KIẾM NGHỊCH THƯƠNG KHUNG

Huyền Hồng vừa nói, vừa thi triển Long Hổ bộ, Huyền Thiên hai mắt nhìn thẳng, rung động không thôi, hóa ra cứ nghĩ bản thân mình đối với Long hổ bộ đã có tạo nghệ rất thâm sâu rồi, nhưng so với Long Hổ bộ mà cha thi triển ra thì quả thật cũng chỉ như trẻ con chơi đùa mà thôi.

Nhìn thấy Huyền Thiên thi triển Long Hổ bộ, quả nhiên như rồng như hổ, nếu là Huyền Thiên nhắm mắt lại, ngay từ đầu cũng không biết là Huyền Hồng đang thi triển Long hổ bộ, đột nhiên cảm nhận được loại ý cảnh này, còn tưởng là có một con rồng với hổ nào đó đột nhiên nhào tới, e là sợ tới mức vã ra một thân mồ hôi lanh.

Thương thế của Huyền Hồng cũng không khôi phục hoàn toàn được, tận tâm tận lực thi triển xong một lần Long hổ bộ cũng thở hồng hộc một hồi, dạy Huyền Thiên một lần rồi lại để cho Huyền Thiên tiếp tục luyện tập.

Ngộ tính của Huyền Thiên vốn kinh người, là kỳ tài ngút trời, nhìn thấy Huyền Hồng thi triển Long hổ bộ một lần, trong lòng đã nắm bắt được mấy điểm cốt lõi của Long hổ bộ, tu luyện lần nữa, đã có thêm một cỗ khí thế cùng ý cảnh của Long Hổ bộ.

Tuy rằng so với Huyền Hồng thì cổ khí thế và ý cảnh này vẫn còn rất ít, thế nhưng Huyền Thiên đã nắm bắt được mấy điểm cốt lõi, không bao lâu nữa, tu luyện Long Hổ bộ tới cảnh giới đại thành cũng không thành vấn đề gì.

Huyền Hồng nhìn một lần, thấy Huyền Thiên cũng đã hiểu ra, cảm nhận của hắn đối với tư chất của Huyền Thiên lại thay đổi.

Lúc trước Huyền Hồng chính là đệ nhất thiên tài của Huyền gia, tu luyện Long Hổ bộ cũng tốn tới nửa năm mới có thể tu luyện tới cảnh giới đại thành.

Tuy rằng lúc đó Huyền Hồng cũng là tự mình mày mò tu luyện, không có ai chỉ dạy, nhưng cho dù là Huyền Hồng không dạy Huyền Thiên thì chuyện Huyền Thiên tu luyện Long Hổ bộ tới cảnh giới đại thành, cũng tuyệt đối không thể nào tốn tới nửa năm thời gian, nhiều lắm là hai ba tháng mà thôi.

- Năm đó ta hai mươi tuổi, bước vào Thiên giai cảnh nhất trọng, liền được gọi là đệ nhất thiên tài của Huyền gia, Thiên Nhi lúc nhỏ bị thương, kinh mạch bị hao tổn, năm nay đã mười bốn tuổi rưỡi rồi kinh mạch mới khôi phục lại như cũ, tư chất bày ra, đối với võ giả mà nói thì khởi đầu đã chậm hơn rất nhiều.

Thế nhưng, Tần Hoàng cổ đế ngàn năm trước, lúc niên thiếu tư chất tầm thường, mãi tới năm mười lăm tuổi mới có thể một lần thông suốt, từ đó về sau tu luyện thuận buồm xuôi gió, không ai bì kịp, năm ba mươi tuổi, chỉ khoảng mười năm đã tu luyện tới cảnh giới Thiên giai thập trọng, đánh khắp Thần Châu vô địch thủ, lập nên Đại Tần Hoàng Triều, thống nhất Thần Châu, tạo nên sự nghiệp vô thượng, được gọi là đệ nhất thiên tài Thần Châu từ xưa tới nay.

Tư chất của Thiên Nhi vượt xa ta, cho dù bắt đầu có chậm hơn một chút, nhưng đã có tiền lệ của Tần Hoàng Cổ đế ở kia, sau này thành tựu của Thiên Nhi nhất định có thể vượt xa ta, có lẽ, cũng có thể giống như Tần Hoàng cổ đế, chưa hẳn là không thể đặt chân tới Thiên giai cảnh đỉnh phong, tất cả đều phải xem nhân duyên tạo hóa của hắn nữa!

