Tạ Hồng Trần vừa mới gặp Hoàng Nhưỡng, biết mình thất thố, hắn nhanh chóng khôi phục lý trí, hắn nhẹ đáp lễ với Hoàng Nhưỡng, nói: “Không biết cô nương là…”
Hoàng Nhưỡng rất được thể đáp: “Tiểu nữ tử Hoàng Nhưỡng, chúc mừng Tạ Tông chủ, Chúc tông chủ nghiễm tích hậu đức, ân mộc tiên môn*.”
(*) tích nhiều đức cho đời sau, ra ơn mưa móc
“Hoàng Nhưỡng…” Tạ Hồng Trần luôn cảm thấy cái tên này đặc biệt quen thuộc, hắn lục lại ký ức, bỗng nhớ tới một chuyện, nói: “Thì ra là Nhưỡng cô nương.”
Giám Chính chờ một bên hừ lạnh, nói: “Xem ra, đám khách chúng ta, nên tự mình lên núi thôi, khỏi phiền Tông chủ đón tiếp.” Giám Chính đại nhân chua loét cả mặt, “Dù gì thì Tạ Tông chủ đã không dời bước nổi nữa rồi.”
Phía sau y, còn có đám tân khách khác lần lượt chạy đến xem lễ.
Đám người nghe xong, quả thực không dám cười ra tiếng, đành cố nén.
Tạ Hồng Trần thật ra đâu đặt mấy câu lạnh nhạt vào mắt, hắn chắp tay chào đám người vừa tới, nói: “Để chư vị chê cười, mời chư vị theo ta lên núi.”
Xưa nay nhân duyên hắn không tệ —— chí ít không thể so với Giám Chính đại nhân hay đắc tội với người.
Cho nên cũng có người nói đỡ cho hắn, Tông chủ Mê Hoa Tông Sài Thiên Vanh lên tiếng: “Hoàng Nhưỡng cô nương thật đúng là đẹp đến kinh ngạc*, gặp được cái đẹp trong lòng vui vẻ, là bản tính con người mà.”
(*) kinh vi thiên nhân (惊为天人) tả sắc đẹp người phụ nữ đẹp đến chấn kinh
Vừa dứt lời, không ít người nhao nhao phụ họa.
Giám Chính đại nhân lập tức tiếp lời: “Vậy là, Tạ Tông chủ háo sắc, cũng không gì là lạ.”
“…” Đám kia cạn lời.
——Sư Vấn Ngự cha cậu phái cậu qua đây tặng lễ hay là đánh nhau thế?
Tạ Hồng Trần đương nhiên sẽ không đôi co với Đệ Nhất Thu những lúc thế này.
Hắn mặt không đổi sắc, một đường đem đám người đưa lên núi.
Hắn đi đầu dẫn đường, dĩ nhiên không nhìn thấy Hoàng Nhưỡng sau lưng.
Nhưng mùi hoa mai mơ hồ lướt qua chóp mũi, làm tâm trí con người chao động.
Hoàng Nhưỡng… Tạ Hồng Trần thầm suy nghĩ cái tên này. Nàng ta là con gái Hoàng Thự thôn Tiên Trà, năm đó Hà Tích Kim trừng trị Hoàng Thự xong đã đón chị em nàng tỷ muội hai người tiếp về Như Ý Kiếm tông nuôi dưỡng.
Không ngờ rằng, đã trổ mã đến vậy…
Tạ Tông chủ suy nghĩ hồi lâu, không tìm được từ hình dung nào thích hợp. Thế là đành phải lôi ra một từ chẳng thích hợp gì — trổ mã đến động lòng người.
Trong vườn Hòa Hợp, Tạ Linh Bích đang tiếp khách.
Tạ Hồng Trần tự mình đưa đám tân khách vào, Tạ Linh Bích quay đầu lại.
Chẳng biết tại sao, chỉ ngó qua đám người đã thấy Hoàng Nhưỡng!
