KINH HỒNG VŨ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Ra đây."
Ánh nến trên bàn qua lại lung lay sau lại vụt tắt, mờ mịt gian phòng bởi vì có ánh trăng ở bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào mới có được nhỏ nhoi ánh sáng.

Thanh âm kêu gọi nghe qua thực lạnh lẽo.

"Đoán không sai, ngươi quả nhiên thì chạy đến nơi này."
Ở trong bóng tối, dần dần xuất hiện ba thân ảnh.

Người tới dường như là rất quen thuộc.

"Ngươi một câu lưu lại đều không có, thực không có lương tâm!"
"Ngươi nghĩ ngươi một người liền có thể gánh vác mọi chuyện?"
"Tiểu Bạch, ngươi không thể."
Người ngồi ở bên kia từ đầu đều trầm mặc không lên tiếng, cũng không nhìn đến ba người bọn họ, cũng không biết đối phương là đang suy nghĩ cái gì.

"Nàng nói các ngươi đến?" Tiểu Bạch ngữ điệu bình thản ngược lại hỏi bọn họ.

"Ngươi biết được, nàng làm sao có thể nói chúng ta đến đây!" Tiểu Thụy một câu này mang theo trách cứ.

"Ngươi rời khỏi mấy ngày, tình hình cơ hồ có chút hỗn loạn." Tiểu Hắc tiến đến bên cạnh, bàn tay đặt lên vai của Tiểu Bạch.

"Ngươi còn không tự biết bản thân là đang ở cái gì trạng huống? Ngươi vẫn là muốn tiếp tục!?" Tiểu Du nhìn xem có điểm tức giận, cả khuông mặt đều khí đến đỏ muốn xung huyết.

"Thế nào?" Tiểu Bạch không đầu không đuôi nói, lại tựa như không hề có điểm quan tâm đến việc trong lời nói của các nàng.

"Ngươi...!"
Tiểu Du bước một bước, muốn xông tới nắm lên cổ áo của Tiểu Bạch, cư nhiên vẫn chưa kịp đến gần, cánh tay đã bị người bên cạnh kéo trở lại.

"Ngươi còn lo chưa đủ loạn!?" Tiểu Thụy cau mày.

"Tiểu Bạch ngươi nghĩ một chút, như vậy đại sự, cho dù là có thể, chúng ta khả năng cũng không quản nổi!" Tiểu Hắc cúi đầu thở dài.

"Tự bảo trọng." Tiểu Thụy nhắc nhở một câu, cũng đã quay người rời đi.

Tiểu Du liếc nhìn bóng lưng của người nọ, trong lòng lửa giận chưa thể dập tắt, thế nhưng cũng không thể làm cái gì, sau đó cũng nhanh một chút xoay người đuổi theo Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy.

Một mình lưu lại, không gian xung quanh dường như càng trở nên ảm đạm nhiều lần.

Lại hồi tưởng một chút chuyện lúc đó, trong lòng cũng có điểm mờ mịt.

Khi đó, nhìn thấy Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy đi vào, phía sau dẫn theo một cái quỷ hồn, hắn trên người vận hoàng y long bào, đầu đội long quan, một đường vào đến đây không ngừng ngẩn đầu nhìn các nơi, biểu hiện rõ ràng là hoang mang cùng lo lắng.

"Vương Thượng đại nhân!" Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy hướng Diêm Hạ Vu cung kính hành lễ.

"Các ngươi là ai, dám bắt đi trẫm sao? Trẫm là thiên tử, thọ như thiên tề, lại làm sao có thể bị các ngươi bắt đến nơi này!" Tô Phá Ca lòng hoang mang ngày càng lớn, lại có điểm tức giận.

"Ngươi vốn dương thọ đã tận, không đến nơi này, chẳng lẽ ngươi nghĩ có thể đến thiên giới sao!?" Tiểu Thụy quay đầu liếc nhìn, mỉa mai cười.

"Ngươi hỗn xược! Trẫm là thiên tử, ngươi thá gì có thể như vậy khinh thường trẫm!?" Tô Phá Ca trợn mắt, phải biết từ khi sinh ra đến nay, chưa từng có kẻ nào dám ở hắn trước mặt bày ra bộ dạng khi dễ hắn, hiện tại người này dám như vậy làm ra, thật sự đáng chết!
"Các ngươi mau thả ra trẫm, bằng không các ngươi sẽ rất thê thảm!"
Tô Phá Ca không dám tin tưởng bản thân thì đã chết.