Huyền Hồng trong lòng âm thầm suy nghĩ, rời khỏi viện tử của Huyền Thiên.

Mấy ngày tiếp theo, Huyền Thiên vẫn như trước mỗi ngày bảo trì việc tu luyện Tiên thiên công nửa ngày, nửa ngày càng lại thì tu luyện Long Hổ bộ.

Lại qua mười ngày, việc tu luyện của Huyền Thiên sau khi quan sát Huyền Hồng thi triển Long Hổ bộ rốt cuộc cũng có hiệu quả, thành tựu của hắn đối với Long Hổ bộ hiện nay, so với mười ngày trước đã tăng mạnh hơn rất nhiều, rốt cuộc cũng đạt tới cảnh giới đại thành.

Hơn nữa, thời gian tu luyện Tiên thiên công gần một tháng, cũng làm cho tu vi của Huyền Thiên ở võ đạo cảnh thập trọng được củng cố hoàn toàn, ý thực trong nội khí ngày càng rõ ràng, cũng tăng lên rất nhiều.

Tu luyện Long Hổ bộ tới cảnh giới đại thành, Huyền Thiên liền cáo từ cha mẹ và Hoàng gia lên đường, đi tới Thú Hoang sơn mạch, tìm kiếm bảo tàng được ghi trên bản đồ bảo tàng kia. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Về phần Hoàng Viễn Thành muốn phái một vị Tiên thiên cảnh cao thủ cùng đồng hành với Huyền Thiên, đều bị Huyền Thiên cự tuyệt, người của Hoàng gia, tất cả đều mang thương tích trong người, đi tới Thú Hoang sơn mạch e là không ổn.

Mà võ giả đầu nhập vào Hoàng gia, tu vi cao nhất chỉ mới là Tiên thiên cảnh nhất trọng, Huyền Thiên mang theo ngược lại chỉ càng thêm vướng tay vướng chân, hơn nữa, không phải người của Hoàng gia, không thể đảm bảo sau khi thấy được bảo tàng rồi thì nhân tâm có đột biến hay không.

Đương nhiên, chuyện Huyền Thiên tiến vào Thú Hoang sơn mạch tìm bảo tàng, chỉ có Huyền Hồng và Hoàng Nguyệt biết rõ mà thôi, việc này không nên cho quá nhiều người biết, đối với những người khác, chỉ nói là Huyền Thiên muốn tới Thú Hoang sơn mạch lịch lãm mà thôi.

Huyền Thiên rời khỏi Hoàng Bách Trấn, từ phía đông bắc của Bắc Mạc huyện đi về phía Thú Hoang sơn mạch không được bao lâu sau thì một con bồ câu đưa tin liền bay tới Ngưu gia ở Bắc Mạc huyện.

Ngưu gia, đại thính!

Ngưu Chấn Sơn ngồi ở trên chủ tọa, Ngưu Chấn Nhạc từ bên ngoài đi vào phòng, trong giọng nói pha chút vội vã và vui mừng:

- Đại ca, Hoàng Bách Trấn có tin truyền tới, nói tên tiểu súc sinh kia rốt cuộc cũng rời khỏi Hoàng Bách Trấn rồi.

Vừa nói vừa đi tới trước mặt của Ngưu Chấn Sơn, Ngưu Chấn Nhạc đưa tờ giấy nhỏ trong tay mình cho Ngưu Chấn Sơn.

Ngưu Chấn Sơn vừa nghe thấy vậy, hai mắt lóe lên tinh quang, cầm lấy tờ giấy xem xét một hồi, mới thoáng kinh ngạc mà hỏi lại:

- Không phải trở lại Thiên Kiếm Tông, làm cho quân mai phục ta thiết kế ở phía nam mất đi tác dụng, bất quá tên tiểu súc sinh này đi về hướng Thú Hoang sơn mạch ở phía bắc để làm gì cơ chứ?

Ngưu Chấn Nhạc nói:

- Theo như tin tức truyền về thì tên tiểu súc sinh này muốn tới Thú Hoang sơn mạch để lịch lãm!

Ngưu Chấn Sơn mỉm cười nói:

- Tên tiểu súc sinh này tìm tới Thú Hoang sơn mạch để lịch lãm ngay lúc này quả thật là tự tìm đường chết, tin tức của hai nhà Trình, Trương đã truyền tới chưa?

Ngưu Chấn Nhạc nói:

- Vẫn chưa có, hẳn là cũng giống như chúng ta, chỉ mới vừa thu được tin tức mà thôi, bất quá lão tiểu tử Ngô Văn Tưởng kia đã theo dấu tên tiểu súc sinh kia đi vào Thú Hoang sơn mạch rồi.

