KIẾM NGHỊCH THƯƠNG KHUNG

Những trận đấu ở vòng thứ hai cơ bản đều là Thập Trọng, Cửu Trọng đối với Thất Trọng, Bát Trọng, kết quả cơ bản đã được định sẵn. Chỉ có Huyền Thiên và Ngô Liêu coi như là cường địch gặp nhau, còn có chút đáng xem, cho nên số lượng đệ tử ngoại môn tụ tập tại đây cũng tối đa.

Thậm chí, ngay cả những đệ tử cự đầu tu vi Thập Trọng đứng ở đàng xa cũng đưa mắt về phía lôi đài số 3 này.

Rất nhanh, Ngô Liêu liền đi tới lôi đài, trên mặt mỉm cười vô cùng vui vẻ.

Dựa theo quy củ, tu vi thấp hướng tu vi cao chào hỏi trước.

Huyền Thiên nói:

- Sư đệ Hoàng Thiên, xin Ngô Liêu sư huynh chỉ giáo.

- Hắc hắc!

Ngô Liêu cười hắc hắc, nói:

- Ta tự nhiên sẽ chỉ dạy ngươi, hơn nữa, Dương sư huynh muốn ta thay hắn ân cần thăm hỏi ngươi.

Nguyên lai tưởng rằng khi Huyền Thiên nghe danh hào Dương sư huynh thì sẽ kinh hoảng nhưng Ngô Liêu lại thất vọng rồi.

Thần tình Huyền Thiên lạnh nhạt, nói:

- Dương sư huynh hắn không cần hao tâm tổn trí vậy đâu, ta sẽ đích thân đến hỏi thăm Dương sư huynh hắn sau.

Chúng đệ tử dưới lôi đài phát ra trận trận tiếng kinh hô, mặc dù hai người nói rất khách khí nhưng ý tứ trong lời nói lại phi thường sáng tỏ, tất cả mọi người nghe xong đều hiểu.

Huyền Thiên đắc tội Dương sư huynh, chúng đệ tử ngoại môn đã mặc niệm thay cho hắn rồi. Nhưng Huyền Thiên lại còn nói muốn tự thân đến hỏi thăm Dương sư huynh, cái này chả phải là hắn muốn quyết đấu với Dương sư huynh tại giải thi đấu bài danh sao?

Nếu muốn như vậy thì ít nhất cũng phải tiến vào top 10 mới có thực lực quyết đấu với Dương sư huynh một trận a.

Tu vi Huyền Thiên mới chỉ là Võ Đạo Bát Trọng nên chúng đệ tử dưới lôi đài đều bị sợ hãi thán phục.

Không ít đệ tử ngoại môn tinh anh đều xì mũi coi thường Huyền Thiên. Ánh mắt nhìn hắn đều lộ ra vẻ châm chọc, khinh miệt.

Khóe mắt Ngô Liêu giật giật, tuy ngữ khí Huyền Thiên khách khí nhưng ý tứ trong lời nói đã hoàn toàn bỏ qua Ngô Liêu, Huyền THiên đã muốn tự thân muốn khiêu chiến với Dương sư huynh, ngụ ý chính là Ngô Liêu ngươi chả là cái đếu gì cả, căn bản không phải đối thủ của ta.

- BOANG!

Ngô Liêu xuất kiếm ra khỏi vỏ, cả giận nói:

- Chỉ bằng vào ngươi mà cũng dám so sánh với Dương sư huynh? Giờ ta sẽ giáo huấn ngươi, khiến ngươi chấm dứt mộng tưởng hão huyền đó.

- Quy Nhất KIếm Pháp!

Ngô Liêu hét lớn một tiếng, thân hình tung lên, nhảy cao hơn 10m, thân thể xẹt qua một vòng cung trên không trung, kiếm trong tay tuôn ra hào quang sáng chói, kiếm khí trương lên, từ trên trời giáng xuống, đâm thẳng về phía Huyền THiên với khí thế không gì sánh nổi.

Một kiếm này của Ngô Liêu so với một kiếm của Khúc Hướng Nam thì cường đại hơn không chỉ 10 lần.

Thân từ chỗ cao lăng không xuống, một kiếm này vây bốn phương tám hướng quanh Huyền Thiên, tất cả đường lui đều ở trong phạm vi công kích của hắn.

Nhìn Ngô Liêu một kiếm lăng không đến, Huyền Thiên vẫn lạnh nhạt, không nhanh không chậm, hai tay cũng không xuất kiếm mà là nắm thành hai quyền, cả người khom xuống, giống như xuất ra quyền Mãng Ngưu.

Chúng đệ tử dưới lôi đài chấn động, phát ra trận trận tiếng kinh hô.

- Làm sao có thể? Hoàng Thiên sư huynh đối mặt với Ngô Liêu sư huynh tu vi Cửu Trọng mà vẫn không xuất kiếm?

- Đây là thức mở đầu của Mãng Ngưu Quyền Pháp! Ôi trời ơi, Mãng Ngưu Quyền Pháp mà võ kỹ Hoàng Giai trung phẩm a, chẳng lẽ Hoàng Thiên sư huynh muốn dùng Mãng Ngưu Quyền Pháp đối phó với Quy Nhất Kiếm Pháp, kiễm kỹ Hoàng Giai thượng phẩm của Ngô Liêu sư huynh sao?

