KIẾM NGHỊCH THƯƠNG KHUNG

Nhưng như vậy đã cực kì khủng khiếp, ít nhất thì võ giả chỉ cần không sử dụng binh khí trực tiếp công kích trên người Huyền Thiên thì công kích của đao khí, kiếm khí thì đều khó tạo thành thương tổn với Huyền Thiên.

Thân thể Hắc Tuyến Vương Xà dài đến sáu bảy mươi mét, máu tươi trong cơ thể nhiều không kể xiết, Huyền Thiên uống nửa canh giờ chỉ sợ là cũng không thể uống hết một phần mười, nhưng thân thể Huyền Thiên cường hóa đã đến cực hạ nên không thể uống thêm nữa.

Nhìn về phía thi thể Hắc Tuyến Vương Xà, vảy rắn này cũng là một trong bảo khố, nếu có đủ vảy rắn để làm một bộ quần áo thì bảo khí Huyền Giai trở xuống đến vũ khí bình thường cũng đều không phá được phòng ngự.

Nếu có luyện khí sư tìm được vảy rắn này, thậm chí có thể luyện thành Huyền Giai bảo khí phòng ngự, chỉ sợ là ngay cả Huyền Giai bảo khí công kích, cũng rất khó có thể phá vỡ.

Nếu như Hắc Tuyến Vương Xà còn sống thì cho dù Huyền Thiên có dùng Hàn Tuyết kiếm chém thì cũng khó có thể chém phá được vảy rắn, nhưng mà Hắc Tuyến Vương Xà đã chết nên không có "chân khí" gia trì, phòng ngự của vảy rắn đã thấp rất nhiều lần rồi, Huyền Thiên sử dụng Hàn Tuyết kiếm tiêu hao chút ít tinh lực thì vẫn có thể lột bỏ vảy rắn của Hắc Tuyến Vương Xà.

Mất sức của chín trâu hai hổ, qua gần nửa canh giờ, Huyền Thiên mới lột bỏ được mười mét vảy rắn, nhưng đồng thời cái khối này cũng không hề nhỏ, nếu tiếp tục lột tiếp thì không cách nào mang theo, chỉ có thể bỏ qua.

Lưng đeo vảy rắn bị lột bỏ, Huyền Thiên dọc theo phương hướng tàng bảo đồ bày ra, đi thẳng đến đại điểm bảo tàng.

Ước chừng đi hơn bốn mươi dặm thì Huyền Thiên đã đi tới dưới ngọn núi mà tàng bảo đồ biểu thị, phía trước có một thác nước chảy từ sườn núi xuống, ở dưới thác nước có một đầm nước rộng khoảng ba bốn mươi mét, phía đông đầm nước có một con sông nhỏ rộng chừng sáu bảy mét. Bạn đang xem tại - truyenfull.vn

Xem trên địa điểm tàng bảo đồ biểu thị thì cửa vào ở trong đầm nước dưới thác nước

Huyền Thiên đứng quan sát bên cạnh đầm nước một hồi, ánh mắt giương lên rơi vào trên thác nước, chuẩn xác mà nói thì phía sau thác nước, chỉ là ánh mắt Huyền Thiên không có năng lực nhìn thấu nên không thể nhìn được cảnh tượng phía sau thác nước.

Đứng ở dưới núi nhìn thì phía sau thác nước tựa hồ đều là đá xanh, nhưng Huyền Thiên lại là một người xuyên không, kiếp trước đã nhìn đọc qua không ít tiểu thuyết nên biết rõ bình thường đằng sau thác nước sẽ có sơn động, ngoài ra trong tiểu thuyết còn nói đó là nơi dễ có bảo tàng nhất.

Thác nước theo sườn núi chảy xuống, độ cao ước chừng hơn bốn trăm mét, thân thể Huyền Thiên nhảy lên, thi triển long hổ bộ, thân thể phóng qua đầm nước, trực tiếp bay về phía sau thác nước.

