Ta ngơ ngác chậm bước, lúc này mới phát hiện nửa người của Nguyên Niệm Khanh đang ở ngoài ô, y phục bên vai đã ướt sũng. Ta ngẩng lên nhìn nàng, ánh mắt lướt qua chiếc túi hương ta tặng treo ở thắt lưng nàng: “Khanh Khanh, nàng bị mưa ướt rồi, sẽ bị bệnh đấy.”
Nguyên Niệm Khanh ngừng bước, liếc nhìn trời, rồi bất ngờ nghiêng người, vòng tay qua đùi ta và bế thốc lên bằng một tay. Ta hốt hoảng, vội bám lấy vai nàng, chiếc ô vẫn che chắc chắn trên đầu ta, không chút chao đảo.
Mỹ nhân cứ thế bế ta, bước nhanh về phía Thúy Trúc Uyển, bước chân nàng vững chãi, nhanh nhẹn, từng giọt bùn văng lên tà váy nhưng nàng vẫn rảo bước, nhìn vào đôi mắt còn đầy kinh ngạc của ta, trong cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt, nàng thì thầm: “Kiều Kiều, chúng ta sắp không kịp rồi.”
Vừa vào đến Thúy Trúc Uyển, cánh cửa sau lưng đã được hai a hoàn đóng lại. Nguyên Niệm Khanh bế ta vào trong phòng mới đặt ta xuống, sau đó quay qua khép cửa phòng lại.
Trời đã hoàn toàn tối đen, trong phòng không thắp đèn, ta và Nguyên Niệm Khanh đối mặt nhau, trong đầu vô số câu hỏi xoay vần, ta vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ đến mức không thốt nên lời.
Mỹ nhân yếu ớt mà ta biết đâu rồi? Vừa rồi là sức mạnh phi thường từ đâu vậy? Một cánh tay thôi mà đã nhấc bổng cả người ta lên, chẳng lẽ là bộc phát sức mạnh sao?
Ta cố bình tĩnh lại, ngước nhìn Nguyên Niệm Khanh thật lâu rồi khẽ gọi một tiếng “Khanh Khanh.”
Mỹ nhân cúi đầu, ngón tay đặt lên môi ta, chặn lại lời ta định nói. Nụ cười trên môi nàng như đạt đến đỉnh điểm, dường như nhịn không được mà bật cười. Vẻ mặt nàng tràn đầy nét xuân ý, nụ cười như rượu ủ lâu năm, ngấm men điên cuồng: “Nghe thấy gì không, Kiều Kiều?”
Nghe? Nghe gì cơ?
Có lẽ bóng tối đã khiến giác quan của con người trở nên nhạy bén hơn, trong tiếng mưa đập ầm ầm xuống đất và mái hiên, ta loáng thoáng nghe thấy tiếng binh khí va chạm giòn giã vang lên.
Ta tập trung lắng nghe, dường như có ai đó đang bước đi dưới màn mưa, tiếng chân giẫm mạnh vào vũng nước b.ắ.n tung tóe, âm thanh ngày càng gần, nhưng lại đột ngột bị một loạt bước chân khác xen vào và kéo xa dần.
Qua khe cửa, ta chỉ thấy một đoạn lưỡi kiếm nhuốm m.á.u hiện ra trước mắt.
Một thứ gì đó va mạnh vào cánh cửa, phát ra tiếng động trầm đục, làm ta giật mình lùi lại mấy bước, vô thức va vào lòng Nguyên Niệm Khanh.
Mỹ nhân đỡ ta từ phía sau, tay nàng vuốt từ eo ta lên đến bên tai rồi bịt lấy đôi tai của ta.
Vì hoảng sợ, ta cắn chặt môi, tựa vào lòng nàng, lưng áp lên n.g.ự.c nàng, run rẩy. Đôi chân ta mềm nhũn, tay siết chặt lấy vạt áo của Nguyên Niệm Khanh, hình ảnh lưỡi kiếm nhuốm m.á.u không ngừng hiện lên trong đầu.
Nguyên Niệm Khanh rời tay khỏi tai ta, vòng tay ôm chặt lấy ta, một tay siết ngang eo ta, tay còn lại che đôi mắt ta. Cả người ta chìm đắm trong hương thơm ngọt ngào, bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của mỹ nhân: “Kiều Kiều, đừng sợ.”
Ta há miệng, cảm giác như có một khối nghẹn cứng trong n.g.ự.c, không sao thở được. Nguyên Niệm Khanh ôm ta chặt hơn, ta tựa hẳn vào vòng tay nàng, toàn thân căng cứng, đầu óc trống rỗng.
Bị che mắt, ta chẳng nhìn thấy gì, nhưng lại nghe thấy âm thanh gì đó xuyên qua cánh cửa. Ngay sau đó, chiếc áo choàng trên người ta bị Nguyên Niệm Khanh kéo xuống, tay nàng rời khỏi mắt ta, rồi nàng nhanh chóng xoay người một nửa, vung chiếc áo choàng lên cao, nhắm thẳng vào thanh kiếm lơ lửng trên không. Nàng khéo léo kéo áo choàng, khiến thanh kiếm rơi xuống đất phát ra tiếng “keng,” nằm ngay bên chân ta.
Đầu óc ta cuối cùng cũng thoáng tỉnh táo, nhận ra rằng bên ngoài có người đã ném thanh kiếm vào, và mục tiêu là đúng ngay vị trí của ta và mỹ nhân.
Nguyên Niệm Khanh nhìn thanh kiếm dưới đất, khẽ nhếch môi cười lạnh, thả áo choàng trong tay xuống, rồi cởi áo khoác của mình choàng lên người ta. Nàng liếc về phía bên ngoài, đưa ra lời kết luận: “Hết trò rồi.”
Thấy ta chăm chú nhìn chiếc áo choàng dưới đất, nàng chỉnh lại áo khoác trên người ta, đá chiếc áo dính m.á.u ấy ra xa, rồi nhẹ nhàng lau giọt nước mắt nơi khóe mắt ta, bàn tay vuốt ve gò má ta: “Kiều Kiều đừng nhìn, bẩn.”
Ngay lúc ấy, ngoài sân vang lên một tiếng động lớn, dường như ai đó đã phá cửa xông vào, tiếng giao tranh bên ngoài bỗng trở nên dữ dội hơn, đẩy lên cao trào, như thể vừa có ai đó tham chiến.
Không biết ta đã cứng đờ trong vòng tay của Nguyên Niệm Khanh bao lâu, cho đến khi tiếng đánh nhau ngoài kia từ từ lắng xuống. Ngoài tiếng mưa rơi, tất cả đều trở lại yên lặng.
Cánh cửa phòng bị đá tung ra. Theo phản xạ, ta xoay người đứng chắn trước mặt Nguyên Niệm Khanh.
Người vừa vào vứt thanh kiếm nhuốm m.á.u trong tay, lao tới kéo ta vào lòng, mang theo cả hơi lạnh lẫn mùi m.á.u tanh phảng phất, nhưng vòng tay ấy lại khiến ta thấy ấm áp, yên tâm. Hắn ôm chặt lấy ta, khẽ thở phào nhẹ nhõm.