KHÔNG TỈNH

(*) tên chương theo tui hiểu là đặt tên (phong danh hiệu), mà hào cũng có nghĩa là khóc, xem chương sẽ rõ. 

Trong ngôi nhà cổ hỗn loạn tưng bừng, mấy nhà nông từ chung quanh đến mua hạt giống kéo nhau vây xem.

Thấy đối phương ầm ĩ lợi hại, cũng có người khuyên: “Tiên sinh Đệ Tam Mộng nào phải người như thế, bác gái này…”

Vừa dứt lời, mấy người đối phương lập tức chửi đổng: “Hắn có phải người như thế không, sao ngươi biết? Tên khốn, các ngươi là đồng bọn à?”

Mấy gã đô con bước lên, túm cổ áo người lên tiếng, nghiêm nghị gầm lên: “Nói, ngươi là gì của Đệ Tam Mộng?”

Người kia vốn là dân làm nông bình thường, luống cuống ngay, giải thích lia lịa: “Ta vốn không quen biết…”

Mấy gã đô con nào chịu bỏ qua dễ dàng, chửi rủa luôn miệng. Mấy người bên cạnh vội nhanh chân giải cứu, có người thì thầm: “Đám người này thật không nói đạo lý được đâu.”

Nhưng nói cho cùng, không ai dám đứng ra tranh luận.

—— mấy tay này, xem ra không phải người lương thiện.

Lúc này, Viện Gầy giống.

Từ tối hôm qua, Hoàng Nhưỡng đã tỉ mỉ hầm một chung canh. Đợi trời vừa sáng, nàng đưa qua cho Đệ Nhất Thu.

Đương nhiên, nàng vốn chẳng thể vào thư phòng Đệ Nhất Thu, đành nhờ Lý Lộc chuyển giúp.

Lý Lộc cũng là người tinh tướng, cô cháu gái Hà Tích Kim có cảm tình với Giám Chính nhà mình, cả Ti Thiên giám này có mắt đều nhìn ra được.

Có điều là Giám Chính chả có ý gì với cô nàng —— cũng giống vậy, là điều mà ai có mắt đều có thể nhìn ra được.

Anh ta nhận thố canh, cười nói: “Nhưỡng cô nương thật sự có lòng. Nhưng mà Giám Chính tuổi trẻ, tâm tư đều đặt vào công vụ, chỉ e cô phụ ý đẹp của cô nương.”

Hoàng Nhưỡng cũng chả thèm để ý, chỉ nói: “Lý Giám Phó thay tôi đưa vào là được, chuyện khác đừng để ý.”

Cũng là một cô bé si tình.

Lý Lộc cầm thố canh bước vào thư phòng.

Hoàng Nhưỡng tất nhiên cũng có chuyện bận rộn riêng mình.

Khóa học ở Viện Gầy gần như nàng không nghe —— với nàng mà nói, mấy bài tập ấy đúng là quá đơn giản. Trái lại mảnh ruộng thử kia thật không bỏ phí, một lùm cỏ nhỏ mọc đầy trong ấy.

Cỏ mọc mười mấy năm, nào ai biết ích lợi gì. Chỉ thi thoảng có người cảm khái —— Viện Gầy giống mình, đã nhiều năm không thấy muỗi, thật là quá tốt.

Trong thư phòng.

Đệ Nhất Thu tay cầm bút chì, đang vẽ một bản phác thảo. Lý Lộc đưa chung canh đến, cười nói: “Giám Chính, Nhưỡng cô nương lại nấu canh cho ngài nầy. Nếm thử không?”

Đệ Nhất Thu nhìn lướt qua, thản nhiên nói: “Cho Bảo Võ.”

Lý Lộc nghe vậy, cũng chỉ nói: “Vâng.”

Đúng lúc này, ngoài cửa có người đến báo: “Giám Chính đại nhân, chỗ tiên sinh Đệ Tam Mộng có người gây chuyện.”