Hắn thời điểm của ngày hôm đó cảm nhận thân thể nơi nơi đều giống như bị phân thây trăm đoạn, đau đến tận xương cốt, lục phủ ngũ tạng giống như có hàng vạn cốt trùng khuấy đảo, ngứa ngấy không dứt.

Đột nhiên hắn ở bên tai nghe thấy một tiếng động rất lớn, chớp mắt biết được bản thân thất khiếu chảy máu, còn có bên dưới hạ bộ nơi đó huyết cùng dịch thối rửa chảy không ngừng, đến cả hắn tự thân cũng chịu không nổi mùi hôi thối như vậy.

Tầm mắt dần dàn mờ đi, cho đến khi nhìn thấy chỉ còn lại tối đen một màu.

Đợi khi mở mắt ra, hắn cảm nhận thân thể lúc này rất nhẹ, thì giống như không có một chút gánh nặng như thế nào, lúc bước đi cũng phi thường trầm bổng.

Hắn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy được điều làm tới hắn sợ thành thất kinh hồn phách.

Hắn như vậy mà nhìn thấy bản thân nằm ở trên giường, thân thể hoàn hảo được vận lên long bào, ngay ngắn đội long mão, nhìn qua hẳn là tươm tất, cư nhiên chính là khí sắc tái nhợt khó coi, môi đáng lý hồng hào nay lại trở nên thâm tím, mi mắt trở thành màu đen, bất kể móng tay, móng chân, răng lưỡi cũng đồng dạng biến đổi, cơ thể nơi nơi đều đã mục rữa, từ trong thân thể còn không ngừng chảy ra dịch thủy, dịch thủy làm ướt đẫm sàn đan, còn có một mảng lớn mặt đất bên dưới.


Tô Phá Ca ra sức duỗi mắt, hắn không dám tin bản thân nhìn thấy là sự thật, thế nhưng cảnh tượng như vậy rõ ràng, làm sao có thể là giả đây.

Nói như vậy, hắn thì chết rồi, như vậy còn tuổi xung mãn mà chết rồi, thì ra chết đi lại là cảm giác như thế này, tận mắt chứng kiến bản thân cơ thể lành lặn từng chút từng chút một thối rửa, da thịt bị thi trùng cắn xé lại không thể làm cái gì.

Không ngăn được rơi lệ, hắn còn muôn vạn thứ vẫn còn chưa làm xong, vẫn chưa thể nhìn hết thú vui trên nhân gian, làm sao lại có thể cứ như mà chết rồi, bất lực càng là không cam tâm.

Qua một hồi, ở phía sau ngẫu nhiên thổi đến hàn khí, còn có sương khói lượn lờ, hắn một cái âm hồn lại bị hàn khí loại này hung đến lạnh vào cốt tủy.

Quay đầu nhìn lại, chớp mắt làm tới hắn hoảng loạn té ngã xuống đất, không tự chủ liên tục thoái lui về phía sau, cho đến khi lưng chạm phải thành giường.

"Tô Phá Ca, ngươi dương thọ đã tận, mau theo chúng ta đến Minh Giới trình diện!"
Ở trước mặt hắn là hai cái nhìn thấy được cái đáng sợ quỷ.

Bọn họ trên người bao phủ sát khí, diện sắc âm trầm tà mị, khiến hắn nhìn thấy liền sợ nát tâm.

Bọn họ trên tay cầm gông cùm cùng vũ khí, thái độ hung bạo cùng dữ tợn.

"Quỷ, là quỷ a!" Hắn sợ hãi thu mình lại, phía sau cũng không còn có thể thoái lui, tiến thoái lưỡng nan.

"Tô Phá Ca, mau theo chúng ta đi thôi!"
"Trẫm không đi nơi nào! Các ngươi mau cút đi!" Tô Phá Ca hoảng loạn, tay đưa tới trước mặt không ngừng huơ loạn xạ.

"Cần gì cùng hắn phí lời, trực tiếp lôi đi liền tốt!"
Một trong hai người bọn họ trên tay dây xích ném ra tới.

Dây xích trên đầu gắng vào móc sắc, nặng vạn cân.

