"Hoàng thượng."
Tiểu Bạch nghe đến người bên cạnh gọi nàng liền nghiêng đầu nhìn nàng.
"Ngày mai theo thông lệ là hạn tuyển tú, người nghĩ thế nào?" Tố Phượng Di đột nhiên lại hướng Tiểu Bạch nhắc nhở điều này, nàng đều ở cúi đầu, thế nhưng nhìn vào mắt của nàng có thể thấy được rõ ràng cam chịu ý nghĩ.
"Theo nàng." Tiểu Bạch
"Nhưng người ba ngày sau sẽ xuất phát, người nghĩ được sao?" Tố Phượng Di lại hỏi một lần, đối phương nói theo ý nàng, nàng trong lòng đã từng nghĩ sẽ không triển khai tuyển tú, nhưng là nàng chỉ có thể nghĩ chứ không thể làm đi.
"Mau dùng cơm, thức ăn để đủ lâu." Tiểu Bạch cố ý nói sang chuyện khác, dời đi chú ý của người bên cạnh.
Bản thân không biết trước kia Tô Phá Ca hắn là sống như thế nào buông thả, một năm như thế nào tuyển tú, cư nhiên bản thân không phải hắn, nàng đối những chuyện này có cũng xem như không có, người bên cạnh nhưng đã nói ra, nàng liền để nàng tùy ý quyết định đi, nàng không muốn lại quản thêm những chuyện vô bổ loại này.
Tiểu Bạch dùng đũa lấy một khối thịt cá, tỉ mỉ loại bỏ xương xong mới thả vào chén của Tố Phượng Di.
Bản thân sau đó cũng tự gắp đến cọng cải ăn vào miệng.
"Hoàng thượng, người nghĩ mười ngày sau chắc chắn trở về sao?" Tố Phượng Di dùng ánh mắt đầy tình ý nhìn đến Tiểu Bạch.
Nàng xoa xoa bụng, đã sắp lâm bồn, nàng không nghĩ xa cách đối phương.
Tiểu Bạch đình trệ động tác, nhưng cũng không trả lời nàng.
Nàng quay đầu nhìn người bên cạnh, Tố Phượng Di nhìn vào ánh mắt của đối phương, bên trong tràn đầy sự khẳng định cùng kiên quyết, điều này đủ làm nàng cảm thấy an tâm rồi.
Nếu người đã nói như vậy, nàng sẽ đợi người trở về.
Tố Phượng Di lúc này mới cầm đũa, gắp lấy khối thịt cá từ tốn ăn vào.
Ở nơi khác.
Sau khi những cái kia đại thần rời khỏi Minh Hòa điện lúc sau, bọn họ được dẫn đường một đường đi thẳng rời khỏi hoàng cung, nhưng khi đi qua Kim Hà trì, bọn họ làm chạm mặt một toán người, xem trong đó ngoài một số phi tần không quen mặt thì còn lại thì rất quen thuộc.
Ngoài Dung Đới Giai, còn có Vương Dĩ Cơ cùng Hải Ngôn, bọn họ hiếm có khi lại cùng nhau như vậy ở cùng một nơi.
"Chúng thần tham kiến các vị nương nương."
Toán người của Tố Tuấn Phàm bắt buộc phải dừng lại hành lễ.
"Ca? Ngươi như thế nào ở nơi này!?" Đột nhiên từ trong toán người trước mặt, Dung Đới Giai thoáng nhận ra người quen, nàng chau mày muốn nhìn rõ, khẳng định rằng nàng không phải nhìn lầm rồi đi?
"Giai nhi, chuyện này nói ra dài dòng, nhưng là...!"
"Tỷ tỷ!"
Lúc này lại có hai trong số bốn cái lạ mặt nam tử tiến lên phía trước, bọn họ đi đến trước mặt của Hải Ngôn, gọi nàng là tỷ tỷ.
"Các ngươi...!các ngươi làm gì ở đây!?" Hải Ngôn không tin vào mắt mình.
"Mạnh Áng, là đệ!?" Vương Dĩ Cơ nhìn thấy lẫn trong đám người có của nàng đệ đệ, nàng phi thường ngạc nhiên.
