Ta đương nhiên ngồi xuống bên cạnh Nguyên Niệm Khanh, chống cằm ngắm nhìn cảnh sắc muôn màu muôn vẻ trước mắt, thực sự làm lòng người vui vẻ, thỏa mãn. Triệu Nhiên từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, mỗi bữa ăn của nàng có hàng chục món chỉ để nàng gắp vài đũa, khiến cho thân hình nàng đầy đặn, gương mặt tròn trịa như ánh trăng; Hoa Thái phó và phu nhân đều cao ráo, các tỷ muội nhà Hoa vì vậy mà cũng cao lớn, thậm chí còn cao hơn một số nam nhân. Nguyên Niệm Khanh thì không cần phải nói, sắc đẹp của nàng nồng nàn đến mức khiến người ta vừa thấy đã cảm thấy bị cuốn hút. Nhà họ Từ còn có một cô muội muội tên là Nặc Nặc, hôm nay không biết vì sao lại không tới, nghe nói tổ tiên nàng mang dòng m.á.u người Hồ, da hơi đen, nổi danh là “Hắc Trân Châu,” mang một vẻ đẹp hoang dại vô cùng đặc biệt.
Mỗi một đóa hoa trong khu vườn này đều mang một nét đẹp riêng biệt. Bình thường, ta có thể vui vẻ mà đứng dậy xoay vài vòng, chạm vào tay từng mỹ nhân một cách thích thú. Thế nhưng không hiểu sao hôm nay trong lòng lại có chút buồn bã mơ hồ.
“Lần này ra đi đến Tư Lan, không biết bao giờ mới có thể gặp lại Kiều Kiều đây.” Hoa Từ Kính ngồi giữa bọn ta, thấy ta không biết đang chìm đắm trong suy nghĩ gì, liền đưa tay qua nắm lấy ta. Đôi lông mày dài, nét cười vừa đủ, điểm tô lên gương mặt nàng vẻ thanh tú, dịu dàng. Nếu bảo ta nhờ vào điều gì mà kết được tình tỷ muội với nàng, thì chính là ở nét cười đó.
Ta khẽ gật đầu, trong lòng ảm đạm, vô thức nghiêng người dựa vào Nguyên Niệm Khanh: “Tỷ tỷ, nếu có cơ hội, Kiều Kiều nhất định sẽ đến thăm tỷ.”
Dù lòng ta đã trĩu nặng như vậy, nhưng nghĩ đến tỷ muội ruột thịt của nàng, chắc hẳn Từ Thụ tỷ tỷ còn đau buồn hơn. Ta nhìn sang Hoa Từ Thụ, hiếm khi thấy nàng không ngồi cạnh tỷ tỷ mình, mà lại lặng lẽ ngồi bên cạnh Triệu Nhiên Công chúa, nét cười nhàn nhạt nơi khóe môi đã không còn vững vàng.
Thấy ánh mắt ta hướng về phía Hoa Từ Thụ, Hoa Từ Kính cũng quay đầu lại, rút tay khỏi tay ta, định với tay chạm vào muội muội, nhưng do bị Triệu Nhiên Công chúa ngồi giữa mà không với tới, đành cười dịu dàng: “Thụ nhi, đừng buồn nữa nhé.”
Triệu Nhiên Công chúa từ nhỏ đã kiêu ngạo, có lẽ chưa từng an ủi ai bao giờ, nàng đành ngồi đối diện Hoa Từ Thụ, có phần ngượng ngùng đưa tay ra định chạm vào vai nàng một chút, nhưng tay vừa chạm đến y phục của Hoa Từ Thụ thì lại rụt về. Ta nhìn thấy rõ, có một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay của Triệu Nhiên.
Trong khoảnh khắc, tất cả đều im lặng.
Mắt ta cũng đã cay cay, bèn nắm lấy vạt áo Nguyên Niệm Khanh, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày của mình. Mỹ nhân rút lại vạt áo, ta cắn nhẹ môi, trong lòng càng thêm nặng nề. Lệ chưa kịp rơi, đã có người vòng tay qua vai ta, bàn tay mềm mại khẽ vỗ nhẹ lên vai hai lần. Ta ngước nhìn lên, bắt gặp ánh mắt mỹ nhân, hàng lệ chưa kịp chảy xuống đã được Nguyên Niệm Khanh lau đi. Ta vừa định mở lời thì nghe Triệu Nhiên Công chúa cất tiếng xin lỗi.