Móc sắc lao tới, móc vào xương tỳ bà của hắn, Tô Phá Ca hồn phách đau đớn té ngã về phía trước, chớp mắt lại phóng tới thật lớn đinh sắt xuyên thủng yết hầu, hồng huyết tuôn trào, bắn tung toé khắp nơi, nháy mắt lại biến mất vô tung vô ảnh, hai tay bị chiếc cùm con cá gông vào chặt chẽ.

Hắn từ lúc nhận thức được, chưa từng chịu đựng qua loại đau đớn tột cùng thống khổ như vậy, giống như xưng cốt bị kẻ nào dùng sức từng chút bẻ đứt đoạn, nắm lấy gân mạch một lần xé toạc lôi ra ngoài, quá khổ sở! Lực đạo mạnh mẽ đem hắn từ dưới đất một đường kéo lê bước đi nhanh như bay.

Hắn sau đó bị kéo đi rất lâu rất lâu, giống như đã trải qua mấy đời, cuối cùng là hắn bị ném trên đất ở trong một cái xa lạ đại điện, đợi hắn ngẩn đầu, bản thận thì đã ở nơi này.

"Câm miệng!"
Một đạo khí thế bức người thanh âm truyền vào tai, những người có mặt tự trong lòng lá gan co rút lại.

"Ngươi nói đủ?"
Diêm Hạ Vu ở bên trên, tư thái cao cao tại thượng nhìn xuống, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo doạ người sợ hãi.

"Ngươi...!ngươi...!" Tô Phá Ca nhìn đến nữ nhân này, đột nhiên á khẩu, không thể nói thành tiếng, trong lòng một trận kinh hoàng.

Hắn nhận ra nữ nhân này, nàng không phải chính là trước kia cái nữ nhân khiến hắn si mê, nửa đêm phát sinh hành vi vô lại sao? Còn có bên cạnh kia bạch y chói mắt, đối phương như thế nào cũng ở nơi này đây, vừa mới hắn nghe bọn họ đối thoại, gọi đối phương là Vô Thường, thì ra từ sớm ở hắn xung quanh thì có nhiều như vậy ma quỷ, khó trách hắn gặp nhiều xui xẻo, đối phương còn hết lần này đến lần khác phá hoại của hắn chuyện tốt.

Hắn đã ý định muốn giết người kia vô số lần, đối phương sau khi biết được cũng đều biểu hiện không chút sợ hãi, hiện tại thì hắn hiểu rồi.

Bản thân nay chết đi rồi, lâm vào loại này hoàn cảnh, trong lòng chột dạ, càng là lo lắng.

Hắn trước kia đối nữ nhân này khi dễ nàng, hiện tại mạng của hắn lại nằm trong tay nàng, chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.

"Ngươi chưa nếm qua thê thảm, ở nơi của bản vương còn dám hồ nháo?" Diêm Hạ Vu khoé môi cong lên, kỳ quái mỉm cười.

"Trẫm thân là thiên...!"
Tô Phá Ca một câu vẫn chưa nói xong, trên mặt liền bị một cước đá ngã lật một vòng về phía sau.

Lực đạo phi thường nghiêm trọng, Tô Phá Ca mũi cùng miệng chảy máu, răng đều rụng hết mấy cái.

"Khốn kiếp! Vương Thượng không ân chuẩn, ngươi lại dám lên tiếng!?" Tiểu Hắc phủi mảng y phục ở dưới chân, hắn loại súc sinh không bằng, đá hắn chỉ làm bẩn chân của nàng.

"Tiểu Thụy, gọi Mạch Khê." Diêm Hạ Vu đối Tiểu Thụy hạ lệnh.

"Thuộc hạ biết...!"
"Vương Thượng đại nhân! Không dám phiền đến Vô Thường đại nhân, thuộc hạ ở đến rồi." Mạch Khê sau ổn định hơi thở, lập tức thì hướng Diêm Hạ Vu hành lễ.

"Phán quan đại nhân." Tiểu Hắc, Bạch, Thụy ba người đối người kia gật đầu xem như chào hỏi.


"Các vị đại nhân hảo." Mạch Khê ngược lại cũng gật đầu đáp lễ.

"Mạch Khê, nhìn xem sách sinh tử, xem người gọi Tô Phá Ca." Diêm Hạ Vu ánh mắt từ đầu đến cuối đều liếc nhìn nam nhân bị đánh đến lết không nổi ở dưới đất kia, không tự chủ trong lòng nảy sinh hoả khí.