Bút Đệ Nhất Thu hơi khựng, sau đó gác bút. Y thậm chí không hỏi chuyện gì, lập tức đứng dậy, nhanh chân ra ngoài.

—— ngài thật sự là đầy lòng sùng kính tiên sinh Đệ Tam Mộng nha. Lý Lộc vội đuổi theo.

Ngôi nhà cổ hôm nay, đúng là đầy náo nhiệt.

Ở trong ấy “người bị hại” tăng lên không ít. Trong mấy toán người bị hại, có mấy gã đô con mặt đầy hung ác, còn có bà già tám mươi, cộng thêm mấy nhóc để chỏm năm sáu tuổi.

Thế là bà già mắng, bọn trẻ khóc, mấy gã đô con thì túm kéo gặng hỏi đám nhà nông.

Đệ Nhất Thu không vào, y đứng bên cạnh nghe một lúc đã rõ ngọn nguồn.

Lý Lộc cũng chau mày, nói: “Giám Chính, có người chỉ trích tiên sinh bán giống giả, là tội nặng đấy.”

Đệ Nhất Thu ừ đáp, Lý Lộc âm thầm lưu ý vẻ mặt y, hỏi: “Việc này cần thời gian kiểm chứng, phải chăng phái người đưa chúng về Bạch Hổ Ti, tỉ mỉ gặng hỏi?”

“Không cần.” Giám Chính đại nhân trầm ngâm một lát, nói: “Anh đi báo Kinh Triệu Doãn đến đây thẩm vấn.”

“Kinh Triệu doãn?” Lý Lộc nhíu mày, Giám Chính nhà mình không giúp tiên sinh Đệ Tam Mộng nữa chăng? Song anh vẫn đáp: “Vâng.”

Lát sau, Kinh Triệu Doãn đại nhân đến.

Vu Phụng Công Kinh Triệu Doãn đại nhân của Thượng Kinh, người cũng như tên, theo việc công mà chấp pháp, thiết diện vô tư.

Ông đi đến trước mặt mấy người bị hại, vẻ đầy nghiêm túc.

“Hay quá hay quá, là Phủ doãn Vu Phụng Công đại nhân! Ông ấy là vị quan phụ mẫu thanh liêm, chắc chắn sẽ giúp Đệ Tam Mộng đại nhân rửa sạch oan khuất.” Có nhà nông trong đám đông thấp giọng nói.

Nhưng vừa dứt lời, lại có kẻ hỏi ngay: “Mấy vị quan lão gia đều rắn chuột một ổ. Ông ấy sẽ giúp tiên sinh chúng ta sao?”

Thế là trong giây lát, có người đề phòng có kẻ chờ mong.

Vu đại nhân nhìn chằm chằm mấy người bị hại, bởi Giám Chính muốn ông tra hỏi tại chỗ, ông cũng chả lập công đường gì, chỉ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Người bị hại nghe vậy, lập tức than khóc, rối rít quỳ gối tiến lên, kể lể câu chuyện “thảm thiết nhân gian” khi mình trồng hạt giống mua được lên, không thu hoạch được một hạt nào.

Vu đại nhân nghe mấy câu đã rõ — đây là có người kiện Đệ Tam Mộng tự bán giống giả.

Lúc này, Giám Chính đại nhân ở ngoài nhà bỗng lên tiếng: “Được rồi, mời Lý đại nhân Hình bộ đến hỏi đi.”

Ối… thế là Vu đại nhân được thông báo ông đi về được rồi.

Lý đại nhân Hình bộ đến, ông cũng là một tay tra tấn thẩm án xịn xò, ông bước đến trước mặt mấy người, vẫn vẻ nghiêm túc đó, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Lý đại nhân cũng không tệ, không phải vị quan hồ đồ.” Có người xầm xì.

Thế là, người bị hại lại than thở khóc lóc lần nữa, rối rít quỳ gối tiến lên, kể lể câu chuyện “thảm thiết nhân gian” khi mình trồng hạt giống mua được lên, không thu hoạch được một hạt nào.