Bất quá điều khiến Huyền Thiên thất vọng chính là đằng sau thác nước không hề có sơn động mà thật sự chỉ có đá xanh.

Bất đắc dĩ Huyền Thiên phải nhảy xuống, theo thác nước nhảy vào trong đầm nước, nếu đằng sau thác nước không có cửa vào thì cửa vào bảo tàng hẳn là ở trong đầm nước.

Huyền Thiên thầm nghĩ: chẳng lẽ ta lại có duyên với đầm nước sao? Ở trong đầm Ẩn Kiếm ta đã từng kiếm được một thanh bạch ngọc kiếm nhỏ, ngay lúc này tìm kiếm bảo tàng cũng là bắt đầu từ trong đầm nước?

Huyền Thiên vừa mới nghĩ lại thì trong lúc đó có một hình bóng màu xanh từ một bên phóng đến, là một đại xa màu xanh biết, yêu thú tam cấp đê giai - - Lục Thủy Mãng.

Tốc độ của Lục Thủy Mãng trong nước rất nhanh, mà Huyền Thiên bị lực cản của nước nên tốc độ giảm đi nhiều. Vậy nên khi một đuôi của Lục Thủy Mãng quét tới, Huyền Thiên nghiêng người né tránh được nhưng đuôi Lục Thủy Mãng lại quét trúng kiếm sau lưng Huyền Thiên, Hàn Tuyết kiếm lập tức bị đánh rớt qua một bên.

Không có Hàn Tuyết kiếm khiến Huyền Thiên trở thành một kiếm khách không có kiếm.

Tốc độ của Lục Thủy Mãng cực nhanh, thân hình dài ước chừng khoảng ba mươi thước, quấn lại, vừa vặn quấn hết cả người Huyền Thiên.

- Mẹ nó, lão tử không chỉ có duyên với đầm nước mà còn có duyên với xà, kháo

Liên tục gặp được hai yêu thú là rắn khiến Huyền Thiên không nhịn được mà mắng to trong lòng.

Xà là một con vật rất cường hạng, quấn quanh con mồi, trên cơ bản chính là cuốn lấy con mồi thập tử nhất sinh.

Lục Thủy Mãng gắt gao cuốn lấy thân thể Huyền Thiên, mở miệng ra, miệng rắn mở ra còn to hơn cả đầu Huyền Thiên, cắn tới hướng Huyền Thiên.

- Lão hổ không phát uy thì tưởng rằng ta là mèo bệnh à, một yêu thú tam cấp đê giai mà cũng dám tập kích ta à.

Huyền Thiên giờ đã khác xưa, thể chất cường hóa, lực lớn vô cùng, cho dù trong tay không có kiếm thì thân thể của hắn cũng là một thứ vũ khí vô cùng đáng sợ.

Huyền Thiên đánh ra một quyền hướng về phía đầu của Lục Thủy Mãng, lực cản của nước không các nào ngăn cản sức mạnh của Huyền Thiên bộc phát, một quyền đánh ra liền khiến Lục Thủy Mãng chóng hết cả mặt.

Tay kia của Huyền Thiên đưa về phía trước dùng sức nhéo ngay thất thốn của Lục Thủy Mãng, khiến miệng của Lục Thủy Mãng há to, toàn thân vô lực, lực cuốn lấy thân thể Huyền Thiên lập tức được nới lỏng.

Huyền Thiên liên tục tung ra vài quyền vào trên đầu Lục Thủy Mãng, sau đó uốn éo vặn gãy cổ Lục Thủy Mãng, thân thể Lục Thủy Mãng vẫn còn đang vặn vẹo nhưng cuối cùng lại chìm dần xuống đầm nước, hẳn là đã chết rồi.

Ném Lục Thủy Mãng ra, Huyền Thiên nhặt Hàn Tuyết kiếm về, bắt đầu tìm kiếm ở trong đầm nước.

Quái thật, đầm nước này không có cửa ra vào nào cả, tất cả đều bình thường.