"Tuân lệnh."
Mạch Khê thi pháp, tế ra sách sinh tử, chu toàn tra cứ qua một lần.

"Vương Thượng đại nhân, tên gọi Tô Phá Ca sinh thời hắn làm ra nhiều loại thương thiên hại lý sự tình, phóng túng hành vi không kể hết, hành vi bại hoại, nhân tính suy đồi, đạo đức diệt vong, thực là kẻ thiên địa câm phẫn, vạn giới bất dung!" Mạch Khê đem toàn bộ tra được tường tận cùng Diêm Hạ Vu báo cáo.

Tô Phá Ca nghe thấy bản thân bị nói đến tệ hại như vậy càng là phẫn nộ.

Hắn nếu như còn không phải cao cả đức tính, thế gian vạn kiếp có một người, như vậy trên đời tuyệt đối không có người thứ hai! Hắn bị đánh trọng thương, không thể nói được, chỉ có thể phát ra vô nghĩa âm thanh ý định phản bác.

"Im miệng! Khi nào thì chuẩn ngươi lên tiếng?" Tiểu Thụy nhấc chân nhắm đến trên lưng của Tô Phá Ca không chút nương tình đạp thẳng xuống, cứ như vậy của đối phương lành lặn xương sống bị nàng đạp gãy làm đôi.

Tô Phá Ca phún ra ngụm máu, hồn phách chịu không nổi tiêu tán mất mấy lượng, ngất xỉu trên đất.

Diêm Hạ Vu thân ngồi ở nơi cao nhất của Tế Âm điện, không giận tự uy, khí thế áp đạo vạn chúng sinh, nàng tư thái nghiêm nghị, bàn tay đặt trên đùi không hề có một chút lung lay.

"Người gọi Tô Phá Ca, súc sinh không bằng, thần phật phẫn nộ.

Phán lưu đày A Minh Đề La đại địa ngục, vạn kiếp bất phục, vĩnh bất siêu sinh."
"Vương Thượng đại nhân!?"
Tiểu Thụy cùng Tiểu Hắc sau nghe người kia tuyên phán, cư nhiên lại biểu hiện ngạc nhiên cùng lo ngại.

"Vương Thượng thỉnh suy xét! Phải biết A Minh Đề La đại địa ngục là nơi vạn kiếp chỉ có hung thần ác sát, quỷ thần tu la làm hại tam giới mới bị giáng vào nơi đó, nay phá lệ một cái bình thường quỷ hồn bị phán vào như vậy thiên tận đại địa ngục, thực có điểm quá độc địa!" Mạch Khê nhanh không cản nổi hướng Diêm Hạ Vu nhắc nhở cùng khuyên cáo.

Điều này ở Minh Giới thật là vạn kiếp chưa từng phát sinh quá.

"Lập tức thi hành!" Diêm Hạ Vu ý định vững như bàn thạch, không cho phép bất cứ kẻ nào rung chuyển.

"Tuân lệnh!"
Tiểu Hắc, Tiểu Thụy cùng Mạch Khê vẫn còn có tia do dự, bọn họ thi lễ, tức khắc thi hành phán quyết truyền xuống, bọn họ mang theo Tô Phá Ca thì đã rời khỏi Tế Âm điện.

Nơi này chỉ còn lại hai người.

"Thế nào, là đang cảm thấy bản vương lấy công trả thù tư?" Diêm Hạ Vu lia mắt nhìn đến người bên cạnh, nhướng mày.

"Không phải sao?" Tiểu Bạch thì giống như khẳng định câu hỏi của đối phương.

"Là, bản vương thật đã dùng công tra tư.

Còn nhớ lúc trước bị hắn khi dễ đã đủ, còn có hắn đối nàng xem thường." Diêm Hạ Vu không có phản bác, nàng rời khỏi ghế đi đến gần Tiểu Bạch, tinh quái nhếch môi mỉm cười.

"Minh Giới các đời chủ thượng chưa từng có tiền lệ." Tiểu Bạch cũng không có trách cứ đối phương, cũng không có tán thưởng nàng thay mình trút giận.

Nàng trước nay chưa từng đem việc kẻ khác cùng nàng tỏ thái độ để trong lòng.

