KINH HỒNG VŨ


Tiểu Bạch đóng cửa, mới đi tới bàn lớn ngồi xuống.

"Nàng trở về rồi?" Tiểu Thụy nhìn qua đối phương biểu hiện, mới lên tiếng.

Tiểu Bạch gật đầu.

"Nàng không có cái gì căn dặn?" Tiểu Du nhướng mày.

Tiểu Bạch lắc đầu.

"Các ngươi, vì sao còn lưu lại?" Tiểu Bạch nâng bôi trà uống một ngụm.

"A, là Vương Thượng đại nhân nàng nói, nàng trước đó cùng ngươi nói qua để ngươi lưu lại nhân gian, tuy nhiên ngươi mới không phải là ngoại lệ đâu.

Nàng cũng cùng chúng ta ba người nói.

Căn dặn chúng ta bốn người phải nhất định đem loại này công vụ thu xếp ổn thỏa." Tiểu Hắc gãi gãi đầu.

Tiểu Bạch cũng không lên tiếng trả lời, chỉ đưa mắt nhìn ba người bọn họ.

"Ta thấy chúng ta vẫn nên cẩn trọng cảnh giác.

Chúng ta ngày trước ở trước mặt nhiều người như vậy gọi ra danh tự của đối phương, không khinh suất bọn họ có thể nghe được.

May mắn chúng ta lúc đó thời điểm đều mang diện sa, mới không để bọn họ nhận diện.

Nếu như chỉ nghe được giọng nói cùng lắm chỉ có thể phân biệt sáu phần." Tiểu Du nghiêm chỉnh động thái, cùng ba người Hắc, Bạch, Thụy thảo luận một lần.

"Lúc đó chúng ta đều không kiêng kỵ mà gọi ra, ở gần đó ít nhất cũng có mấy mươi nhân khẩu.

Ở thời điểm sau khi ta gọi đến Tiểu Bạch, mấy nữ nhân ở bên kia đều nhìn ta không dời mắt.

Ta suy nghĩ bọn họ dường như đã nghe thấy rồi đi." Tiểu Thụy túng quẫn gãi đầu.

"Tiểu Du nói có lý.

Chúng ta vẫn là nên cẩn trọng.

Lúc trước nháo ra chuyện lớn như vậy, đó nam nhân hắn cũng không phải loại gì chính nhân quân tử, cũng là đề phòng hắn tìm đến chúng ta sinh sự.

Chúng ta ra ngoài cẩn thận một chút, đừng để người khác chú ý.

Vẫn là dùng lại trước kia danh tự gọi đối phương." Tiểu Hắc tỉ mỉ phân tích qua một lần.

"Được." Tiểu Bạch gật đầu.

"Được.

Tốt nhất mấy ngày này nếu như không có việc gì đừng nên ra ngoài." Tiểu Hắc cẩn thận nhắc nhở thêm một lần.

"Tiểu Bạch, người tốt nhất là mấy ngày này đừng nên bước chân ra ngoài.

Mấy nữ nhân của nam nhân kia như âm hồn bất tán như vậy bám lấy ngươi, ngộ nhỡ bọn họ cho người tìm kiếm ngươi thì hỏng rồi." Tiểu Du ở trước mặt đối phương phẩy tay mấy cái, tiếu ý biểu hiện lộ rõ.

"Nếu là Tiểu Bạch chúng ta thập phần yên tâm hắn sẽ không chạy loạn.

Ý ta nói đến chính là tên thường xuyên gây họa ngươi nha! Ngươi hảo hảo ở lại nơi này chúng ta cũng đã âm thầm tạ ơn trời đất!" Tiểu Hắc nghe câu nói của người kia liền lên tiếng đánh gãy lời nói của hắn.

"Tiểu Hắc ngươi lại có thể xem thường gia!?" Tiểu Du ngạc nhiên, nàng lại không ngờ tới bản thân sẽ có ngày bị người khác không kiêng kỵ cười nhạo.


"Tiểu Hắc hắn có chỗ nào nói sai a?" Tiểu Thụy cười thành tiếng.

"Các ngươi một chút nghĩa khí cũng không có! Còn có nói cái gì hảo bằng hữu, ta phi!" Tiểu Du đập bàn.