Có điều lần này nước mắt ít hơn rất nhiều.

Mà đương khi Lý đại nhân hỏi rõ nguyên do, Ti Thiên giám lại phái Chung đại nhân đến tra hỏi xử lí án này.

Ông đi đến trước mặt người bị hại, xem xét nửa ngày, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“…” Mấy người bị hại lại vuốt vuốt mặt, tiếp tục khóc gào, kể lể câu chuyện “thảm thiết nhân gian” khi mình trồng hạt giống mua được lên, không thu hoạch được một hạt nào.

Cho đến trưa, triều đình đổi tám vị đại nhân.

Mấy lão nông vây xem bên cạnh, ban đầu còn giữ vẻ mặt thành thật, càng về sau bắt đầu che miệng trộm vui.

Còn mấy người bị hại thật sự khóc hết nổi.

Đến chừng vị đại nhân thứ chín đến làm chủ thẩm, nét mặt bọn họ đã méo mó đau khổ quá trời, yết hầu cũng bắt đầu thầm bốc lửa.

Nước mắt rốt cuộc không nặn ra được nửa giọt, vẻ mặt từng người họ đầy cầu xin, như bị cực hình đem đầu đuôi câu chuyện kể lại một lần nữa.

Song vậy cũng chưa xong, quan viên có thể thẩm án thành Thượng Kinh to to nhỏ nhỏ cũng có chừng trăm vị. Từ từ thay phiên. Giám Chính đại nhân dứt khoát sai người dời ghế, ngồi một chỗ râm mát ở ngoài căn nhà. Vừa uống trà, vừa nghe chư vị đại nhân “thẩm vấn”.

Dù bọn họ không phải người, chứ nhưng Giám Chính ngài thật sự là chó má… Lý Lộc cạn lời.

Mãi cho đến chiều, người bị hại toàn bộ bị tra hỏi đến khóc.

Lúc này là khóc thật.

Song có mấy nhân vật quan trọng khác, cũng lần lượt ra sân.

Đầu tiên, là cả nhà Hà Tích Kim Như Ý Kiếm tông. Bọn họ dùng pháp phù Truyền Tống chạy đến, sắc mặt hết sức nghiêm túc.

Ông vừa chạy tới, đám đông như dầu sôi gặp nước, sôi trào một trận. “Hay lắm hay lắm, là Hà chưởng môn Như Ý Kiếm tông này, một nhân vật bự vô cùng luôn!” Có nhà nông thì thào, “Ông ấy sẽ chủ trì công đạo giúp tiên sinh Đệ Tam Mộng nha!”

Hai vợ chồng Hà Tích Kim, Khuất Man Anh đứng trước mặt “người bị hại”. Khuất Man Anh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Mấy vị người bị hại lập tức như gặp cứu tinh, khóc xin vợ chồng Hà Tích Kim chủ trì công đạo…

Bọn chúng thật vất vả đem đầu đuôi câu chuyện kể lể tường tận, thì lại có luồng sáng pháp phù Truyền Tống lóe lên, một cặp vợ chồng khác xuất hiện.

Đám người giật mình, lập tức xì xồ ầm ĩ: “Hay hay, đó là Các chủ Vấn Tâm các Trương Sơ Tửu! Ông ấy đến thì quá tốt rồi.”

Quả nhiên, Trương Sơ Tửu đưa phu nhân Phùng Tranh Nhi cùng hiện thân. Ông cũng đi tới trước mặt người bị hại, chắp tay chào vợ chồng Hà Tích Kim rồi mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Oạch… Sắc mặt đám người bị hại đã bắt đầu thay đổi. Nhưng Trương Các chủ đã hỏi, không dám không đáp.

Vừa mới đáp xong, lại có người khác chạy tới —— Cổ Quyền Môn chủ Vũ Tử Sửu cùng phu nhân Đới Vô Song!

