KIỀU KIỀU CÓ BIẾT GÌ ĐÂU - VĂN ĐÔ

“Vớ vẩn!” Triệu Nhiên tung chân đá đổ chiếc đôn cạnh giường, giằng khỏi tay ta đứng bật dậy, nắm lấy cổ áo nha hoàn, tát nàng một cái.

Nha hoàn bị đánh xong, không nói lời nào, ôm mặt chạy ra ngoài.

Tẩm cung của Triệu Nhiên nằm ở phía trong, từ bên ngoài xông vào cũng mất chút thời gian. Giờ đây quân phản loạn mới bắt đầu áp sát, tiếng khóc lóc ngoài kia như mạng nhện giăng kín, kèm theo tiếng gào thét, âm thanh của binh khí va chạm với vó ngựa, từng vòng từng vòng quấn lấy tẩm cung của nàng. Triệu Nhiên vốn không thích có người hầu cận kề bên, nên tất cả người hầu đều chờ lệnh ngoài sân, trong lúc nguy cấp này lại trở thành cơ hội dễ dàng để họ chạy thoát.

Bên ngoài vang lên tiếng vỡ của bình hoa, xen lẫn tiếng chửi rủa và tranh đoạt.

Lát sau, có binh lính xông vào sân. Sau vài tiếng quát tháo, cung điện của Triệu Nhiên bỗng yên lặng, không ai vào nội điện.

Ta giữ chặt Triệu Nhiên trên giường, mặc nàng giận dữ quát tháo bắt ta buông tay. Nước mắt ta rơi xuống mặt nàng, không nói được lời nào, chỉ biết lắc đầu.

Giây phút này, chỉ khi ở bên cạnh ta, Triệu Nhiên mới thực sự an toàn.

Bỗng có người vén rèm bước vào, tiếng bước chân càng lúc càng gần. Triệu Nhiên nằm dưới ta, nhìn qua vai ta mà trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt hiện lên niềm vui.

Ta quay đầu lại, người vừa tới mặc giáp trụ, tay ôm một chiếc mũ phượng, gương mặt trắng trẻo tựa bạch ngọc.

“Tề Tuyên, ngươi đến cứu giá phải không?” Triệu Nhiên thôi không giãy giụa, trên mặt tràn đầy hy vọng.

Tề Tuyên không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn ta rồi đưa tay ra: “Kiều Kiều, lại đây.”

Ta buông Triệu Nhiên ra, khi vừa đè nàng xuống giường, ta và nàng đã vật lộn đến mức rơi cả giày. Ta bước chân trần về phía Tề Tuyên vài bước, rồi đứng lại, có chút do dự quay đầu nhìn Triệu Nhiên: “Còn Triệu Nhiên thì sao?”

Tề Tuyên tùy tiện ném chiếc mũ phượng trong tay đi, bước đến bế ta lên, chỉ để lại một câu “Lăng Dực sẽ đến” rồi đưa ta ra khỏi tẩm cung của Triệu Nhiên.

Cuộc nổi loạn của Ung Vương giống như một vở hài kịch. Chỉ trong một đêm, phản loạn đã bị dẹp yên, Hoàng đế c.h.ế.t một cách vô ích, chẳng qua cũng chỉ là dọn đường cho kẻ khác.

Từ khi phản loạn bị dẹp, rồi biên cương cũng tạm ổn định, cho đến khi Di Vương lên ngôi, trong khoảng thời gian ấy, Tề Tuyên bận đến không còn thời gian nghỉ ngơi, ngay cả sinh thần của ta cũng không thể bận tâm. Hắn chỉ gửi tặng ta một món quà sinh thần và dành nửa ngày bên cạnh.

Ta nhìn bàn cờ trước mặt, ngẩn người, rồi buông viên cờ trắng trong tay, khẽ quét tay làm rối loạn bàn cờ: “Cả cuộc nổi loạn ở biên cương cũng nằm trong kế hoạch của các huynh sao? Sao mấy bộ tộc nhỏ đó lại chịu nghe theo các huynh chứ?”

Thấy ta chẳng còn hứng thú đánh cờ, Tề Tuyên bế ta khỏi ghế, hướng về phòng trong, cằm hắn khẽ chạm vào trán ta, cười nhẹ: “A Đồ La chỉ xúi giục đôi câu thôi.”

Ta bị Tề Tuyên ném lên giường, nhìn hắn bắt đầu cởi thắt lưng, ta mới chậm chạp nhận ra ý đồ của hắn, có chút căng thẳng, lùi lại: “Huynh… huynh định làm gì?”

“Phu nhân đã đến tuổi cập kê rồi, nàng nói xem ta định làm gì?” Tề Tuyên kéo màn xuống, đưa ta vào trong vòng tay, cúi người hôn nhẹ lên khóe môi ta, nụ cười chứa chan niềm vui: “Động phòng thôi.”

Bên cửa sổ có hai chú chim đậu xuống, “chíp chíp” đôi tiếng rồi tung cánh bay đi. Trong phòng xuân sắc nồng nàn, tiếng chuông bạc khẽ ngân.

Khương Đan đứng ở cửa phòng, tiếng khóc thút thít của nàng hòa lẫn trong âm thanh của chuông bạc vang vào tai. Nàng bê một bát sữa đông, mặt đỏ bừng, vội quay đầu rời khỏi viện, khẽ tặc lưỡi: “Quả là Tướng quân, đúng là… dũng mãnh thật.”

Bình luận

Truyện đang đọc