"Tiểu Du, ta nhìn thấy người thời điểm sinh khí thật có một chút bộ dạng của tiểu nữ tử nha!" Tiểu Hắc che miệng nhịn cười.

"Tiểu Hắc nói ta thật sự để ý thấy được.

Tiểu Du, càng nhìn lâu chúng ta càng thấy người giống một cái nữ tử!" Tiểu Thụy châm dầu vào lửa bồi thêm một câu.

"Các ngươi, các ngươi lại dám nói như vậy.

Các ngươi còn không tự nhìn lại bản thân!" Tiểu Du đại não nóng đến bốc khói, lại không ngờ sẽ bị hai người bọn họ như vậy đi trêu chọc nàng.

"Chúng ta thì có chỗ nào giống nữ tử?" Tiểu Hắc thẳng lưng phản bác.

"Ngươi trái lại thì càng giống." Tiểu Thụy chỉ đến Tiểu Du ở bên cạnh.

"Các ngươi...!"
"Đủ rồi." Tiểu Bạch nhận thấy vở tuồng của bọn họ xem đủ rồi, cũng không muốn tiếp tục xem bọn họ tùy xướng, thì mới lên tiếng chấm dứt.

"Cũng tốt.

Ta cảm thấy cũng giỡn đủ rồi, liền tha cho ngươi." Tiểu Thụy ở Tiểu Du trên vai vỗ một cái.

"Ta cảm thấy thì có chút đói rồi." Tiểu Du lườm đối phương một cái, song phương lại xoa bụng.

"Vừa vặn là giờ ngọ, chúng ta đi ăn cơm." Tiểu Hắc tán đồng.

"Nè, chúng ta hiện tại nói là ăn cơm, thế nhưng này địa phương Trấn lâu lại không phải tửu lầu.

Tuy rằng thức ăn không phải loại khó nuốt, thế nhưng hương vị xác thực là không tốt lắm a." Tiểu Thụy diện mạo nhăn nhó khó coi.

"Ở nơi này Tiểu Bạch hơn hết chúng ta quen thuộc, không bằng để hắn dẫn đường đi.

Tiểu Bạch, ngươi nói hảo?" Tiểu Hắc hướng Tiểu Bạch hỏi một câu.

Tiểu Bạch đại não nghĩ qua một lần, sau đó mới lên tiếng nói một chữ "Được."
"Thật tốt." Tiểu Du ở bàn gỗ đập một cái.

Bốn người Hắc, Bạch, Thụy, Du không thu xếp một chút, liền rời khỏi Trấn lâu, đi theo Tiểu Bạch ở trên đường tìm tửu lầu ăn cơm.

Qua một đoạn thời gian.

Bốn người Tiểu Bạch ở trên đường đi thật lâu, cuối cùng cũng nhìn trúng một nơi, liền mới đi vào.

Đây tửu lầu cũng là loại tốt nhất kinh thành rồi đi.

Ngoài chỗ này, bọn họ cũng không thuận mắt chỗ nào khác nha.

Tiểu Bạch bốn người bước vào trong, nơi này cũng thật lạ, một cái tửu lầu lớn như vậy cư nhiên lại không có một cái khách nhân.

Khác biệt chỉ là ở bên kia có mấy cái nam nhân thủ lấy trường kiếm đứng ở đó thôi.

"Thứ lỗi này mấy vị công tử.

Chúng ta tửu lầu hôm nay đã có người bao hết rồi.

Các vị thỉnh rời đi nơi khác hảo?" tiểu nhị nhìn thấy ngoại nhân tiến vào, nhanh một chút đi đến vãn hồi.


"Đã bao hết rồi? Là kẻ nào lại như vậy thật hào phóng nha." Tiểu Thụy vuốt vuốt cằm.

"Các vị đây thật ngại quá, tửu lầu hôm nay thật sự là đã được bao hết rồi, chúng ta cũng chỉ là một cái tiểu nhị, cũng không thể làm cái gì khác đâu.

Các vị thỉnh rời đi nơi khác đi." tiểu nhị biểu hiện khó xử hướng đến bốn người các nàng nói mấy câu.

"Bao nhiêu tiền?" Tiểu Du hỏi đến.

"Hả?" tiểu nhị không hiểu được ý tứ của người kia, gãi đầu.

