KIẾM NGHỊCH THƯƠNG KHUNG

Huyền Thiên khoát tay nói:

- Sư đệ làm chủ trước một lần, lần sau nếu còn có duyên gặp lại thì Phong sư huynh lại mời cũng không muộn, mời ngồi.

Phong Bất Chí cũng không từ chối nữa, nói:

- Cũng được, lần tới để ta mời.

Phong Bất Chí ngồi ở bên phải của Huyền Thiên, Cố Thiên Nhu ngồi phía đối diện, Tôn Diệc Thu cũng ngồi xuống bên trái, ba người theo thứ tự ngồi xuống, Huyền Thiên lớn tiếng nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Chủ quán, mang thêm ba bình rượu ngon, cùng với mấy món nhắm thật ngon lên đây.

- Được rồi, khách quan! Thanh âm của ông chủ khách sạn kiêm tiểu nhị vang lên ở phía sau quầy.

Ba người ngồi vào chỗ của mình, Huyền Thiên nói:

- Phong sư huynh, Dã Mã trấn thập phần hoang vu, võ giả Tiên Thiên cảnh rất ít khi tới, sao mọi người lại tới nơi này thế này?

- Hừ! còn không phải tại đuổi theo tên Qủy Ảnh kiếm khách chết tiệt nọ.

Phong Bất Chí còn chưa nói gì, Cố Thiên Nhu đã căm phẫn nói trước.

- Qủy Ảnh kiếm khách này là ai?

Huyền Thiên hỏi.

Lúc này Phong Bất Chí mới lên tiếng, nói:

- Gần nửa năm nay, đột nhiên xuất hiện một tên đạo tặc, có tu vi Tiên Thiên cảnh nhị trọng, là một cao thủ kiếm pháp, ra tay cực nhanh, tự xưng là Qủy Ảnh kiếm khách, trước kia chưa từng xuất hiện người nào tương tự như vậy, có thể là tới từ vương triều khác.

Tên này lòng dạ ác độc, nửa năm qua đã gây ra rất nhiều vụ huyết án, hơn nữa còn sát hại hai vị đệ tử nội môn của tông môn chúng ta, tông môn và gia tộc của người bị hại đều đang truy nã tên này, ba người bọn ta nhận nhiệm vụ truy sát tên Quỷ Ảnh kiếm pháp này, ngẫu nhiên thu được tin tức của Quỷ Ảnh kiếm pháp, liền một mạch đuổi theo, mãi cho tới tận nơi này.

Tên này hết sức giảo hoạt, hơn nữa lại thường xuyên giả dạng, bọn ta chỉ thấy qua bóng lưng của hắn mấy lần, Hoàng sư đệ, lúc mới nhìn thấy ngươi, bọn ta còn hoài nghi ngươi là Qủy Ảnh kiếm khách giả trang, bởi vì hắn có cướp mất mấy bộ y phục của đệ tử bổn tông theo, giả trang thành đệ tử bổn tông, hãm hại ba vị phụ nữ nhà lành, thật là đáng hận mà.

- Hoá ra là vậy!

Trong lòng Huyền Thiên liền hiểu ra, nói:

- Nghe qua thì tên này thật sự không đơn giản chút nào, Phong sư huynh, Cố sư tỷ, Tôn sư huynh, ba người các ngươi mà gặp được hắn thì cũng phải cẩn thận một chút.

Tôn Diệc Thu nói:

- Hoàng sư đệ không cần quá lo lắng, tu vi của Phong sư huynh đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên cảnh nhị trọng đỉnh phong, sắp đột phá tới tam trọng rồi, trong số các sư huynh đệ có tu vi Tiên Thiên cảnh nhị trọng, thì không có ai là đối thủ của Phong sư huynh, tên Qủy Ảnh kiếm khách kia tuy là giảo hoạt, nhưng cũng đã có người từng giao thủ với hắn, hắn chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh nhị trọng, chỉ cần gặp được, Phong sư huynh nhất định có thể giết chết hắn, còn có ta và Cố sư tỷ ở đây, chỉ sợ là không gặp được hắn mà thôi, một khi gặp được, tuyệt đối sẽ không để cho hắn có cơ hội tiếp tục đào tẩu nữa.

Trên mặt Phong Bất Chí tràn đầy tự tin, Cố Thiên Nhu ngồi một bên cũng gật đầu tỏ vẻ khẳng định.

Thực lực của người trong đại tông môn, so với mấy người lang bạt trên giang hồ thì mạnh hơn rất nhiều, ba người Phong Bất Chí, Cố Thiên Nhu, Tôn Diệc Thu đều có tu vi Tiên Thiên cảnh nhị trọng, đối phó với một tên Qủy Ảnh kiếm khách, tự nhiên là thập phần có lòng tin.

Phong Bất Chí nói:

- Hoàng sư đệ, ngươi thật ra cũng phải cẩn thận một chút, Qủy Ảnh kiếm khách ẩn náu ở cách đây không xa, hắn từng phục kích hai đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Tông chúng ta, tất cả đều đắc thủ, ngươi trở lại tông môn nhớ phải đi đường lớn đó, đừng có đi đường nhỏ, nhớ kỹ đó!

