KIẾM NGHỊCH THƯƠNG KHUNG

Ánh mắt Huyền Thiên lộ ra thần sắc thăm dò, sau khi từ trong mắt người nọ đạt được khẳng định, Huyền Thiên tiếp tục nói:

- Tìm ta làm gì?

Người tuổi trẻ kia nói:

- Phụng mệnh Dương sư huynh mang sư đệ đi gặp hắn, Dương sư huynh muốn tìm ngươi nói chuyện.

- Không có hứng thú!

Huyền Thiên lạnh lùng nói.

Người tuổi trẻ kia nói:

- Ngươi có hứng thú hay không không quan trọng, mấu chốt là Dương sư huynh có hứng thú.

Huyền Thiên nói:

- Hắn có hứng thú hay không, liên quan gì đến ta? Ngươi muốn dẫn ta đi gặp hắn, chỉ sợ ngươi còn không có bổn sự này đâu.

Người tuổi trẻ kia cười cười, nói:

- Ngươi vừa rời khỏi Thiên Kiếm Tông, đã có người đi báo cáo Dương sư huynh rồi, Dương sư huynh rất nhanh sẽ tới, ta nghe nói ngươi có thể vượt cấp khiêu chiến, ta có lẽ khó có thể đánh bại ngươi, nhưng lưu lại ngươi cũng đủ rồi!

- Chỉ bằng ngươi, còn chưa đủ!

Huyền Thiên hai mắt bắn ra ti nh quang, trường kiếm sau lưng rơi vào tay, trường kiếm ra khỏi vỏ, một đạo quang mang chói mắt bắn ra, kiếm quang như lưu tinh bay vút, lóe lên liền đâm tới người trẻ tuổi kia.

Nghe hắn nói Dương sư huynh rất nhanh sẽ tới, ngay cả Trương Long cũng phải kém dương sư huynh một bậc, Huyền Thiên tự biết giờ phút này còn không phải là đối thủ, biết rõ nơi này không thể ở lâu được liền đánh một đòn phủ đầu.

Nếu người này đã cản phía trước, vậy cũng chỉ có thể nhanh chóng đánh bại người này, nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi.

Vầng sáng lóe lên, kiếm khí của Huyền Thiên cũng đã đâm đến trước mắt.

Người tuổi trẻ kia chấn động, tốc độ kiếm của Huyền Thiên cực nhanh, vượt quá dự liệu của hắn.

Một đạo vầng sáng sáng chói lóe lên, kiếm của người tuổi trẻ kia cũng đã rời vỏ.

Hai chân hắn đạp xuống mặt đất một cái, thân thể lập tức nhanh chóng lui ra phía sau, trường kiếm trong tay mang theo vầng sáng sáng chói phảng phất như đâm lủng trời, muốn ngăn một kích cực nhanh kia của Huyền Thiên.

Không có tiếng kim thiết giao nhau như trong dự đoán, trường kiếm của người trẻ tuổi kia một kiếm thất bại, trực tiếp lướt qua đỉnh đầu.

Kiếm của Huyền Thiên vậy mà liền thu hồi trong chớp mắt, một đạo kiếm khí quét ngang tới, một kiếm của Huyền Thiên đã chém ngang bên hông tiểu tử kia rồi.

Trên mặt người trẻ tuổi kia xuất hiện thần sắc rung động, thực lực Huyền Thiên đã hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn.

Tuy rằng hắn nghe nói sự tích Huyền Thiên vượt cấp khiêu chiến, cũng đã coi Huyền Thiên như kình định, không có cố ý xem thấp, như giờ xem ra hắn vẫn còn đánh giá thấp Huyền Thiên.

- Loa Toàn Kính!

Người tuổi trẻ kia quát mạnh một tiếng, thân thể dùng mũi chân làm trụ, xoay một cái, tốc độ nhanh như tật phong, kiếm trong tay theo lực xoay tròn, dùng thế thiên quân nhất phát bổ xuống dưới.

Huyền Thiên chém một kiếm ngang hồng người trẻ tuổi kia đã vô pháp ngăn cản, chỉ có thể ra hạ sách này, muốn cùng Huyền Thiên lưỡng bại câu thương, nếu như Huyền Thiên chém một kiếm ngang eo thì đầu sẽ bị hắn chém thành hai khúc.

Chỉ trong hai kiếm đã bức người trẻ tuổi kia đến mức phải đồng quy vu tận.

Một tiếng cười khẽ vang lên, thân thể Huyền Thiên như linh xà tránh sang một bên, một kiếm của người trẻ tuổi kia thất bại, đồng thời, theo Huyền Thiên né tránh, một kiếm ngang eo kia tự nhiên cũng bị phá.

