặt bộ vàng nhạt, tôn lên màu da trong như ngọc, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, lúc bước đi như gió nhẹ nâng hoa.

Tạ Hồng Trần là người đã quen ngắm cái đẹp, nhưng trong tích tắc này, hắn như bị một quyền thoi trúng tim.

— Tạ Tông chủ quên mất lời còn lại.

Giám Chính đại nhân thấy hắn mới nói nửa câu, đột ngừng bặt, đương nhiên kỳ lạ.

Y thuận theo ánh mắt Tạ Hồng Trần nhìn qua, thấy ánh mắt hắn đang giằng co ở chỗ Hoàng Nhưỡng đang đứng yêu kiều mỉm cười.

— Giám Chính thật không dám tin vào hai mắt mình, Tạ Hồng Trần trong truyền thuyết, tuổi trẻ đã hiền danh rộng khắp.

Ai mà lường được, tên này lại háo sắc đến vậy?

Giám Chính nhíu mày, nhắc nhở: “Tạ Tông chủ.”

Ba chữ lạnh như băng của y, gọi hồn phách bị câu đi của Tạ Hồng Trần về.

“Khục.” Tạ Hồng Trần vừa hoàn hồn, Hoàng Nhưỡng thướt tha bước lên, bồng bềnh cúi đầu chào Tạ Hồng Trần: “Chào Tạ Tông chủ.”

Hồn phách vừa về chỗ của Tạ Tông chủ, lại phiêu phiêu đãng đãng rời cơ thể.

Giám Chính đại nhân lòng đầy không vui!

Bình luận

Truyện đang đọc