Vẻ đẹp của Hoàng Nhưỡng, thấy mà giật mình.
Nhưng lão chỉ thấy khó chịu khắp người, như là trong một chớp mắt, da đầu căng thẳng cả.
Tạ Linh Bích chỉ thoảng dừng mắt trên người Hoàng Nhưỡng, không nhớ nổi bất cứ chuyện nào liên quan tới cô gái này.
Lão đúng là lần đầu tiên gặp người này.
Tạ Linh Bích tập trung tinh thần, lão chậm lại, nhìn sang Đệ Nhất Thu: “Thì ra là Giám Chính, đã lâu không gặp.”
Đệ Nhất Thu cũng đành thu lại khó chịu trong lòng, vờ vịt với lão. Năm nay y vỏn vẹn mười bốn, lại cùng Tạ Linh Bích đối đáp trôi chảy, không kiêu ngạo không tự ti. Mấy tiền bối khác của tiên môn khó tránh khỏi coi trọng vài phần.
n cần thăm hỏi xong xuôi, Đệ Nhất Thu Hoàng Nhưỡng ngồi xuống một bên.
Lúc này khách khứa chưa đủ, chưa mở tiệc. Trên bàn có món kẹo bạc hà đặc biệt của Ngọc Hồ Tiên Tông, có tên là Bích Linh quả.
Viên kẹo màu xanh lá, là linh lực luyện chế, là hàng tuyệt phẩm ích khí bổ nguyên.
Hoàng Nhưỡng tiện tay nhón lấy một viên, nói: “Toàn bộ Ngọc Hồ Tiên Tông, cũng chỉ mỗi Bích Linh quả còn chút ý vị.”
Đệ Nhất Thu cười lạnh: “Sao hả, chả lẽ Tạ Tông chủ còn chưa đủ ý vị sao?”
“Ngài…” Hoàng Nhưỡng vừa ăn kẹo, vừa ngắm nghía y, “Đúng là chua ngoa tổ truyền á.”
Đệ Nhất Thu hừ lạnh, Hoàng Nhưỡng đã lột xong một viên kẹo khác, thình lình nhét vào miệng y.
Cho khỏi nói nữa.
Đúng lúc này, một đệ tử tới, cầm một đĩa kẹo bạc hà màu đỏ, nói: “Nhưỡng cô nương, Tông chủ chúng tôi nói, Bích Linh quả vốn mát, con gái nên ăn Chu Linh quả. Nên dọn lên cho cô nương dùng một chút.”
“Tạ Tông chủ có lòng.” cả đời Hoàng Nhưỡng nào từng được Tạ Tông chủ quan tâm chăm sóc như thế? Nàng nói: “Tiểu nữ tử thật được thương mà sợ.”
Giám Chính đại nhân giận không chỗ phát tiết.
Mọi cảm tình của y với Tạ Hồng Trần đều rớt xuống đất, quẳng thành một tiếng hừ lạnh.
Hoàng Nhưỡng ăn một viên Chu Linh quả, lại có đệ tử dâng trà rượu.
Ngoài cổng, lại có khách đến.
Khách lần này đều là người quen.
Bộ ba Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu, Vũ Tử Sửu cùng đến, tiệc vui Tiên môn như này dĩ nhiên sẽ phải dẫn theo gia quyến.
Bọn họ thậm chí còn dẫn hết con cái theo cùng.
Dĩ nhiên Ngọc Hồ Tiên Tông không thèm chấp, trên thực tế, bọn họ còn hy vọng mấy hậu bối thiếu niên này có thể đến xem lễ.
Hoàng Nhưỡng vừa thấy, lập tức chạy tới, quả nhiên, trong đám không chỉ có Hà Tuý Hà Đạm, mà còn có cả Hoàng Quân cũng theo cùng.
—— Khuất Man Anh sẽ không bỏ lại nàng.