"Bản vương là đau lòng nàng nha!" Diêm Hạ Vu thanh âm thả đến rất nhẹ.

"Phiền Vương Thượng lo lắng." Tiểu Bạch khách sáo nói câu.

"Nàng a, không hiểu phong tình!" Diêm Hạ Vu ở Tiểu Bạch chóp mũi nhéo một cái, nói ra miệng lời trách cứ
"Vương Thượng đại nhân không xong!"
Đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh huyên náo, Ngưu đầu động thái gấp gáp chạy vào đến, hạ quỳ hướng Diêm Hạ Vu thông báo.

"Vương Thượng đại nhân, Thế Sinh Luân phát sinh biến cố rồi!"
"Là thật?" Diêm Hạ Vu biểu hiện đột nhiên biến đổi trở nên nghiêm trọng, chân mày đều cau lại.

"Thật sự! Người mau đến nhìn xem!"

Diêm Hạ Vu không chút chậm trễ lập tức chạy đi, Tiểu Bạch đồng dạng ở phía sau nàng đuổi theo.

Đợi các nàng đuổi đến nơi, phải biết Thế Sinh luân cùng Minh Giới tương linh đồng mệnh, từ vạn kiếp chưa từng có phát sinh quá trục trặc, nay ở các nàng trước mắt chứng kiến Thế Sinh luân vốn dĩ tuần hoàn đột nhiên lại nghịch chuyển, đảo lộn càn khôn.

Chung quanh mười dặm mặt đất dưới chân rung chấn dữ dội, núi non rạn nứt, vong xuyên hà đoạn này nước sông đều biến thành màu đen.

Diêm Hạ Vu cùng Tiểu Bạch trong lòng hoang mang, không hiểu vì cái gì lại xảy ra cớ sự như vậy, rốt cuộc là như thế nào nghiêm trọng, mới có thể khiến Thế Sinh luân ngàn vạn ức kiếp đứng vững sinh ra biến hoá đây, các nàng chẳng lẽ là đã sai sót điểm nào?
"Vương Thượng!"
"Vương Thượng, Tiểu Bạch, các ngươi không sao chứ!?"
Tiểu Hắc, Thụy, Du các nàng rất nhanh cũng đã nhận được tin tức, không hề đình trệ liền tức khắc cũng chạy đến nơi, sau đó Mạch Khê cũng đuổi đến rồi.

"Mạch Khê, là phát sinh chuyện gì?" Diêm Hạ Vu chau mày nhìn vào Thế Sinh luân, phát giác bên trong có điểm khác thường.

"Vương Thượng, thần tra được quỷ hồn vừa đến trình diện không lâu, chúng ta là ở điểm này đã phạm phải sai lầm.

Hắn căn cốt mệnh ngạch, dương thọ vẫn còn lưu lại tàn hơi, chính là khiến hắn phải muốn sống không được muốn chết không xong, nhiều năm chịu đựng giày vò đau khổ.

Hiện tại chúng ta thì đã đem hắn hồn phách câu trở về Minh Giới, còn có Vương Thượng người phán hắn đày đoạ A Minh Đề La đại địa ngục, Huyền Minh thạch ở thiên giới cũng vì như vậy mà đột ngột hủy đi tên họ của hắn, ngẫu nhiên phát sinh sự tình làm tới thiên giới tứ phương uy chấn, hỗn đỗn rối loạn.

Thiên đạo cuồng nộ, Minh Giới khẳng định phải chịu thiên trì!" Mạch Khê một đường nói không ngắt quãng, liên tiếp đổ mồ hôi, không dám sơ xuất, đều đem tất thảy việc điều tra được nói ra hết.

"Có cách nào có thể ngăn chặn hay không?" Tiểu Thụy truy hỏi.

"Biện pháp duy nhất chính là đem hắn thả trở về nhân gian, may mắn có thể tránh được kiếp nạn." Mạch Khê phân tích.

"Vậy nguy rồi.

Quỷ hồn một khi bị đánh vào A Minh Đề La đại địa ngục là vĩnh bất siêu sinh, dù là Vương Thượng đại nhân cũng vô phương!" Tiểu Hắc vỗ trán.