Ở trên đại hội luận võ của đệ tử hậu bối của tứ đại gia tộc, Ngưu Chí Cường bị Huyền Thiên chặt đứt một cánh tay, Ngưu Chấn Sơn không cách nào tìm Hoàng gia tính sổ được, nên toàn bộ lửa giận đều trút hết lên người người chủ trì luận võ lần đó là Ngô Văn Tường, Ngô Văn Tường liền thề thốt cam đoan, nhất định sẽ giết chết được Huyền Thiên để chuộc tội.

Cho nên, ngoại trừ mật thám của ba nhà Ngưu Trình Trương mai phục bên Hoàng Bách Trấn ra thì Ngô Văn Tường cũng một mực mai phục rình rập ở phụ cận Hoàng Bách Trấn, sau khi biết được Huyền Thiên rời khỏi Hoàng Bách Trấn thì lập tức một đường đuổi theo, đi theo Huyền Thiên vào bên trong Thú Hoang sơn mạch.

Một người chết trong Thú Hoang sơn mạch thì cũng như chết một con kiến bé nhỏ chẳng đáng kể gì, đúng là một địa phương vô cùng thích hợp để ra tay giết người hủy thi.

Tiên thiên cảnh, mỗi nhất trọng cảnh giới, thực lực đều cách biệt rất lớn.

Huyền Thiên tuy là thắng được Ngưu Chí Cường, Trình Kình Phong, Trương Trạch Đào tu vi Tiên thiên cảnh nhất trọng thật đấy, nhưng Ngô Văn Tường lại có tu vi Tiên Thiên Cảnh nhị trọng, căn bản sẽ không cho là Huyền Thiên sẽ là đối thủ của hắn.

Ngoại trừ vài người thân bên cạnh Huyền Thiên ra thì không ai biết rõ tu vi của Huyền Thiên bây giờ, so với lúc luận võ đã có bước đột phá lớn, thực lực tăng lên gấp bội.

Ngưu Chấn Sơn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói:

- Tên tiểu súc sinh kia cũng không phải đèn cạn dầu, hừ, đã dám đi vào Thú Hoang sơn mạch, nhất định sẽ có một ít thủ trọng bảo mệnh, lão già Ngô Văn Tường kia chưa chắc gì đã có thể giết được hắn, Chấn Nhạc, ngươi cũng tới Thú Hoang sơn mạch một chuyến đi, thông báo cho cả Trương gia và Trình gia, để cho Trình Nguyên Công và Trương Cốc Tùng đi cùng với ngươi, cần phải giết chết được tên tiểu súc sinh kia, nhất định không thể thất thủ!

- Vâng, đại ca!

Ngưu Chấn Nhạc gật đầu nói.

….

Thú Hoang sơn mạch!

Cây cao rừng rậm, Huyền Thiên một đường đi về phía bắc.

Mới vừa đi vào Thú Hoang sơn mạch, ít thấy bóng dáng của yêu thú đâu, Huyền Thiên lướt băng băng trong rừng rậm với tốc độ cực nhanh, vượt qua một ngọn núi.

Theo Huyền Thiên tiến vào Thú Hoang sơn mạch, ở ngay chỗ lúc đầu Huyền Thiên đi vào Thú Hoang sơn mạch, đồng dạng cũng có mấy người đi theo tới.

Trong đó có một vị lão giả, chính là người chủ trì trận luận võ của đệ tử hậu bối Ngô Văn Tường.

Ngô Văn Tường có tu vi tiên thiên cảnh nhị trọng, tốc độ cũng nhanh nhất, dọc theo dấu vết của Huyền Thiên lưu lại mà đi, rất nhanh liền bỏ mấy tên khác lại phía sau, đuổi theo vào sâu bên trong Thú Hoang sơn mạch.

Yêu thú bên trong Thú Hoang sơn mạch so với Âm Phong sơn mạch thì nhiều hơn một chút, cho dù là đang giữa ban ngày, trên đường Huyền Thiên đi qua cũng gặp được vài con yêu thú.

Thế nhưng, yêu thú nhị cấp bình thường đều từ trên người Huyền Thiên cảm nhận được một cỗ khí tức uy hiếp, cho nên cứ đứng từ xa mà nhìn, không dám tiến lên, đại đa số đều quay đầu đi mất, có vài con lớn gan thì cũng chỉ đi vòng qua mà thôi.

