Ta không kìm được nỗi sợ hãi phát ra từ sâu trong lòng.
Lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh, Tề Tuyên buông tay ta ra, vòng qua vai ta, thấy ánh mắt Hiên Hòa Quận chúa đang nhìn chằm chằm vào mặt ta thì khẽ kéo ta vào lòng. Hắn mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chỉ thoáng lướt trên gương mặt, không hề chạm vào đáy mắt: “Hiên Hòa Quận chúa chê cười rồi, Kiều Kiều nhà ta nhút nhát trước người lạ.”
Ta dựa hoàn toàn vào lòng hắn, cảm nhận hơi thở bao quanh mình, sự căng thẳng cũng vơi đi ít nhiều. Ta mỉm cười nhẹ với Hiên Hòa Quận chúa: “Xin chào Hiên Hòa Quận chúa.”
Cuối cùng, ánh mắt của Hiên Hòa Quận chúa cũng rời khỏi mặt ta. Nàng ta nở một nụ cười nhàn nhạt, ta dù ngờ nghệch cũng nhận ra sự khinh thường và lạnh nhạt trong đó. “Ừm,” nàng đáp khẽ rồi xoay người bỏ đi.
Tề Tuyên khẽ vuốt lên đỉnh đầu ta, vẫn giữ dáng vẻ che chở ấy, đầu ngón tay lướt qua hàng mi khiến ta không thể mở mắt. Nụ cười của hắn dần thu lại, trở nên sắc bén. Nhưng ta chẳng thấy gì cả, chỉ cảm nhận bàn tay hắn khẽ lướt qua búi tóc của mình, giọng hắn trầm xuống: “Kiều Kiều búi tóc hơi lỏng rồi.”
Ta gật đầu, kéo tay hắn xuống khỏi mắt mình: “Tề Tuyên ca ca, ta đã tặng cây trâm của mình cho Khanh Khanh rồi.”
“Kiều Kiều rất thích Nguyên cô nương sao?” Tề Tuyên nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ánh mắt lướt qua cổ tay vừa bôi thuốc của ta, rồi nắm lấy đầu ngón tay, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt tầm nhìn của ta. Vẻ mặt Tề Tuyên tập trung, không cười, đôi môi mím lại, hiếm khi trông nghiêm nghị đến vậy, nghiêm nghị đến mức ta gần như cảm nhận được chút căng thẳng từ hắn.
Ta quen biết không nhiều người, nhưng Nguyên Niệm Khanh là cô gái đẹp nhất trong số đó. Bỏ qua chuyện ta thích người đẹp, lại thêm việc nàng là người do Tề Tuyên đưa về, ta quý mến Nguyên Niệm Khanh còn bởi nàng giống như một chú mèo nhỏ. Một con mèo nhỏ hay giương móng với mọi người, nhưng nếu có ai đó vươn tay vuốt nhẹ, nàng sẽ bất đắc dĩ mà cúi đầu để người ta chạm vào, giống hệt con mèo hoa mà ta từng nuôi khi trước.
Hơn nữa, chúng ta thường cùng nhau ăn uống, vui chơi, nàng còn cài trâm cài của ta, vậy hẳn là bạn tốt rồi.
Ta gật đầu, giải thích: “Ta cảm thấy Khanh Khanh là bằng hữu tốt của ta. Từ Kính tỷ tỷ từng nói rằng hai cô gái thường trò chuyện và chơi cùng nhau chính là bằng hữu tốt.”
Tề Tuyên ngẩn ra một lúc, rồi lắc đầu cười, ánh mắt thoáng nét xuân: “Thế còn Tề Tuyên ca ca thì sao?”