Mãi về sau ta mới biết rằng, Tề Tuyên đã nói với Công chúa rằng nếu nàng muốn thích Tề Tuyên, thì phải có được sự đồng ý của ta. Và nếu muốn ta đồng ý thì phải khiến ta thích nàng trước. Vì thế, nàng Công chúa này rõ ràng là thích Tề Tuyên nhưng chẳng bao giờ bám lấy hắn, mà mỗi lần thấy ta thì lại đòi ở cạnh ta.
Triệu Nhiên bước thêm một bước, kéo tay ta: “Lương Vân Kiều, mau nào, đi ngồi với bổn Công chúa.”
Ta lắc đầu: “Công chúa, hôm nay không được rồi, ta phải ở lại với Khanh Khanh.”
Mặc dù nắm tay ta, nhưng ánh mắt Triệu Nhiên vẫn không ngừng lướt qua người Nguyên Niệm Khanh, đánh giá từ đầu đến chân, sự ngưỡng mộ lộ rõ trên mặt. Rồi như nhận ra điều gì, nàng lập tức đổi sang vẻ mặt căm ghét, buông tay ta, chỉ thẳng vào mũi mỹ nhân: “Ngươi chính là con hồ ly tinh đang ở trong phủ Tướng quân!”
Bị Triệu Nhiên Công chúa chỉ thẳng mặt mắng là “hồ ly tinh” trước mặt mọi người, Nguyên Niệm Khanh chỉ nhấc mi lên liếc nàng một cái, không hề để tâm. Triệu Nhiên rõ ràng chưa từng chịu cảnh bị phớt lờ thế này, đôi môi nhỏ mím chặt, gương mặt càng thêm giận dữ, giơ tay định tát Nguyên Niệm Khanh. Ta ngồi bên cạnh, không kịp suy nghĩ liền đứng bật dậy, nắm lấy cổ tay Triệu Nhiên. Sức nàng lớn, ta suýt không giữ nổi, loạng choạng một chút mới đứng vững.
Ta kéo tay nàng xuống, toàn thân run lên, mấy lần mở miệng mới bật ra được thành tiếng: “Công chúa, chúng ta sang chỗ khác ngồi nhé?”
“Lương Vân Kiều!” Gương mặt Triệu Nhiên thay đổi, nàng giật mạnh cánh tay khỏi tay ta, định đẩy ta ra nhưng rồi lại ngừng lại, lo sợ ta sẽ ngã, ánh mắt trở nên lo lắng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, đôi mắt tròn xoe: “Ngươi che chở cho nàng ta làm gì?”
Thực ra ta cũng có chút sợ Triệu Nhiên Công chúa, nàng thường bất ngờ nựng má ta, có lúc còn vén cổ áo ta lên để nhìn cổ, động tác chẳng dịu dàng chút nào. Nhưng vì là ta đã mời mỹ nhân đến, nên đương nhiên ta phải có trách nhiệm. Ta chỉ có thể gắng gượng đáp: “Công chúa, Khanh Khanh là khách của Tề Tuyên ca ca, người không thể nói nàng như vậy.”
Tề Tuyên chưa từng nạp Nguyên Niệm Khanh làm thiếp, cũng chưa từng thân thiết với nàng. Nàng chỉ đơn giản ở trong phủ, giống như các vị khách khác mà cha chồng ta từng mời về khi ông còn sống. Họ ở một góc khác trong phủ Tướng quân, ta chưa từng gặp qua. Khương Đan nói đó là những người được cha chồng mời về làm khách. Ta nghĩ Nguyên Niệm Khanh chắc cũng là khách của Tề Tuyên ca ca, chỉ khác là vì nàng là nữ nên ở khu vực hậu viện.