Với tu vi của Huyền Thiên thì nín thở chừng mười phút đồng hồ không phải là việc khó, cuối cùng sau khi tìm kiếm một lần chung quanh đầm nước, thì ở gần ngọn núi bên cạnh đầm nước, ở bên cạnh khối đá xanh, Huyền Thiên đã phát hiện một điểm kỳ quặc trên một khối thạch bích bóng loáng.

Trên thạch bích này có năm tảng đá giống như năm cái bánh bao, sắp xếp không theo một quy tắc nào cả.

Năm tảng đá này Huyền Thiên nhấc lên nhưng lại không cầm nổi, nhưng lại có thể trượt ở trên thạch bích.

Huyền Thiên trong nháy mắt đã nghĩ tới.

Ở đằng sau thác nước, trên một tảng đá có độ cao khoảng trăm mét gì đó, Huyền Thiên phát hiện ngũ xử ao tào, lúc ấy hắn cho rằng đã tìm được chốt mở, nhưng ngũ xử ao tào căn bản không thể động, tựa hồ như tồn tại tự nhiên, cho nên Huyền Thiên không có suy nghĩ nhiều.

Hiện tại xem ra thì có lẽ mấy cái này có liên quan đến nhau.

Huyền Thiên di chuyển năm tảng đá trên thạch bích theo như ngũ xử ao tào trên tảng đá đằng sau thác nước, sắp xếp giống y như đúc.

Sau đó Huyền Thiên phóng lên trời, ly khai khỏi đầm nước, đi tới đằng sau thác nước, sử dụng "Long hổ bộ" đi vào chỗ cao trăm mét.

Huyền Thiên đoán không sai, quả nhiên năm tảng đá có liên quan với ngũ xử ao tào phía trên, hiện tại có một tảng đá xanh đã dời đi một bên, lộ ra một cái động âm u, tối tăm.

Đã đến cửa vào bảo tàng thì không thể không vào.

Ầm ầm!

Huyền Thiên vừa mới đi vào sơn động thì một âm thanh vang lên, cửa vào bị đóng lại.

Trong sơn động đen kịt, đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón tay, sau một lúc lâu Huyền Thiên mới dần dần thích ứng với bóng tối, có thể loáng thoáng nhìn được hoàn cảnh bốn phía.

Kiểm tra cẩn thận ở lối vào một lần cũng không phát hiện được chốt mở cửa ra vào, căn bản không cách nào từ cửa này đi ra ngoài.

- Nếu đã để lại một tàng bảo đồ như thế này thì tất nhiên sẽ không chỉ có một cửa ra, nếu đã không có cách nào ra ngoài từ đây hì chắc chắn sẽ có một cửa ra vào khác, cứ tiến vào bên trong tìm tòi đã rồi nói sau.

Huyền Thiên đề cao cảnh giác, đứng nhìn cảnh tượng mơ hồ không rõ ràng trong sơn động, đi thẳng về phía trước.

Trên đường đi cũng không gặp bất kì nguy hiểm gì.

Càng đi về phía trước thì sơn động càng rộng lớn hơn, ánh sáng cũng ngày càng sáng hơn, Huyền Thiên vẫn có thể cảm giác được một ít gió, xem ra đúng là vẫn còn cửa ra vào khác.

Ánh sáng đầy đủ, tầm mắt của Huyền Thiên càng rõ ràng hơn nên tốc độ cũng nhanh không ít, ước chừng đi về phía trước khoảng năm trăm thước thì phía trước có một cửa đá ngăn đường đi, bên cạnh cửa đá là một thanh kiếm lớn, phía trên rỉ sắt loang lổ chen vào trong mặt đất đá.

Bên cạnh vách tường còn có chữ viết:

- Trọng Nhạc kiếm, nặng một trăm hai mươi tám cân, tiểu tử hậu bối, thông qua Trọng Nhạc kiếm thì cửa đá sẽ tự mở, sau đó ngươi sẽ đạt được truyền thừa rèn binh của lão nhân Địa cấp luyện khí sư!