"Ca, các ngươi rốt cuộc lại làm sao vào trong cung!?" Dung Đới Giai có điểm kích động nắm lấy tay áo của nam tử trước mặt, ra sức truy hỏi.
Nam nhân bị Dung Đới Giai truy vấn gọi Ôn Trí Định.
Sở dĩ Dung Đới Giai gọi hắn ca ca là vì trước kia Dung lão gia tử cha của nàng thời sung mãn trong nhà đã có nhiều thê thiếp những vẫn thường xuyên ra ngoài trác tán, một vùng không ai là không nghe danh, thanh lâu trong vùng không có nơi nào là không có mặt của hắn.
Ôn Trí Định là Dung lão gia tử cùng một cái kỹ nữ thanh lâu sinh hạ, hắn khi đó sớm đã bị trong nhà cái phụ thân chấn vấn hắn bên ngoài phong lưu gây hoạ, thê thiếp trong nhà chỉ có thêm chứ không có bớt, của Dung lão gia tử phụ thân không những chấn vấn càng đem hắn đuổi ra khỏi phủ trạch mấy tháng trời, cho đến khi hắn một thân tàn tạ suy kiệt mà lết trở về phủ, hắn phụ thân mới bỏ qua một lần, hắn sau đó thì ở bên ngoài vô ý cùng nữ nhân khác có hài tử liền mẫu tử đều không cần, hoặc là dùng tiền đuổi đi hoặc là để người xử lý hậu họa.
Ôn Trí Định khi xưa thiếu một chút thì đã mất mạng dưới tay sát thủ khi còn trong bụng mẹ, mẫu thân của hắn bị người của Dung lão gia tử đuổi khỏi thành, nàng trên đường gặp nạn suýt chút đã xảy thai, may mắn chính là ở hiền gặp lành, mới có thể có Ôn Trí Định của ngày hôm nay.
Ôn Trí Định theo họ của hắn mẫu thân, hắn trưởng thành cao lớn khỏe mạnh, có chút trí óc, cương trực chính nghĩa, hắn không lâu phía trước đã thành gia lập thất, hiện tại là trong nhà người làm chủ, ở nhà còn có mẹ già cùng thê tử nương tựa hắn.
Sở dĩ hắn cùng Dung Đới Giai nhận thức, cũng do lúc trước có một lần Dung Đới Giai trốn ra ngoài gặp phải ác bá, may mắn Ôn Trí Định xuất hiện cho nàng cứu nguy.
Nàng nợ hắn một ân tình, hắn ngược lại cứu người không mong báo đáp, nhưng là với tính cách của nàng, có ơn tất báo, nàng cùng hắn nhiều lần qua lại cho hắn trả ơn, đôi bên lâu ngày quen thuộc, sau đó mới biết thì ra nàng hắn là cùng cha khác mẹ.
Hắn không giống những tên ca ca ngu xuẩn trong nhà, hắn đối nàng rất tốt, nàng cũng vì điều này cùng hắn so những cái kia trong nhà ca ca thân thiết nhiều lắm.
"Ngày trước ta buổi sáng ra khỏi cửa, trên cửa liền bị cắm vào một thanh chủy thủ, trên đó còn đính theo một trương giấy.
Trong thư viết nhưng nghĩ muốn tiến thân, cho triều đình lập nên công lao hạng mã, liền ngày hôm sau đi đến tây môn thành, tự khắc sẽ có người chỉ dẫn.
Ta đắn đo hồi lâu, cuối cùng quyết định liều một phen, ta đúng hẹn đi tới tây môn, không ngờ lại gặp bọn họ, sau đó có một người dẫn chúng ta vào cung diện kiến hoàng thượng." Ôn Trí Định vừa nói, ánh mắt lại nhìn sang những người còn lại, ý nói bọn họ cũng như hắn.
"Các ngươi cũng như vậy?" Hải Ngôn nghi hoặc hỏi đến nàng hai cái đệ đệ.
Bọn họ một người gọi Hải Châu Ý, một người gọi Hải Thiện Quân.
Trong nhà nàng đứng thứ hai, phía dưới là Hải Thiện Quân sau là Hải Châu Ý, ngoại trừ nàng, phụ thân đặc biệt coi trọng bọn họ hai người.