Hoàng Nhưỡng mấy năm qua vẫn luôn “học nghệ” ở Viện Gầy giống Thượng Kinh, càng hiếm khi về Như Ý Kiếm tông.
Nhưng thay đổi của Hoàng Quân, nàng nhìn ra được.
Hoàng Quân đi theo cạnh Khuất Man Anh, trên mặt nàng đã không còn ủ dột như khi còn ở nhà họ Hoàng.
Khuất Man Anh hay bảo nàng, nếu một người không thích nói chuyện, thì phải ăn mặc lộng lẫy chút.
Tránh chìm lỉm trong đám đông.
Thế là, Hoàng Quân mặc một bộ đỏ rực, tóc cột cao cao, thắt đuôi ngựa, giắt kiếm bên hông, bước chân như gió.
Là cách ăn mặc của hiệp nữ đầy gọn gàng nhanh nhẹn.
Thế là cũng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt cả một đường.
Nhìn thấy Hoàng Nhưỡng, Hoàng Quân cũng không quá lộ vẻ mừng rỡ ra mặt. Trái lại Khuất Man Anh lên tiếng: “Ui chao, thế mà con lại đến trước cơ đấy!”
Hoàng Nhưỡng ghen tỵ: “Dì bất công quá, cho tỷ tỷ, ca ca đến dự tiệc, chỉ không gọi con!”
Khuất Man Anh cười đến gãy lưng: “Giờ đổi lại con thật sự còn có can đảm lên án người ác trước đấy à!” Bà dí mũi Hoàng Nhưỡng, “Ta và dượng con đặc biệt đến Ti Thiên giám tìm con. Kết quả thì sao chứ, ôi chao, ai đó tự ra cửa, nửa điểm cũng không muốn theo dượng dì.”
“Khụ khụ.” Hoàng Nhưỡng tự biết đuối lý, vội nói: “Ấy là con thấy không ai phản ứng, đành phải chủ động tới tìm đó.”
“Giờ thì con có lý chẳng sợ gì.” Khuất Man Anh nắm tay nàng, đi thẳng đến bàn Đệ Nhất Thu.
Đây là tất nhiên, bà và Hà Tích Kim chạy đến Ti Thiên Giám thì gặp Lý Lộc bảo Hoàng Nhưỡng đã cùng Đệ Nhất Thu ra ngoài.
Khuất Man Anh Hà Tích Kim cười ngoài mặt song đến cùng vẫn lo lắng trong lòng.
Tâm tư của Hoàng Nhưỡng, hai vợ chồng ông đương nhiên có thể nhìn ra đôi chút.
Nhưng tâm tư của Đệ Nhất Thu… hai người cũng thấy rõ ràng.
Chuyện này, chính là khuê nữ nhà mình nhiệt tình một phía.
(*) 剃头担子一边热. so sánh làm chuyện gì mà một bên nhiệt tình một bên lạnh lùng thờ ơ, xuất phát từ thợ cắt tóc gội đầu ở Bắc Kinh gánh đòn gánh đi cắt dạo, một bên là thùng than đốt nấu nước nóng bên kia là thùng nước dụng cụ, nên đòn gánh một đầu nóng một đầu lạnh.
Đệ Nhất Thu tới chào đám người, bọn Hà Tích Kim gặp y cực kỳ vui vẻ. Mọi người ngồi xuống cùng một bàn, theo lý, mấy tiểu bối như Hoàng Nhưỡng sẽ phải đổi chỗ.
Dù Đệ Nhất Thu còn nhỏ tuổi, song y đại diện cho triều đình, tự nhiên thân phận không thể dùng bối phận mà tính. Y cùng bọn Hà Tích Kim ngồi ngang hàng tất nhiên là được.
Khuất Man Anh dứt khoát nói: “Bé Nhưỡng, bé Quân, lại cả đây.”
