Ta luôn cảm thấy Khương Đan có chút sợ Tề Tuyên, nhưng lại không rõ lý do. Khương Đan lớn hơn ta hai tuổi, từ khi ta vào phủ Tướng quân, nàng đã được cử đến chăm sóc ta. Có lẽ vì là người được sinh ra trong phủ, nên nàng vừa kính vừa sợ Tề Tuyên. Tề Tuyên lớn hơn Khương Đan hai tuổi, chúng ta cùng lớn lên trong phủ, khi vào phủ, mẹ chồng đã dặn hắn phải chăm sóc ta, nên Tề Tuyên đi đâu cũng dẫn ta theo. Về sau, Tề Tuyên kế thừa sự nghiệp của phụ thân hắn, mang quân đến Việt Dịch, đại thắng trở về, việc đầu tiên hắn làm là cưới ta.
Mẹ chồng hỏi ta có muốn gả cho Tề Tuyên không, ta đã nói đồng ý.
“Đan Đan, Khanh Khanh là người rất tốt, dù nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra rất dễ xấu hổ. Khi ta cho nàng ấy xem vết thương ở đầu gối, nàng ấy còn xấu hổ.” Ta ngồi bên bàn, vừa đợi Tề Tuyên mở hộp điểm tâm và chọn cho ta món bánh phù dung sữa mà ta thích nhất, vừa quay sang nói với Khương Đan.
Chưa kịp để Khương Đan đáp, cổ tay ta đã bị ai đó nắm chặt. Tề Tuyên mím môi, nét mặt hiếm khi không có ý cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta một thoáng, rồi quay sang Khương Đan: “Ngươi ra ngoài trước đi.”
Khương Đan rời khỏi phòng nhanh như chạy trốn, chỉ còn ta và Tề Tuyên ở lại. Không hiểu sao, ta cảm thấy căng thẳng, dường như Tề Tuyên không vui. Bầu không khí trong phòng trĩu nặng, ta nhìn Tề Tuyên, khẽ lắc cánh tay bị hắn nắm chặt, ngập ngừng gọi: “Tề Tuyên ca ca?”
Khuôn mặt Tề Tuyên vẫn bình thản, ánh mắt dừng lại trên gương mặt ta, chỉ khẽ “Ừ” một tiếng. Thấy hắn như vậy, lòng ta có chút lo sợ, chắc chắn là hắn không vui.
Ta rụt tay lại, định rút cổ tay ra, nhưng không thể, vì Tề Tuyên vẫn nắm chặt. Hắn như bất động, cứ im lặng nhìn ta, ánh mắt đong đầy những cảm xúc hỗn loạn nhưng đồng thời cũng mang vẻ bất lực, chỉ nhìn chằm chằm mà không nói gì.
Không hiểu vì lý do gì mà hắn lại không vui. Tay ta bị hắn nắm chặt, chẳng những không cho ta ăn điểm tâm mà cũng không chịu nói chuyện. Hôm nay ta chẳng làm gì, chỉ đi thăm Khanh Khanh thôi, tại sao Tề Tuyên lại không vui?
Lòng ta có chút tủi thân, mũi cay cay, nước mắt sắp trào ra.
Thấy mắt ta đỏ lên, Tề Tuyên bỗng giật mình, vẻ trầm tĩnh trên mặt hắn như bị nứt vỡ. Hắn thở dài, thả cổ tay ta ra, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, xoa đầu an ủi: “Được rồi, được rồi, là lỗi của Tề Tuyên ca ca, đã làm Kiều Kiều của ta sợ rồi, đừng khóc.”
“Có phải huynh không vui không?” Ta nắm lấy vạt áo Tề Tuyên, ngẩng đầu nhìn hắn. Họa tiết kỳ lân thêu trên n.g.ự.c áo của hắn bị ta níu đến nhăn nhúm, ta liền đưa tay vuốt lại cho phẳng, rồi tiếp tục nhìn hắn.
Bàn tay Tề Tuyên đặt trên đầu ta, nhìn ta chăm chú, vẫn chưa nở nụ cười, nhưng giọng nói đã dịu lại rất nhiều: “Hôm nay Kiều Kiều có đi thăm Nguyên cô nương phải không?”
Ta gật đầu.