"Ta hỏi người kia bao hết nơi này là bao nhiêu tiền?" Tiểu Du lại hỏi thêm một lần.

"Cái này...!" tiểu nhị câu nệ cả nửa ngày cũng không thể nói thành câu.

"Là bao nhiêu?" Tiểu Hắc bước đến một bước.

"Là một ngàn lượng." tiểu nhị thành thật trả lời.

Sau đó chỉ nhìn thấy Tiểu Hắc ở trong áo lấy ra ngân phiếu một ngàn lượng hướng đến tiểu nhị đưa.

"Một ngàn lượng ở đây dùng để mua một bàn ở chỗ này."
Tiểu nhị bị đẩy vào cái nan giải tình thế, hắn trước nói bốn người Tiểu Bạch các nàng ở lại nơi này đợi một lúc liền bản thân đi vào bên trong.

Đến khi trở ra lại nói là hắn đã cùng lão bản nói qua, hắn lão bản cũng đã thỉnh qua người kia của hắn khách nhân ý kiến.

Người kia cũng gật đầu thì mới để các nàng ở đây mua một bàn.

Còn căn dặn chỉ cần không phiền đến hắn là được.

Tiểu Bạch bốn người sau đó đi theo tiểu nhị đến một bàn nhỏ ở bên cạnh cửa sổ, hỏi qua các nàng muốn dùng cái gì, các nàng tùy tiện gọi đến vài loại liền để tiểu nhị lui xuống.

Tiểu Bạch kéo lại tiểu nhị, hỏi đến hắn ý định muốn mượn hắn cái tửu lầu trù phòng dùng một chút.

Tiểu nhị cũng không dám trực tiếp đáp ứng, chỉ nói nàng nếu muốn như vậy liền đi gặp hắn lão bản hỏi qua một chút.

Tiểu Bạch sau đó cũng rời đi.

Ba người Hắc, Thụy, Duy ở lại nhận thấy người kia có chút kỳ lạ, lại không biết đối phương có ý định gì, thấy hắn cùng tiểu nhị nói mấy câu sau đó liền rời đi.

Thật lâu sau mới nhìn thấy hắn trở lại, mà thức ăn vẫn chưa đem lên, bọn họ thật sự đói đến sắp phát điên rồi.

Tiểu Bạch trở lại, đi theo phía sau là tiểu nhị trên tay bê một cái khay thật lớn, trên đó chứa thứ kỳ quái mà bọn họ chưa từng thấy qua, lại còn là rất nhiều rất nhiều.

"Mấy cái này, đưa cho bọn họ." Tiểu Bạch ngồi xuống bàn, lấy đến mấy cái thứ đồ vật kỳ lạ kia đặt lên tiểu nhị cái mộc khay cầm trên tay.

"Ân." tiểu nhị thật nhanh gật đầu liền đi khỏi.

"Này, lão nhị, thức ăn lâu như vậy vẫn còn chưa đem lên, chúng ta cũng sắp đói chết rồi, ngươi vừa vặn cũng ở trù phòng, vì sao hiện tại trở lại chỉ mang theo thứ kỳ lạ này đây?" Tiểu Thụy liên tục xoa xoa bản thân cái bụng rỗng, không ngừng kêu than.

"Thức ăn không lâu tiểu nhị sẽ đem lên." Tiểu Bạch phủi đi giọt nước vươn trên y phục, đem tay áo thả xuống.

"Vậy lão nhị, ngươi đem thứ này tới là để làm cái gì?" Tiểu Du ở trong đống đồ vật kỳ quái lấy đến một cái, xem qua một lần.

"Người không phải sẽ nói với chúng ta thứ này là dùng để chơi đi?" Tiểu Hắc cũng hiếu kỳ cầm lên một cái.


"Thứ này gọi bánh ú." Tiểu Bạch cầm lấy một cái, chậm rãi tháo bỏ đi từng lớp vỏ bọc bằng lá bên ngoài, ở bên trong lại là một khối hình dạng đẹp mắt.

"Thật thơm.

Lão nhị, thứ này có thể ăn sao?" Tiểu Du nhìn thấy, cũng học theo đối phương mà làm.

Tiểu Bạch gật đầu.

"Ta tới này thời điểm vẫn là lần đầu nhìn thấy nha.