Tốc độ di chuyển của Huyền Thiên cũng cực nhanh, nên không bao lâu sau đã tiến vào khoảng hơn ba bốn mươi dặm trong Thú Hoang sơn mạch, phía trước lại xuất hiện một con yêu thú nhị cấp bá chủ là Ám Nguyệt Sơn Miêu chặn đường.

Yêu thú nhị cấp bá chủ, tương đương với võ giả võ đạo cảnh thập trọng, ở phạm vi trăm dặm vòng ngoài của Thú Hoang sơn mạch là nơi không có yêu thú cấp ba xuất hiện, cho nên chúng là loại có năng lực xưng vương ở đây.

Hơn nữa, có chút yêu thú nhị cấp phách chủ có năng lực đặc thù cũng chẳng yếu hơn so với yêu thú cấp ba cấp thấp, giống như võ giả của nhân loại vậy, cũng có thiên tài có thể vượt cấp để khiêu chiến.

Đặc điểm của Ám Nguyệt Sơn Miêu chính là tốc độ cực nhanh của nó, so với tộc độ của một ít yêu thú cấp ba thì cũng phải nhanh hơn không ít.

Bằng vào tốc độ cực nhanh của mình, Ám Nguyệt Sơn Miêu dù gặp phải yêu thú cấp ba bình thường cũng có thể chiếm được ưu thế lớn, thậm chí, móng vuốt sắc bén của nó còn có thể lấy được mạng của một ít yêu thú cấp ba bình thường.

Thực lực cường đại khiến cho Ám Nguyệt Sơn Miêu có tự tin cực lớn, nhìn thấy võ giả nhân loại, tự nhiên cũng không né tránh như mấy con yêu thú cấp hai khác mà ngược lại, ánh mắt lộ ra hung quang, chặn lại phía trước.

Nhìn thấy Huyền Thiên, giống như nhìn thấy một con mồi ngon, khóe miệng tươm nướt bọt, hệt như thấy được một món mỹ vị vậy.

Yêu thú đối với võ giả mà nói thì cả người đều là bảo khố, võ giả đối với yêu thú mà nói thì cảm giác cũng giống hệt như vậy, hơn nữa, yêu thú muốn lấy được chỗ tốt từ võ giả thì lại càng đơn giản và trực tiếp hơn nữa, chỉ cần nuốt chửng võ giả vừa mới chết thì sẽ lấy được một phần lực lượng của võ giả.

Giống như ăn một viên linh đan tuyệt thế giúp tăng tu vi lên vậy.

Hô!

Ám Nguyệt Sơn Miêu vừa tung người một cái, thân thể hoasd thành một đạo hư ảnh màu đen giữa hư không, đánh tới chỗ Huyền Thiên

Tuyệt Ảnh kiếm pháp - - Trảm Đầu thức!

Huyền Thiên thi triển một đại sát chiêu.

Kiếm quang lóe lên, quang hoa rực rỡ!

Đầu của Ám Nguyệt Sơn Miêu trong nháy mắt liền bắn ra xa.

Máu tươi phun ra ồ ạt ở chỗ cổ, thi thể của Ám Nguyệt Sơn Miêu rầm một cái ngã xuống đất, vẫn còn chưa chết hẳn mà tiếp tục giãy giụa, co quắp một hồi.

Trong hai mắt của Ám Nguyệt Sơn Miêu lộ ra vẻ kinh hãi và hoảng sợ.

Tốc độ của nó đã rất nhanh rồi, thế nhưng, so với kiếm quang của võ giả nhân loại kia, lại khiến nó có một loại cảm giác hệt như thời gian đột nhiên chậm lại, ngay cả tốc độ của nó cũng chậm lại.

Mà kiếm của đối phương, tuyệt đối không hề chậm chút nào.

Huyền Thiên bây giờ đối với kiếm ý đã đạt tới biên giới ý cảnh rồi, có thể khiến cho đối thủ sinh ra một chút cảm giác sai lầm, cách kiếm ý chỉ còn kém một bước nhỏ mà thôi.

Huyền Thiên bổ một kiếm trên đỉnh đầu của con Ám Nguyệt Sơn Miêu, sau đó lấy yêu hạch của nó, phần còn lại thì không cần thiết phải lấy, rồi hắn tiếp tục đi về phía Bắc.

Trên đường đi, yêu thú nhị cấp bình thường nhìn thấy Huyền Thiên thì đều né tránh, mà một ít yêu thú bá chủ nhị cấp cường đại, thì dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Huyền Thiên, thậm chí còn chủ động phát công kích.