Bọn họ một người thạo nhu võ, một người thạo cương võ, nhưng là tính khí có chút nóng nảy, khi còn nhỏ thường xuyên chạy ra ngoài cùng cái khác hài tử tranh chấp, trở về lại trên người khắp nơi đều bị thương, vẫn do nàng thay bọn họ che giấu phụ thân.
Bọn họ trong nhà xem trọng nàng trước tiên.
"Đúng a tỷ, ta phía trước còn nghi ngờ đã cùng ca ca nói qua, chúng ta không nên đi, nhưng là ca ca hắn nói muốn thử một lần, liền sau đó những chuyện ngươi cũng biết rồi." Hải Châu Ý gật đầu.
"Hoàng thượng cùng các ngươi nói cái gì?" Dung Đới Giai lại hỏi.
"Hoàng thượng người nói biên cương nắm ấn tính Khiếu Yên Thành bị tước bỏ phong hiệu, áp giải về kinh chờ ngày xử quyết.
Hiện tại nơi đó không người nắm quyền, địch nhân thừa thắng xông lên, đại Ý bị mất thành trì, hoàng thượng quyết định ngự giá thân chinh, tự thân dẫn quân dẹp loạn biên cương." Hải Thiện Quân giải thích.
"Hoàng thượng cho chúng ta lựa chọn có thể hoặc không muốn xuất chinh, người nghĩ đem chúng ta đi vào hàng ngũ tướng sĩ, phù trợ người ra trận lập công, sẽ có thể tiến thân." Vương Mạng Áng tiếp được lời của Hải Thiện Quân.
"Đệ nghĩ ra chiến trường? Phụ thân người có biết!?" Vương Dĩ Cơ mở to mắt nhìn nàng đệ đệ.
Nàng biết được, người này đệ đệ của nàng có tài có trí, luôn có ý nghĩ muốn tiến thân vào quan trường, góp sức cho đại Ý, nhưng là vẫn chưa từng có cơ hội.
Lần này hoàng thượng mở kim khẩu, tìm đến bọn họ, còn là đích thân đề nghị, này cái cơ hội tốt, người này đệ đệ của nàng làm sao sẽ bỏ qua.
Chỉ là nàng lo lắng phụ thân ở nhà cho hắn lo lắng sẽ sinh bệnh thôi.
"Ta đã suy nghĩ kỹ, tỷ không cần lo lắng.
Phụ thân hắn cũng đã biết được việc này, ta cùng hắn nói quá." Vương Mạng Áng trấn an hắn tỷ tỷ.
Cơ hội lần này, hắn nhất định nắm bắt.
"Các ngươi không nghĩ mẫu thân nàng lo ngại các ngươi sao?" Hải Ngôn hướng đến Hải gia huynh đệ hỏi.
"Mẫu thân nàng sẽ không ngại, tỷ tỷ, đợi chúng ta trở lại, chúng ta nhất định làm một cái uy phong lẫm liệt tướng quân!" Hải Thiện Quân hừng hực khí thế.
"Chúng ta nhất định lập công trở về nha!" Hải Châu Ý cười lớn tiếng.
"Giai nhi...!"
"Ngươi theo ta."
Dung Đới Giai đột nhiên lại kéo Ôn Trí Định tránh đi một nơi khác, nhận thấy nơi này đủ vắng người, sẽ không ai có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, nàng lúc này mới đem hắn thả tới phía trước, sắc diện xem qua không được tốt.
"Giai nhi ngươi...!"
"Im miệng!"
Ôn Trí Định vừa gọi ra một lần trước mặt nữ nhân tên gọi liền đã bị nàng mắng một câu, hắn thức thời liền ngậm miệng lại.
"Kia hoàng thượng muốn ngươi cho hắn ra trận, người thì đồng ý?" Dung Đới Giai mày cau chặt lại, biểu hiện khó coi hỏi Ôn Trí Định.
Ôn Trí Định không hề do dự lập tức gật đầu.
"Ân, ta nghĩ ra chiến trường."