Trong tiên môn, vốn không nhiều quy củ như thế tục, chỉ nói bối phận, không phân nam nữ. Nhưng bà vẫn dẫn hai cô gái, cùng nữ quyến phía Phùng Tranh Nhi, Đới Vô Song ngồi xuống sát bên.
Hoàng Quân vừa thấy Chu Linh quả trên bàn đã, đẩy đến trước mặt Hoàng Nhưỡng.
Chỗ bên cạnh Giám Chính đại nhân từ Hoàng Nhưỡng đổi thành bọn Hà, Trương, Võ, y liếc mắt, thấy Hoàng Nhưỡng đang trò chuyện vui vẻ với mấy vị phu nhân, bèn không nhiều lời.
Mấy vị phu nhân, ai nây đều cảm thấy Hoàng Nhưỡng nói chuyện vừa vặn dễ nghe.
Đều vô vàn yêu thích.
—— có thể không khéo léo dễ nghe sao? Hoàng Nhưỡng làm Tông chủ phu nhân của Ngọc Hồ Tiên Tông một trăm năm, tiệc to tiệc nhỏ nào cùng phải xã giao trận trận.
Nếu nhắc năm đó, luận về thân phận, mấy Tông chủ phu nhân này còn phải xếp dưới nàng.
Đương nhiên, giờ không thể so với ngày xưa.
Hoàng Nhưỡng liếc Đệ Nhất Thu — vị phu quân hôm nay chỉ có thể trông cậy vào cũng đâu chịu thua kém, sẽ lên như diều gặp gió. Như vậy, mong muốn thê bằng phu quý của nàng, vẫn còn chỗ hy vọng.
Hoàng Nhưỡng cười nhạo trong lòng.
Giám Chính xem như rất kính trọng bọn Hà Tích Kim, đám Hà Tích Kim cũng thích nói chuyện với y.
Triều đình hiện giờ, e là chỉ có thể trông cậy vào người như y.
Trương Sơ Tửu hỏi: “Cách đây ít lâu, nghe nói Ti Thiên giám đang tìm người gầy loại giống chống hạn, thế nào rồi?”
Đệ Nhất Thu nói khẽ: “Đã có manh mối.”
Y nói vậy, cũng không muốn nêu rõ. Bọn Hà Tích Kim hiểu luôn, Vũ Tử Sửu nhỏ giọng: “Hắn đồng ý rồi hả?”
Đệ Nhất Thu gật đầu, ba người khó tránh khỏi cảm thán: “Người này thật là quốc sĩ.”
Trương Sơ Tửu nói: “Nếu có duyên gặp được người này, nhất định phải nâng ly một hôm.”
“Đúng vậy!” Vũ Tử Sửu chợt nói, “Ta nghe nói, người này không chỉ thích gầy giống, mà còn là một cao thủ kiếm đạo.”
Nghe ông nói vậy, tai Đệ Nhất Thu dựng cả lên: “Sao Vũ môn chủ lại biết?”
Vũ môn chủ nói: “Nghe đồn lúc hắn mới đứng ra phát hạt giống, bên cạnh cũng không có nhiều người. Mấy kẻ hành thích lúc ấy, là bị kiếm thuật của hắn trấn áp.”
“Kiếm kiếm kiếm kiếm đạo đạo đạo…” Hà Tích Kim xúc động, “Thật thật thật mong mong mong chờ, sẽ sẽ sẽ gặp gặp cao cao, cao nhân nhân này.”
Mọi người xúc động, Hoàng Nhưỡng hết sức khó xử.
—— nếu cởi lớp áo ra, chẳng phải là mất mặt muốn chết trước mọi người sao?
Đúng vào lúc này, Tạ Hồng Trần tới.
Đám người lập tức đứng dậy.
Hắn hiện giờ đâu còn như xưa. Trước đây hắn là Đệ nhất Kiếm tiên ở Tiên môn, là kỳ tài tu luyện bao nhiêu năm khó gặp khó cầu. Nhưng giờ đây hắn đã là Tông chủ Ngọc Hồ Tiên Tông.