Ăn cơm trưa xong, ba người Phong Bất Chí, Cố Thiên Nhu và Tôn Diệc Thu tiếp tục tìm kiếm Qủy Ảnh kiếm khách, Huyền Thiên thì trở về Thiên Kiếm Tông, cáo biệt lẫn nhau.

Tìm hết một vòng quanh Dã Mã trấn một hồi, ba người Phong Bất Chí cũng không phát hiện ra chút tung tích của Quỷ Ảnh kiếm khách.

- Làm sao có thể như vậy chứ? Chúng ta một đường đuổi theo, dựa theo tung tích thì hẳn là tên Qủy Ảnh kiếm khách kia đã tới Dã Mã trấn, sao có thể không để lại chút dấu vết nào được chứ?

Ba người tìm kiếm không có kết quả, liền trở lại Dã Mã trấn, Tôn Diệc Thu nói với vẻ không sao hiểu được.

Cố Thiên Nhu nhìn thoáng qua Phong Bất Chí, Phong Bất Chí là người dẫn đầu của cả ba người, bình thường có chuyện gì đều là chờ hắn ra quyết sách.

Phong Bất Chí nhíu mày, đột nhiên mở mắt ra, nói:

- Chúng ta chỉ biết tự mình điều tra nhưng lại quên mất một chuyện, Dã Mã trấn tuy nhỏ nhưng cũng có không ít người, có lẽ biết đâu là bọn họ sẽ biết được một vài chuyện gì đó mà chúng ta không biết.

Tôn Diệc Thu cũng ngạc nhiên nói:

- Mấy người ở đây cũng không biết Qủy Ảnh kiếm khách, cho dù thấy được đi nữa thì làm sao biết được?

Phong Bất Chí nói:

- Dã Mã trấn vốn hoang vu, ít người lui tới, bọn họ hẳn là biết rõ những người mới lui tới đi về hướng nào cũng nên.

Ba người hỏi thăm mấy võ giả trong trấn, câu trả lời của mọi người đều hoàn toàn trùng khớp, người tới Dã Mã trấn hôm nay toàn bộ đều đi về phía nam, không có bất kỳ ai đi về phía bắc cả.

Trong ánh mắt của Phong Bất Chí đột nhiên lóe lên một đạo tinh quang, nói:

- Đi thôi, đuổi theo con đường đi về phía Thiên Kiếm Tông, tên Qủy Ảnh kiếm khách kia to gan lớn mật, cho dù là trên đại đạo đi nữa hắn cũng có thể ra tay với Hoàng Thiên sư đệ.

Trong ánh mắt của Cố Thiên Nhu và Tôn Diệc Thu đều hiện lên một tia kinh hoảng, Tôn Diệc Thu nói:

- Hắn biết rõ chúng ta một đường đuổi theo mà còn dám lớn mật như vậy, xem thường Thiên Kiếm Tông chúng ta không có ai sao? Chúng ta mau đuổi theo, đừng để cho Hoàng sư đệ gặp phải bất trắc gì.

Ba người phóng lên ngựa, đi về phía nam của Dã Mã trấn, dọc theo đường lớn, toàn lực nhanh chóng đuổi theo.

Huyền Thiên chỉ là đi với vận tốc bình thường, không gấp không vội, ba người Phong Bất Chí thì là giục ngựa chạy như điên, toàn lực phi nước đại, tốc độ so với Huyền Thiên thì nhanh hơn rất nhiều.

Huyền Thiên cưỡi cũng là Hắc Lân mã, đi trên đường lưu lại dấu vết rất rõ, ba người Phong Bất Chí đuổi theo về phía nam đại khái khoảng hơn hai mươi dặm, dấu chân ngựa trên đường lớn trước mặt đột nhiên lại biến mất, mà còn chuyển hướng đi về phía một con đường mòn nhỏ bên cạnh, đó chính là một con đường tắt.

Đường lớn đi về phía Nam Dã huyện thành, mà con đường mòn kia thì có thể băng tắt qua thị trấn, đi qua Nam Dã huyện, ít nhất cũng phải đi nhiều hơn hai trăm dặm đường.

Nhìn thấy vết chân ngựa chuyển hướng đi về phía con đường mòn nhỏ kia, Phong Bất Chí càng thêm dự cảm là Huyền Thiên sẽ gặp phải tên Qủy Ảnh kiếm khách kia, khiến cho người trước nay vốn không bao giờ thất thố nóng vội như hắn cũng trở nên vô cùng lo lắng.

Nếu là Qủy Ảnh kiếm khách dưới mí mắt của bọn họ sát hại một đệ tử Thiên Kiếm Tông, bọn họ cũng khó mà ăn nói với tông môn, tâm lý cũng sẽ cảm thấy khó chịu, huống hồ gì, theo như bọn họ thấy, Huyền Thiên là một người rất có tiềm lực, có thể chính là trụ cột sau này của Thiên Kiếm Tông, càng phải bảo vệ hắn an toàn.

Bình luận

Truyện đang đọc