Huyền Thiên tự nhiên sẽ không lưỡng bại câu thương với người trẻ tuổi kia, hắn đã trông thấy từ phương hướng Thiên Kiếm Tông đang có một người chạy nhanh qua bên này, nếu lúc này giết người trẻ tuổi trước mắt cũng khó thoát được người nọ.

Huyền Thiên tuy rằng chỉ nhìn lướt qua, nhưng người nọ hắn đã từng thấy qua, cho nên nhận ra được, người đang chạy như điên qua bên này chính là Ngô Liêu đã từng tìm Huyền Thiên.

Ngô Liêu có tu vị Võ Đạo cửu trọng cảnh, thực lực cao hơn người trẻ tuổi trước mắt này không ít, Huyền Thiên lần này ra ngoài lịch lãm rèn luyện là vì tu luyện, muốn kiếm nhiều bạc, mua nhiều đan dược để nhanh chóng đột phá tu vị, muốn đánh bại Trương Long trong giải đầu bài danh đệ tử ngoại môn.

Có ân oán gì có thể để sau hẳn tính, giờ là lúc phát triển, tcùng đối phương triền đấu không thôi không phải là cách khôn ngoan.

- Kiếm thứ ba, Phong Thanh Tứ Khởi!

Huyền Thiên đâm ra một kiếm, trường kiếm trong tay, kiếm khí toàn bộ biến mất không thấy gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng gió rền vang từ bốn phía mà đến.

Phong Thanh Tứ Khởi là một tuyệt chiêu trong Truy Phong kiếm pháp, Huyền Thiên đã tu luyện đến cảnh giới chí cao chỉ nghe tiếng gió, không thấy bóng kiếm, tuy là Hoàng giai trung phẩm, nhưng uy lực phải mạnh hơn kiếm pháp Hoàng giai thượng phẩm không ít.

Nếu không có kiếm? Vậy phải ngăn cản thế nào?

Người tuổi trẻ kia trong mắt hoảng sợ, trong hàng đệ tử Thiên Kiếm Tông, tu luyện Truy Phong kiếm pháp không ít.

Nhưng Truy Phong kiếm pháp chỉ là kiếm pháp Hoàng giai trung phẩm, cường giả bước vào Tiên Thiên cảnh, có lẽ có thể khiến Phong Thanh Tử Khởi sử xuất ra tình trạng chỉ nghe tiếng gió, không thấy bóng kiếm, nhưng bọn hắn đã tu luyện kiếm kỹ Huyền giai, Truy Phong kiếm pháp đã không còn lọt vào mắt bọn hắn được nữa.

Võ giả không bước vào Tiên Thiên cảnh có thể tu luyện Truy Phong kiếm pháp đến tình trạng chỉ nghe tiếng gió, không thấy bóng kiếm thật là quá điên cuồng.

Người tuổi trẻ kia mượn xu thế xoay tròn của Loa Toàn Kính, vừa dùng lực, tốc độ xoay tròn cũng nhanh hơn, kiếm trong tay mang theo vầng sáng sáng chói quét ra bốn phía, kiếm quang hiện lên, hình thành một đạo kiếm mạc bao phủ khắp toàn thân hắn.

Không biết làm sao! Kiếm mạc kia tựa hồ như một chỉnh thể, nhưng trên thực tế là vì tốc độ kiếm quá nhanh mà tạo thành ảo ảnh liên tiếp thôi.

Kiếm tốc của người trẻ tuổi kia còn nhanh hơn cả Huyền Thiên.

Trong tiếng gió rền vang, bỗng một đạo kiếm quang thoáng hiện, lập tức vang lên một tiếng hét thảm, máu tươi rồi văng tung tóe, thân thể người trẻ tuổi kia lập tức bay ra phía sau, từ bắp đùi đến phần bụng hắn xuất hiện một miệng vết thương sâu đủ thấy xương.

Chỉ nghe tiếng gió, không thấy bóng kiếm!

Kiếm quang vừa hiện, máu tươi tất bắn!

Người tuổi trẻ kia ngã xuống mặt đất, đau đớn kịch liệt khiến hắn đánh mất năng lực phản kháng, hắn có tu vị Võ Đạo bát trọng cảnh, chỉ trong ba kiếm đã bị Huyền Thiên đánh trọng thương, ngay cả đứng dậy cũng không nổi.

Giờ phút này, Ngô Liêu chỉ còn cách hai người chừng trăm bước, trong cơn giận dữ hắn hét lớn một tiếng:

- Hoàng Thiên, ngươi lại dám đả thương sư huynh đồng môn, theo ta đến Hình Phạt Điện chịu phạt nhanh!

Huyền Thiên cười khẽ một tiếng, thân thể của hắn liền hóa thành một đạo tàn ảnh, lướt qua người trẻ tuổi đang rên thảm thiết trên mặt đất, xa xa mà đi, tốc độ phải nhanh hơn Ngô Liêu không ít.

Bình luận

Truyện đang đọc