Địa cấp luyện khí sư!

Huyền Thiên nhìn thấy năm chữ này, đồng tử liền co rụt lại.

Luyện khí sư chính là nghề thưa thớt nhất cả vùng đất Thần Châu, còn ít hơn cả so với đan dược sư.

Đan dược sư tuy rằng rất ít, thiên cấp đan dược sư thì chỉ có nhất phẩm tông môn "Thiên tinh các" mới có một, nhưng Huyền Thiên biết rõ cả vùng đất Thần Châu thì cấp đan dược sư vẫn có một ít.

Mà địa cấp luyện khí sư thì lại giống như lông phượng và sừng lân, có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn thiên cấp luyện khí sư thì đã thất truyền từ mấy ngàn năm trước rồi.

Luyện khí sư có thể luyện chế bảo khí, uy lực kinh người.

Huyền cấp luyện khí sư có thể luyện chế huyền giai bảo khí, địa cấp thì đối ứng với địa giai, thiên cấp thì đối ứng với thiên giai.

Hai tu vi tiên thiên cảnh võ giả ngang nhau, nếu trong tay có một huyền giai bảo khí công kích thì có thể dễ dàng đánh chết người trong tay chỉ có vũ khí bình thường, thậm chí nếu như là bảo khí thật lợi hại thì còn có thể vượt cấp mà đánh chết.

Có thể thấy được bảo khí rất có tác dụng với võ giả.

Võ giả ở Thần Châu số lượng đông, mà luyện khí sư lại rất ít, luyện chế bảo khí, cung không đủ cầu cho nên giá cả của bảo khí là tương đối cao.

Mà tiên thiên cảnh võ giả trong tay có được huyền giai bảo khí thì chưa tới một nửa.

Võ giả địa giai trong tay có được địa giai bảo khí thì không đến mấy người.

Một tên cấp luyện khí sư thì cho dù là thất phẩm, nhị phẩm, hay tam phẩm thương phẩm thì ai cũng muốn đoạt lấy.

- Bên trong sơn động này thậm chí còn có một truyền thừa địa cấp luyện khí sư, ta có thể đạt được ba phần của tàng bảo đồ thì thật sự là phúc khí thiên địa.

Huyền Thiên mừng rỡ, cảm tạ vị sư huynh Thiên Kiếm tông kia, Đại đương gia Phúc Uy Bang, cũng với Ngưu gia chủ Ngưu Chấn Sơn mấy lần.

Trọng Nhạc kiếm nặng một trăm hai mươi tám cân vẫn còn cắm trong viên đá, rút ra khó khăn, phải bỏ thêm gấp mười lần thì nếu không phải dùng sức mạnh ngàn cân thì đừng mơ tưởng có thể rút Trọng Nhạc kiếm ra được.

Đối với Huyền Thiên trước kia mà nói thì muốn rút được Trọng Nhạc kiếm ra thì còn có chút khó khăn, nhưng mà, Huyền Thiên vừa mới ăn mật, uống máu của Hắc Tuyến Vương Xà xong nên thể chất cường hóa, sức mạnh trương lên mấy lần, cân nặng ngàn cân thì dùng một tay cũng đều có thể rút ra.

Cánh tay Huyền Thiên cầm lấy chuôi Trọng Nhạc kiếm, Trọng Nhạc kiếm chỉ động đậy một chút chứ không bị rút ra.

Huyền Thiên vừa dùng một ít lực rút ra, ít nhất phải vượt qua ngàn cân, xem ra nếu như muốn rút được Trọng Nhạc kiếm thì ngàn cân cũng chưa đủ, chỉ sợ cần phải có sức lực hai ngàn cân mới đủ.