"Ngươi điên không a ngươi! Ngươi nhanh thì cho ta trở về bồi ngươi nương, ra trận này đó ngươi cũng đừng lại nghĩ đến!" Dung Đới Giai ngữ khí đủ lạnh hướng nam nhân trước mặt ra lệnh.
"Ngươi sao có thể nói vậy.
Nam tử hán đại trượng phu, người nào không có ý nghĩ thăng quan tiến chức, công danh đĩnh đạc, ta cũng đồng dạng thôi.
Còn có nương cùng thê nhi bọn họ đều ủng hộ ta lý tưởng, nơi nào có giống ngươi nói." Ôn Trí Định nhìn người trước mặt trạng thái căng thẳng, hắn hạ mình xuống nước, chủ động thoái nhượng đối phương.
"Ngươi câm miệng! Ngươi nghĩ bản thân có bao nhiêu tài giỏi? Ngươi có thể biết cái kia hoàng đế hắn nghĩ cái gì sao!? Ngươi biết không hắn đang ở tính toán cái gì!" Dung Đới Giai thấy người trước mặt đối với việc này thái độ dửng dưng không có chút nghi ngờ lo ngại, nàng càng tức giận.
"Giai nhi ngươi...!ngươi là quá lo lắng rồi đi!" Ôn Trí Định thái dương tuôn đầy hãn, hắn chưa từng thấy qua nàng có mặt này biểu hiện đâu.
"Ta ở cạnh hoàng thượng so ngươi còn không đủ lâu? Ngươi nghĩ bản thân so ta càng hiểu hắn? Ngươi một cái tiện dân mạng nhỏ, hắn chỉ cần tùy tiện phất tay ngươi cái mạng liền vong rồi, gần vua như gần hổ, ngươi biết sao!" Dung Đới Giai trách mắng một hồi, lại nhắc nhở người trước mặt mấy lời.
"Thế nhưng Giai nhi, ca thật sự nghĩ tiến thân quan trường!" Ôn Trí Định thẳng lưng ưỡn ngực, tỏ rõ chí khí.
"Ngươi nghe không hiểu ta nói cái gì? Tốt, ngươi nghĩ tiến thân liền tùy ngươi, bản cung từ nay trở đi cũng sẽ không quản ngươi chuyện." Dung Đới Giai đối Ôn Trí Định trừng mắt.
Ôn Trí Định thấy người trước mặt muốn rời khỏi, hắn lập tức tiến lên, muốn đem người giữ lại, nhưng lại bị nàng liếc một cái làm tới hắn ngây người.
"Giai nhi...!"
"Ngươi, sau này gặp mặt không cần lại gọi bản cung mật danh.
Lại gọi, đừng trách bản cung không nương tình!"
Dung Đới Giai ánh mắt đáng sợ phóng thích ra ngoài, nói xong câu nói liền dứt khoát rời đi.
Ngày hôm sau buổi sáng.
Trong triều này buổi sáng thượng triều lúc chính là không nhìn thấy được hoàng đế cái bóng dáng là ở nơi nào, đại thần bên dưới lâm vào hoang mang trạng thái, bọn họ ở bên dưới xì xầm to nhỏ, được hồi sau mới nhìn thấy bên cạnh hoàng đế tì nữ gọi Điểm Tình thay mặt truyền lệnh này cái buổi sáng miễn thượng triều, làm bọn họ trở về nhà tốt lắm.
Chúng đại thần đột ngột bị một đạo chiếu chỉ khiến bọn họ uất ức không nói, càng là không có người dám đứng ra nói, liền bọn họ chỉ có thể ôm theo uất ức trong lòng về tới nhà.
Tiểu Bạch ngày này thái dương vẫn chưa qua khỏi đỉnh núi đã sớm tỉnh.
Trước đó buổi tối đều không tốt nghỉ ngơi, vốn dĩ cùng Tố Phượng Di ăn xong cơm liền để người tiễn nàng hồi cung, nhưng là không ngờ tới nàng vừa đứng lên thì đã lập tức té xuống, vừa vặn ngã vào trong lòng ngực của Tiểu Bạch, làm nàng may mắn đỡ được nàng.