Lão nhị ngươi hảo mưu mô, giấu nhiều thứ lạ mắt như vậy." Tiểu Hắc lấy ra một chút khối bánh, cho vào miệng.

"Ha lão nhị, ta thật muốn đem ngươi cái đầu óc bổ ra làm đôi, để xem thử bên trong rốt cuộc là chứa thứ gì, lại có thể làm ra được những thứ kỳ lạ mà chúng ta chưa từng biết qua như vậy." Tiểu Thụy ha ha cười một tiếng.

"Thì cho ngươi, nếu như ngươi làm được." Tiểu Bạch mở miệng cắn vào khối bánh.

"Thật là ngon chết được! Lão nhị, thứ này thật sự là ăn rất ngon!" Tiểu Du hướng người bên cạnh không ngừng khen ngợi.

"Ngươi chậm một chút, cũng không có người cùng ngươi tranh thức ăn.

Ở đây nhiều như vậy, đủ để ngươi ăn đến trướng chết." Tiểu Hắc nhìn thấy người kia như vậy cái biểu hiện thất thố, liền mới nhắc nhở hắn mấy câu.

"Lão đại, ngươi cùng lão nhị khẳng định sẽ không cùng ta tranh, thế nhưng hắn lại không giống các ngươi đi." Tiểu Du liếc nhìn Tiểu Thụy ở đối diện, ném cho hắn cái động thái xem thường.

"Lão nhị, ngươi nói thứ này gọi là...!gọi là cái gì đó bánh ú.

Thì là như thế nào vậy nha?" Tiểu Thụy hoàn tất ăn xong cái bánh, hướng đến Tiểu Bạch hỏi một chút.

Tiểu Bạch vừa vặn cũng đã ăn hết hai cái, đưa tay lấy đến cái thứ ba, thong thả lột vỏ.

"Thuyết rằng, có một nơi gọi là nước Sở, có một vị quan nhân gọi là Khuất Nguyên.

Khuất Nguyên tương truyền là một vị thanh liêm, được nhiều người kính ngưỡng, ở trong triều cũng đắc tội không ít tham quan.

Khuất Nguyên thì sau đó bị người khác hãm hại, thì đã nhảy sông tự vẫn.

Vào mỗi tháng năm âm lịch, dân chúng nước Sở đã tạo thành tục lệ mang theo ống tre có cơm bên trong, thả vào chỗ nước chảy cuồn cuộn tế điện Khuất Nguyên.

Để tưởng niệm công ơn của Khuất Nguyên, dân chúng nước Sở thì vào đầu tháng năm âm lịch hằng năm đều sẽ làm như vậy, mà ngày đó còn có tên gọi là Đoan Ngọ tiết.

Này bánh ú còn được gọi là tống tử hay là bánh bá trạng.

Sở dĩ lại gọi như vậy là vì gạo nếp được đặt vào giữa lá tre rồi gói lại, chữ tống đồng âm với chữ tông.

Còn cái tên giác thử là xuất phát từ hình dạng góc cạnh của bánh khi được gói.

Đồng tống là nói về nguồn gốc ban đầu của bánh, nguyên ban đầu là bánh được làm từ gạo gói trong ống tre và đem nấu.

Sau này vào Đoan Ngọ tiết hằng năm, người người cũng đều ăn bánh ú, ý nghĩa tưởng niệm lại công đức của vị quan nhân họ Khuất kia.

Bánh ú có nhiều loại khác nhau, tùy theo mỗi nơi, mỗi người mà trong nhân bánh sẽ là những thứ khác nhau.

Bánh ú có tính âm, giúp trung hòa cơ thể, cũng là một món ăn thanh nhiệt."
"Có chuyện như thế này.

Trong giới đạo mộ, những kẻ hành nghề đều dùng những danh tự đặc biệt để gọi một số thứ.

Bọn họ nếu như ở trong lăng mộ gặp phải tang thi, thì sẽ gọi thứ đó là bánh ú.

Nếu như tang thi sống càng lâu, thì bọn họ sẽ nói là cái này bánh ú quả thật là hảo hạn.

Sở dĩ bọn họ gọi như vậy là bởi vì thi thể đã chết lâu ngày sẽ thối rửa, mà loại hình thối rửa đó chính là da thịt trộn lẫn vào nhau, nhìn giống như là nhân trong bánh ú như vậy.