Chân chính là người đứng đầu nắm giữ Tiên môn, không thể chiếu tuổi tác bối phận mà nói.
Tạ Hồng Trần và đám người chào nhau theo thứ tự, dĩ nhiên cũng khách sáo một hồi. Đến cuối cùng, Tạ Tông chủ mỉm cười nói với Khuất Man Anh: “Hà phu nhân nhận chị em nhà họ Hoàng chăm sóc, thật là nhân nghĩa vô song. Tạ mỗ một mình kính phu nhân một chén.”
Nghe câu nói lộ chút ý vị sâu xa.
Khuất Man Anh liền nói: “Không dám không dám, hai đứa nó hợp ý ta. Trời cao ban cho hai cô con gái, thật đáng yêu. Sao dám tự xưng nhân nghĩa?”
Tạ Hồng Trần uống với bà một chén, nhìn Hoàng Nhưỡng một chút mới rời đi.
Sau khi hắn rời khỏi, bầu không khí trên bàn lập tức có chút vi diệu.
Tạ Tông chủ không phải người lỗ mãng, hắn một mình đến, cố ý đề cập chị em nhà họ Hoàng, là có thâm ý gì?
Hà Tích Kim Khuất Man Anh nhìn nhau, hai người đều không nói gì. Hà Tích Kim rất tự nhiên chuyển chủ đề: “Nhưng, nhưng không không biết, Giám Giám Chính…”
Trương Sơ Tửu đi guốc trong bụng, nói tiếp: “Nhưng không biết sao Giám Chính lại gặp được vị cao hiền ấy?”
Bọn họ đều rất ăn ý không nhắc đến tên Đệ Tam Mộng.
Vì hiện nay, thế lực muốn gây bất lợi cho người nọ đầy rẫy khắp nơi.
Đệ Nhất Thu rất lấy làm lạ, y liếc Hoàng Nhưỡng —— sao mà, bọn Hà Tích Kim cũng không biết?
Hoàng Nhưỡng ngó ngang ngó dọc, giả lơ điềm nhiên như không.
Giám Chính không còn cách nào khác bèn nói: “Thông qua một người bạn kết nối. Nhưng mà tiên sinh không muốn lộ mặt thật gặp người, nên cũng chỉ trò chuyện đôi chút.”
“Chuyện đương nhiên.” Mấy vị đại năng gật đầu lia lịa.
Đối phương đã cố ý giấu diếm, đám người dĩ nhiên cũng không tiện dò xét chuyện riêng người ta. Thế là Trương Sơ Tửu nói sang chuyện khác, ông hỏi: “Nói đến, bé Nhưỡng cũng xuất thân từ Thổ Linh, còn học nhiều năm ở Viện Gầy giống. Có gậy ra giống tốt nào không?”
Hê… mọi người ngó sang Hoàng Nhưỡng. Khuất Man Anh cũng nói: “Đúng quá. Nhớ mấy năm trước bé Nhưỡng biên thư còn đề cập tới đây này. Bảo cũng đã gầy ra hai ba loại. Hiệu quả thế nào rồi?”
Giám Chính nghe thấy, lông mày chau lên, như cười mà không phải cười.
— chàng đây là vẻ mặt gì thế!
Hoàng Nhưỡng như cô bé cặn bã tiểu học bị gia trưởng kiểm tra việc học, đành ậm ờ nói: “Chuyện đó… cũng, cũng tạm.”
Giám Chính đại nhân xùy cười ra tiếng.
Cười xong, Giám Chính đại nhân hỏi: “Thật sao? Xin hỏi Nhưỡng cô nương, giống của cô hiện giờ ở đâu thế nhỉ? Chỗ ruộng thử có thể đưa bọn ta đến xem qua không?”
Hoàng Nhưỡng không khỏi trợn mắt —— thật sự là, có chồng mới rồi thì, đến lão chồng cũ cũng thấy thuận mắt!