"Vương Thượng, trên đường thuộc hạ nghe được Tông Miếu bên kia sớm đã điều động quỷ binh, còn nói sẽ nhân cơ hội này tiến đến Tế Âm điện, mượn cớ truy xét Tây Đô hành pháp sơ xuất khiến Minh Giới hỗn loạn, ép buộc Vương Thượng người thoái vị." Tiểu Du biết được sự việc hệ trọng, mọi việc đều cân nhắc đến đại sự trước tiên.

"Khốn kiếp! Một toán lão già lại dám thừa dịp làm bậy.

Thiên trì cái gì, bản vương mới không hề lo ngại!" Diêm Hạ Vu tức giận thở gấp, lại mỉa mai mắng chửi.

"Vương Thượng người không thể xem thường loại này thiên trì giáng xuống.

Nghe nói trước kia đã từng xảy ra một lần, sau trãi qua lần đó, Minh Giới thể trạng phi thường thảm hại, cho đến rất lâu sau đó cũng không thể cùng Thiên Giới đuổi kịp!" Tiểu Hắc hướng Diêm Hạ Vu nhắc nhở một câu.

"Bản vương ở đây không gấp, ngược lại các ngươi lo cái gì!?" Diêm Hạ Vu ưỡn ngực thẳng lưng, khí thế cao ngạo.

"Vương Thượng...!"
"Các ngươi truyền lệnh xuống các bộ đều phải chuẩn bị chống đỡ.

Quỷ môn tứ phía đông, tây, nam, bắc điều động thêm người trấn giữ chặt chẽ!" Diêm Hạ Vu không hề có biểu hiện hoảng loạn, càng là anh minh vô cùng, trực tiếp phân phó các nơi.

"Tuân mệnh!"
Tiểu Hắc các nàng sau nhận lệnh thì nhanh chóng triển khai hành động, mỗi người tự biết bản thân phải làm cái gì, chia ra thi hành.

Diêm Hạ Vu kế đó cũng nhanh một chút trở về Tế Âm điện trấn giữ.

Còn lại một mình một người.

Tiểu Bạch từ đầu đến cuối đều trầm mặc không lên tiếng, bọn họ đối thoại nàng nghe phi thường rõ ràng, chú tâm đem thảy tình hình nắm bắt hoàn hảo, trong lòng sớm đã đưa ra quyết định.

Tế Âm điện đêm khuya phá lệ yên tĩnh, cửa lớn bị đẩy ra, Tiểu Bạch trên tay bê theo mộc khay bước vào.

Đóng cửa, đem mộc khay đặt lên bàn, Tiểu Bạch quay đầu nhìn thấy nữ nhân thân thể thiếu vải nằm ở trên giường.

Nàng ngủ không quá trầm, cơ hồ nghe được tiếng động, ngửi hương khí biết được người đến, nàng lười biếng nâng lên mi mắt, sâu kín mỉm cười.

"Nàng đến."
"Đã mệt nhọc, cho dù không khẩu vị cũng đến ăn một ít đi." Tiểu Bạch lúc này phi thường ôn hoà, nàng nâng lên chén cháo, thành thạo dùng đũa lấy đến một ít thịt cá ở đĩa bên cạnh thêm vào bên trong chén, sau đó ra hiệu đối phương lại đây.

"Bản vương hảo mệt, muốn nàng uy!" Diêm Hạ Vu nằm sấp trên giường, một tay ôm gối đầu, tay còn lại đỡ lấy cằm của bản thân, tư thái yêu mị hướng Tiểu Bạch làm nũng.

Tiểu Bạch không hề phiền hà, thật sự cầm chén cháo đi đến gần.

Ngồi ở bên cạnh giường, Tiểu Bạch múc lên muỗng cháo, cẩn thận thổi mấy lần song mới uy tới bên miệng của đối phương.

Diêm Hạ Vu hài lòng mở miệng ăn vào người kia uy tới cháo, chỉ là cháo trắng vô vị, thế nhưng ăn vào liền nàng giống như ăn phải đường mật, ngọt đến tận tâm can.

Cứ như vậy một người cứ uy cháo, một người ăn vào cháo, một chén cháo đầy sớm đã thấy đáy, đều bị Diêm Hạ Vu ăn sạch sẽ.

Diêm Hạ Vu vô thức liếm môi, Tiểu Bạch biết được người này hảo đồ ngọt, thói quen sau khi dùng bữa nhất định sẽ tìm kiếm thứ có vị ngọt để ăn, mà này một cái thói quen cũng là do bản thân dưỡng hư nàng, đã không cách buông bỏ, vì vậy ở mỗi bữa Tiểu Bạch trừ bỏ chuẩn bị thức ăn còn có làm thêm một ít đồ ngọt cho nàng.