Hai người họ đi đến trước mặt người bị hại, ngắm nghía hồi lâu, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“… Xin các người giết ta đi mà —” đám người bị hại sụp đổ. Con mẹ nó chứ, mấy thứ đại nhân vật này thật sự là rắn chuột một ổ mà! Bọn chúc khóc gào: “Khi dễ người quá! Táng tận lương tâm mà…”

Vợ chồng Hà, Trương, Vũ nhìn đầy chính trực, họ đã nghe chuyện nơi này từ lâu, ban đầu chỉ đứng quan sát, giờ là tới chực chuyện vui.

Thấy mấy người bị hại câm họng, đau đến không muốn sống. Còn dám giảo biện, Khuất Man Anh nổi cơn giận dữ, tái mặt gầm lên một tiếng: “Quỳ xuống!”

Sau đó, chỉ nghe thịch thịch mấy tiếng, đầu gối phịch xuống đất.

Mấy người bị hại quỳ hết.

Nhưng một tiếng quát khẽ này, chấn kinh không chỉ có đám bọn hắn —— Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu, Vũ Tử Sửu ba vị đại năng Tiên môn, cũng hai đầu gối khuỵu lại, nghe tiếng quỳ xuống!

“…” Quần chúng vây xem từng kẻ há hốc.

“Khục.” Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu, Vũ Tử Sửu ba vị đại năng nhìn nhau, rất có cảm giác gặp được đồng đạo.

Ba người tỉnh bơ như không đứng lên, cùng phủi bụi trên gối.

Khuất Man Anh, Phùng Tranh Nhi và Đới Vô Song cũng nhìn nhau.

“Khục.” Ba vị phu nhân che giấu lúng túng của mình.

Giám Chính đại nhân nhìn Hà Tích Kim, lại nhìn Trương Sơ Tửu, cuối cùng nhìn Vũ Tử Sửu —— ba vị được ghê, gia giáo rất tốt. Giám Chính đại nhân thản nhiên đi đến trước mặt “người bị hại”, đầy nghiêm túc, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Người bị hại” điên mất, có mấy người muốn đập đầu vào cột tự vẫn tại chỗ!

Nhưng Giám Chính đại nhân há có thể dễ dàng tha cho mấy chuyện như này?

Lập tức có quan sai ngăn người bị hại, lôi từng tên trong bọn chúng về bên cạnh Giám Chính.

Giám Chính đại nhân hỏi rõ ngọn nguồn, cuối cùng trong tiếng kêu gào của đám “người bị hại”, cho lôi chúng về Bạch Hổ Ti.

Mà đã qua thật là lâu rồi, lời kêu gào của đám người bị hại này vẫn còn bồng bềnh trên không ngôi nhà cổ, thật lâu không tiêu tan —— “Chém ta đi, xin đại nhân đấy!”

Vụ án này cuối cùng có kết quả điều tra hay không, kết quả thế nào, không ai biết rõ.

Thật ra mấy việc thế này, dù kết quả có thế nào cũng luôn khó mà phục chúng. Nếu hỏi ra, án là thật thì không còn nghi ngờ —— phe dân chúng ủng hộ tiên sinh Đệ Tam Mộng chửi má tía. Còn nếu tra ra án này không thật, cũng chỉ để đồn đãi bán tín bán nghi.

Nói cho cùng, đơn giản là mánh khóe bêu danh người ta thôi.

Có điều cách tra án của Giám Chính quá là đặc biệt.

Từ rày về sau, không còn “người bị hại” tới cửa, quậy một màn thế nữa.

—— đám thế gia Gầy giống đằng sau có cho bao tiền, cũng không ai tình nguyện làm nữa.

Có điều cùng với chuyện này, còn một chuyện theo đó mà lan truyền ra, bốn bể đều biết.

—— ấy cũng là gia giáo tốt đẹp của Hà chưởng môn, Trương Sơ Tửu, Vũ Tử Sửu ba vị đại năng tiên môn.

Chuyện càng truyền càng xa, dân lành cũng không rảnh, dứt khoát phong một nhã hào cho ba vị đại năng —— Ba tiên sợ vợ.

Bình luận

Truyện đang đọc