Những người có mặt chứng kiến một màn này thật sự là sợ hãi muốn chết, phải biết hoàng hậu nương nương hoài thai sắp sinh, mà hoàng thượng lại có bao nhiêu hy vọng ở này cái đứa nhỏ trong bụng là một cái nam hài, nếu là tại lần này té ngã, xui xẻo chính là mẫu tử đều nguy, còn không phải hoàng thượng sẽ đem thẩy trong cung nhân khẩu một câu giết sạch đi, bọn họ tránh khỏi được sao
Tố Phượng Di ngã xuống liền kêu đau, nàng khổ sở ôm lấy bụng dưới, trên trán đầu là hãn, mày phượng chau lại, diện mạo nhăn nhó lợi hại.
Tiểu Bạch một bên đỡ người trong lòng, lại làm người đi gọi ngự y, Tố Phượng Di trong bụng có đứa nhỏ, trọng lượng thực có nặng thêm mấy lần, nàng bước chân nghiêng ngả không vững, đã muốn té ngồi trên đất, Tiểu Bạch thấy như vậy liền đem nàng ôm lên tới, đi vào bên trong nội điện, đặt nàng yên ổn nằm trên giường.
Tố Phượng Di sắc mặt biến đổi xấu, đau đến nghiến chặt răng, người ngoài đều có thể nghe thấy thanh âm nàng nghiến răng phát ra.
Nàng một bên bắt lấy tay của Tiểu Bạch, một bên không ngừng liều mạng cầu xin, nàng nói không muốn mất đứa nhỏ trong bụng, cầu Tiểu Bạch bằng mọi giá đều phải lưu lại đứa nhỏ, còn bản thân sau đó thế nào cũng không còn quan trọng.
Lưu Tùng cuối cùng bị Hàm Vi kéo chạy vào bên trong nội điện, hắn vội vàng hít thở mấy lần, không dám chậm trễ liền cho Tố Phượng Di xem mạch.
May mắn là nàng chỉ động thai khí, nhiều ngày đều dùng chung loại nhiệt cay hoặc là hàn lạnh thức ăn, nên mới ra cớ sự lần này, Lưu Tùng sau đó rời khỏi, mang theo Hàm Vi trở lại Thượng Dược Cục bóc thuốc.
Tố Phượng Di sau đó cũng mệt mỏi ngủ quên, tay của nàng chưa từng có buông lỏng quá, Tiểu Bạch liền như vậy bị nàng dắt tay ngủ đến ngày hôm sau buổi sáng.
Tiểu Bạch một đêm ngồi yên khó cử động, thân thể khó tránh có chút hư, tay rút ra không thể, nghĩ tới không thể thượng triều, nàng liền để Điểm Tình thay bản thân truyền xuống khẩu dụ.
Qua khỏi giờ thìn một khắc, Tố Phượng Di mới từ từ tỉnh.
Nàng nhận thấy bản thân vẫn còn dắt lấy tay của người kia, bất giác khuông mặt có điểm nhiệt, điểm lên phấn hồng.
Nàng không nỡ buông, nhưng là giữ lễ nghĩa làm nàng không nỡ cũng phải buông ra đối phương tay, cho người thỉnh an, trong lòng phấn khởi bởi vì bản thân ngoại trừ thành thân phải viên phòng ngày đó, sau lại nàng không còn lại được lưu lại nơi này buổi tối, nhưng là hiện tại không những có thể lưu lại, lại còn có bên cạnh phu quân bồi nàng cùng nhau, còn không làm nàng trong lòng nở hoa giống như sao.
Tiểu Bạch lưu lại nàng dùng bữa sáng sau liền để Lục Hạ tiễn nàng trở lại Phượng Hoa cung.
Bản thân thay đổi một kiện y phục thì ra khỏi cửa.
Sau đó Điểm Tình trở lại thu dọn nội điện, chỉ biết được là nàng nhìn thấy kiện bạch bào thực đẹp mắt hôm trước nay đã không tại, chỉ còn lại một cái giá gỗ đứng nơi đó.
-----Hết chương 109-----
Tác giả: đã lâu không ra chương mới, rất xin lỗi vì để mọi người đợi lâu như vậy, chỉ là gần đây au bận một số việc, nên có hơi chậm ra chương mới, mong mọi người vui vẻ bỏ qua.