Muốn đạt được truyền thừa cấp luyện khí sư thì thật đúng là không đơn giản, sức mạnh hai ngàn cân thì cho dù là tiên thiên võ giả cảnh một đoạn, hai đoạn nếu vào bên trong thì sợ rằng cũng không thể rút Trọng Nhạc kiếm ra được.

Cửa vào bị phong kín, không có cách đi ra ngoài, phía trước thì lại có tảng đá ngăn cản, nếu như không rút Trọng Nhạc kiếm ra được thì khi tiến vào nơi đây chỉ có con đường chết.

Huyền Thiên hít sâu một hơi, eo trầm xuống, một tay cầm chuôi kiếm như cũ, hét lớn một tiếng, mạnh mẽ rút ra.

Ầm Ầm!

Trọng Nhạc kiếm bị rút ra, cửa đá liền vang lên một tiếng thật lớn, thối lui qua bên cạnh mở ra thông đạo.

Huyền Thiên nhìn cửa đá một cái, ước chừng dày khoảng hai thước, nếu như không kéo ra được Trọng Nhạc kiếm thì chỉ sợ là tiên thiên võ giả ngũ trọng, lục trọng cũng không có cách xê dịch cửa đá này.

Huyền Thiên nhìn qua Trọng Nhạc Kiếm nặng một trăm hai mươi tám cân trong tay, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.

Trọng Nhạc Kiếm nửa trên không có vết gỉ sét, cắm vào trong phiến đá, nhưng lại bóng loáng như gương, mang theo vết sắc bén khôn cùng.

Hơn nữa cầm Trọng Nhạc Kiếm, Huyền Thiên cảm giác có được lực lượng khổng lồ, từ trong thân kiếm truyền tới, hắn có thể tưởng tượng được Trọng Nhạc Kiếm chém ra một kiếm, bất luận là trình độ sắc bén hay sức nặng, đều mạnh hơn Hàn Tuyết Kiếm nhiều.

Cầm Trọng Nhạc Kiếm, lực công kích của Huyền Thiên có thể so sánh với võ giả Tiên Thiên cảnh tam trọng.

Khuyết điểm duy nhất là thân kiếm quá nặng, tuy nhiên Huyền Thiên có khí lực kinh người, cầm Trọng Nhạc Kiếm thì trình độ linh hoạt còn nặng hơn Hàn Tuyết Kiếm gấp mười lần.

Sở trường của Huyền Thiên hiện tại chú ý chữ " nhanh ", chú trọng linh hoạt, tuy Trọng Nhạc Kiếm so với Hàn Tuyết Kiếm của hắn còn tốt hơn nhiều, nhưng muốn hắn lựa chọn vào bây giờ bây giờ thì hắn vẫn chọn Hàn Tuyết Kiếm.

Trừ phi lực lượng Huyền Thiên bạo tăng, tới trình độ nhất định cầm Trọng Nhạc Kiếm nặng một trăm hai mươi tám cân và Hàn Tuyết Kiếm nặng mười cân không có gì khác nhau, mới có thể phát huy uy lực của Trọng Nhạc Kiếm.

- Đây là một thanh bảo khí huyền giai?

Nhìn qua Trọng Nhạc Kiếm trong tay, Huyền Thiên kinh hô một tiếng.

Vũ khí bình thường cho dù là danh khí, cũng chỉ có sắc bén mà thôi, nhưng mà bảo khí thì bản thân ẩn chứa lực lượng, lực lượng có thể gia trì lên người của võ giả, đề cao thực lực võ giả.

Bảo khí huyền giai mặc dù là đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Tông cũng vô cùng thưa thớt, trong mười người khả năng mới có một người có.

Tất cả võ giả Tiên Thiên cảnh có được bảo khí cũng chỉ có năm thành, mà năm thành này đại bộ phận là võ giả Tiên Thiên cảnh lục trọng, Tiên Thiên cảnh lục trọng trừ phi là có bối cảnh đặc thù, hoặc là có gặp gỡ đặc thù, nếu không cơ bản không có vũ khí là bảo khí.

Bình luận

Truyện đang đọc