Nhưng mà, cho dù bất cứ yêu thú nào ở phía trước ngăn cản cuộc hành trình của Huyền Thiên, thì đều không đỡ được nỗi một kiếm của hắn, trực tiếp dùng chiêu "Trảm đầu thức!", vậy cũng đủ khiến chúng nó mất đầu.

Chém giết yêu thú, Huyền Thiên liền lấy yêu hạch của chúng nó ra, sau đó tiếp tục đi đến chỗ đánh dấu tàng bảo đồ.

Nhưng mà, cho dù yêu thú bá chủ nhị cấp bị Huyền Thiên dùng một kích giết chết, chỉ lấy yêu hạch rồi tiếp tục lên đường, nhưng như vậy làm cho tốc độ của Huyền Thiên chậm lại hơn trước.

Ngô Văn Tường ở phía sau, vẫn một mạch truy đuổi mãnh liệt, hắn là tiên thiên võ giả cảnh nhị trọng, trên người tỏa ra khí tức của cao thủ tiên thiên, tất cả yêu thú nhị cấp, ánh mắt mà nhìn thấy hắn liền mang theo vẻ hoảng sợ xoay người bỏ chạy, không có một con yêu thú nào dám ngăn cản sự truy đuổi của hắn.

Cho nên, khoảng cách giữa Ngô Văn Tường cùng Huyền Thiên càng lúc càng rút ngắn thêm một ít!

Vèo - - !

Kiếm quang chớp động, một cái đầu của con lợn rừng cực lớn bắn ra ngoài, một cái thi thể lợn rừng khổng lồ không đầu nặng bốn năm trăm cân ngã xuống ở trong vũng máu.

Lại một con yêu thú bá chủ nhị cấp chết ở dưới kiếm của Huyền Thiên.

Hàn Tuyết Kiếm nhảy lên, phá vỡ đầu của lợn rừng thành một cái hố thật to, yêu hạch bay ra, bị Huyền Thiên thu vào trong túi.

Làm xong hết thảy mọi việc, Huyền Thiên xoay người một cái, tầm mắt nhìn thấy ở bên ngoài rừng cách đó vài trăm mét, một lão giả khoảng chừng năm mươi tuổi, đang chạy vội về phía Huyền Thiên.

Đúng là Ngô Văn Tường, trông thấy Huyền Thiên đang nhìn về phía hắn, Ngô Văn Tường hét lớn một tiếng:

- Tiểu tử thúi, đứng lại cho lão phu!

Huyền Thiên lẳng lặng đứng yên nhìn vào Ngô Văn Tường, khóe miệng cong lên nở nụ cười.

Phía sau lưng Ngô Văn Tường không có người nào khác.

Một cao thủ tiên thiên cảnh nhị trọng, tu vi của Huyền Thiên vừa đột phá lên võ đạo cảnh mười trọng vừa đúng lúc dùng hắn để kiểm tra thực lực của mình một chút!

Tu vi Ngô Văn Tường có thể đạt tới tiên thiên cảnh nhị trọng, rõ ràng tu luyện Huyền giai hạ phẩm công pháp cực phẩm.

Nhất bộ Huyền giai hạ phẩm công pháp, có thể tạo thành một cái cửu phẩm gia tộc, có thể làm cho người có thiên phú tu luyện đạt tới cảnh giới tiên thiên cảnh tam trọng.

Ngô Văn Tương năm nay đã năm mươi tuổi, sống cũng hơn nửa đời người rồi, tỷ lệ tu vi lần tiếp theo tăng lên hình như là không có, rõ ràng thiên phú cũng không được cao.

Tuy rằng thiên phú không cao, nhưng Ngô Văn Tường cũng là tiên thiên võ giả cảnh nhị trọng, hơn nữa tu luyện Huyền giai hạ phẩm công pháp gia truyền, cùng với một bộ gia truyền là Huyền giai hạ phẩm võ kỹ, cùng với một bộ gia truyền nữa là Huyền giai hạ phẩm thân pháp.

Bất luận là võ kỹ, hay là thân pháp, Ngô Văn Tường cũng đã luyện đến cảnh giới tiểu thành, thực lực so với ba vị thanh thiếu niên tiên thiên cảnh một trọng là Ngưu Chí Cường, Trương Trạch Đào, Trình Kính Phong thì đúng là mạnh hơn không ít.

Bình luận

Truyện đang đọc