Liền loại đó tên gọi được dùng rất nhiều." Tiểu Bạch hoàn hảo ăn vào miếng cuối cùng của cái bánh thứ ba mươi.

"Là như vậy sao.

Lão nhị ngươi hiểu biết thật nhiều thứ a." Tiểu Du đối Tiểu Bạch nói một câu.


"Bánh ú nói thành tang thi, bọn họ cũng thật sự phong phú." Tiểu Thụy cười thành tiếng.

Tiểu Bạch bốn người cùng nhau khoái hoạt thảo luận, ở bên kia đột nhiên lại đi tới một cái nam nhân.

"Thứ lỗi các vị đây công tử.

Ta chủ tử đã ăn bánh do ngươi làm, cũng vừa vặn nghe được câu chuyện của ngươi, chủ tử rất hứng thú.

Người cùng ta nói đi gọi đến ngươi, không biết ngươi có thể hay không cùng ta đi diện kiến chủ tử?" nam nhân hướng bốn người các nàng cẩn trọng nói.

"Ngươi chủ tử là người nào?" Tiểu Hắc động thái đề phòng, hỏi hắn một câu.

"Thứ lỗi tại hạ không thể nói.

Chỉ cần các vị đi theo ta thì sẽ biết được." nam nhân tức khắc khướt từ.

"Không cần nói.

Ta thì biết hắn là ai." Tiểu Bạch lấy ra khăn tay, từ tốn lau miệng.

"Lão nhị ngươi biết được?" Tiểu Thụy nghi vấn.

"Lão nhị nói không sai, người này chúng ta quen biết." Tiểu Du một bộ dạng lười biếng tựa vào bàn gỗ.

"Ngươi nếu nói như vậy, ta thì đã biết được là kẻ nào nha." Tiểu Thụy vuốt vuốt cằm.

"Là hắn sao.

Nếu như vậy ngươi liền trở về cùng hắn nói một chút chúng ta không có hứng thú.

Nếu như hắn muốn biết, liền kêu hắn qua đây đi." Tiểu Hắc mỉa mai cười một tiếng.

"Này...!này...!cái này." nam nhân nghe được mấy người đối phương nói như vậy, hắn còn có thể làm cái gì a.

"Đi đi." Tiểu Thụy đối nam nhân nói một câu.

Nam nhân nhận thấy cũng không thể làm gì khác thì đành xoay người rời đi.

"Lão đại ngươi nói, có phải thế gian thật sự nhỏ như vậy? Lại để chúng ta gặp lại hắn ở chỗ này đâu." Tiểu Du tùy tiện nói một câu.

"Ta thấy chỉ là trùng hợp." Tiểu Hắc lại nói.

"Được rồi, chúng ta cũng nên đi nơi khác nha." Tiểu Thụy đứng lên.

"Phải phải." Tiểu Du gật đầu.

"Lão nhị, chúng ta đi.

Bỏ mặc hắn muốn làm cái gì." Tiểu Hắc để lại trên bàn ngân phiếu năm trăm lượng, liền đuổi theo Tiểu Thụy cùng Tiểu Du.

Tiểu Bạch đem số bánh còn dư ngay ngắn để lại trên bàn gỗ, cẩn thận lau qua tay một lần liền mới đứng lên rời đi.

Lại không ngờ vẫn chưa đi được mấy bước bên tai thì nghe được có người gọi nàng.

"Phạm Vô Cứu!"
Tiểu Bạch không quay đầu nhìn lại, cư nhiên lại rõ ràng là người nào.

"Phạm Vô Cứu! Ta hạ lệnh ngươi theo ta trở về!" nhân khẩu phất tay, thanh âm thập phần khí thế.

Tiểu Bạch khóe môi nhếch lên một chút, cũng không muốn nhìn đến người kia, bóng lưng kiêu ngạo uy vũ ly khai khỏi tửu lầu.

"Ngươi nói một câu, toàn bộ nhân khẩu đều sẽ nhất mực tuân theo.

Cư nhiên, ta, ngươi quản không được."
-----Hết chương 50-----
Tác giả: Mấy nay bệnh quá bệnh, ráng lết mới xong một chương.

Mùng năm tháng năm này các vị đã ăn bánh ú chưa....


Bình luận

Truyện đang đọc