- Bà mẹ nó! Cái này cũng quá kiêu ngạo a, dùng võ kỹ Hoàng Giai trung phẩm, còn không phải là kiễm kỹ đối phó Kiễm kỹ Hoàng Giai thượng phẩm. Hoàng Thiên sư huynh này quả thực hoàn toàn không để Ngô Liêu sư huynh vào mắt a.

- Có lầm hay không? Hoàng Thiên này chả lẽ bị ngu sao? Tu vi mới chỉ là Võ Đạo Bát Trọng mà lại khinh thường Ngô Liêu tu vi Cửu Trọng như vậy?

- Quá điên cuồng rồi! Ta ngược lại muốn nhìn Hoàng Thiên dùng Mãng Ngưu Quyền Pháp phá Quy Nhất Kiếm Pháp của Ngô Liêu như thế nào!

...

...

Không chỉ đệ tử bình thường kinh hô mà ngay cả những đệ tử tinh anh Thất Trọng, Bát Trọng, Cửu Trọng cũng kinh hô. Mà ngay cả những đệ tử tinh anh Thập Trọng cự đầu cũng đều thán phục sợ hãi.

Thấy Huyền Thiên khinh thường mình như thế, Ngô Liêu quả thực đã vô cùng tức giận. Nếu bị Huyền Thiên dùng võ kỹ Hoàng Giai trung cấp Mãng Ngưu Quyền Pháp đánh bại thì hắn về sau cũng đừng mong ngẩng đầu lên được nữa, chỉ có nước đập đầu vào khối đậu hủ mà chết đi.

- Hoàng Thiên, ngươi dám xem thường ta như thế, quả thực là muốn chết!

Ngô Liêu giận dữ, hét lớn một tiếng, kiếm quang đầy trời, trong đó đâm ra hai kiếm lăng không kích xuống, đâm thẳng đến hai chỗ hiểm của Huyền Thiên.

- Mãng Ngưu Thân Đề!

Hai đạo kiếm quang lập tức đâm tới, Huyền Thiên duỗi thân hình ra, giống như là một con mãng ngưu ở vùng quê duỗi thân mình vào sáng sớm.

Hai đấm này duỗi ra giống như hai đạo thiểm điện, đánh về phía hai đạo kiếm quang kia.

- Keng keng!

Hai tiếng nổ mạnh thanh thúy vang lên, nắm đấm Huyền Thiên đánh trúng cạnh thân kiếm Ngô Liêu.

Ngô Liêu cảm giác hai cỗ lực lượng khổng lồ từ thân kiếm truyền đến, trường kiếm lệch sang một bên, cả người hắn trên bầu trời, không có chỗ nào để mượn lực nên bị hai cỗ lực lượng này chấn bay.

Bất quá, dù sao thì Ngô Liêu cũng là đệ tử tu vi Võ Đạo Cửu Trọng, vượt xa đệ tử tinh anh bình thường. Thân thể của hắn uốn éo trên không trung, gập lại, phương hướng rơi xuống đột nhiên biến đổi, vốn rơi bên cạnh Huyền Thiên thì lúc này đã rơi phía sau Huyền Thiên.

Nắm chặt cơ hội này, Ngô Liêu đâm ra một kiếm thẳng về phía hậu tâm của Huyền Thiên.

- Mãng Ngưu Đạn Thối!

Huyền Thiên như một con mãng ngưu, hai chân hơi có chút cong lại. Huyền Thiên tựa hồ đã đoán trước được Ngô Liêu sẽ đâm một kiếm tới, sau lưng hắn giống như có con mắt nhìn thấy hết thảy, đùi phải liền giương lên.

Kiếm Ngô Liêu còn chưa đâm tới sau lưng Huyền Thiên thì chân phải Huyền Thiên đã đá vào cổ tay Ngô Liêu.

- BOANG!

Trường kiếm rời khỏi tay, bay ra xa xa, trực tiếp rơi khỏi lôi đài, bị một vị đệ tử tinh anh bắt lấy.

Ngô Liêu chấn động, tay kia chộp về chân Huyền Thiên, muốn đốn ngã Huyền Thiên một phát.

Tốc độ Huyền Thiên hiển nhiên mau lẹ hơn Ngô Liêu, Ngô Liêu chỉ bắt được ảo ảnh, chân Huyền Thiên vừa rơi xuống đất thì thân thể đã chuyển động.

- Mãng Ngưu Đính Giác!

Thân hình Huyền Thiên khom lại, hai nắm đấm như hai cái sừng mãng ngưu kích thẳng ra.

- RĂng rắc!

Một tiếng trầm đục vang lên, hai nắm đấm của Huyền Thiên đã đánh thẳng lên ngực Ngô Liêu.

Thân thể Ngô Liêu lập tức bay ngược lên, phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt trước ngực ít nhất cũng gãy vài cái.

Ngô Liêu bay ra phía sau hơn 10m mới rơi xuống lôi đài, lúc này trong mắt hắn lộ vẻ vô cùng sợ hãi.

- Mãng Ngưu Trùng Chàng!

Hai chân Huyền Thiên như hai móng sau Mãng ngưu, mặt hắn lộ ra khí thế như mãng ngưu nổi điên, mãnh liệt xông về phía trước, cúi đầu xuống, hai nắm đấm như hai cái sừng đánh về phía trước.

Bình luận

Truyện đang đọc