Tiểu Bạch đem chén rỗng đặt lên bàn, đối phương từ đầu đến cuối đều chỉ ăn duy nhất cháo trắng, cũng không chịu ăn thêm thịt cá, lạt miệng chắc chắn là điều không tránh khỏi.

Trở lại bên giường, Tiểu Bạch ở trong người lấy ra túi vải, ở bên trong túi vải đem ra một viên kẹo đường.

Diêm Hạ Vu vừa nhìn thấy đồ vật trong tay đối phương hai mắt liền sáng lên, giống như tiểu hài tử, khả ái vô cùng.

"Muốn sao?" Tiểu Bạch hướng Diêm Hạ Vu hỏi.

"Muốn." Diêm Hạ Vu rất nhanh liền gật đầu.

"Uống hết này thuốc, liền cho nàng." Tiểu Bạch không biết là từ nơi nào đem ra nhìn qua vừa đắng vừa khổ chén thuốc, nói với nàng.

"Bản vương so nàng còn muốn lớn hơn, nàng xem bản vương giống tiểu hài tử như vậy dụ dỗ?" Diêm Hạ Vu nháy mắt hiểu ra vấn đề, nàng cười thành tiếng, nhìn chén thuốc trước mặt, vô thức nuốt vào ngụm nước bọt.

"Nàng ngại khổ?" Tiểu Bạch giống như cố ý dò hỏi thêm một lần.

"Là ai nói! Bản vương khi nào thì ngại khổ." Diêm Hạ Vu tựa bị nói trúng tim đen, nghiên đầu đi không dám nhìn đến người bên cạnh.

"Không uống, liền không cho nàng." Tiểu Bạch nắm viên kẹo đường đưa đến trước mặt của đối phương, chiêu thức này luôn luôn là hữu hiệu.

Diêm Hạ Vu miệng lạt đến khó chịu, nàng thật sự là ngại khổ có được không, nhìn viên kẹo đường trước mặt, hảo đáng yêu, nhìn cũng rất ngon miệng.

Hạ quyết tâm, nàng nâng chén thuốc một hơi uống cạn, thuốc toàn bộ hoàn hảo chảy vào trong bụng.

Tiểu Bạch nhìn thấy nàng uống hết thuốc, cũng đem kẹo đường uy cho nàng.

Ân, nàng đoán không sai, kẹo đường ăn vào thập phần ngọt ngào ngon miệng.

"Nơi này còn có, không ai cùng nàng đoạt." Tiểu Bạch phong hảo túi vải, đặt ở trên đầu giường, cùng đối phương nhắc nhở.

"Bảo bối."
Tiểu Bạch thời điểm quay đầu, không biết được Diêm Hạ Vu từ phía sau đã ôm lấy nàng, cằm đặt trên vai, thổi khí như lan gọi nàng.

Tiểu Bạch ánh mắt nghi hoặc.

"Chúng ta đã lâu không thân mật, hảo nhớ nàng a." Diêm Hạ Vu ngữ điệu kiều mị, hơi thở tươi mát, thổi đến trên mặt của đối phương.

"Bản vương muốn nàng."
Không để Tiểu Bạch có cơ hội từ chối, Diêm Hạ Vu dùng môi áp lên môi của đối phương.

Hai cỗ thân thể ở chung một chỗ triền miên hôn môi.

Môi lưỡi qua lại gắt gao truy đuổi, kịch liệt cũng có ôn nhu.

Các nàng hôn đến đôi bên khó thở mới chịu tách ra, bất kể Diêm Hạ Vu là Tiểu Bạch, các nàng khuông mặt đều ửng đỏ, Diêm Hạ Vu trong mắt che kín sương khí cùng mờ mịt.

Nàng vành tai đỏ muốn xung huyết, miệng đắng lưỡi khô, cơ thể nóng bức, chiếc cổ trắng trẻo mịn màng vừa chạm vào liền trở nên kích động mẫn cảm, phía sau lớp vải kiều đỉnh tiểu bạch thố nhô lên cao, kiêu ngạo đứng thẳng, là dấu hiệu nàng là đang động tình.

Tiểu Bạch thoát ly ngoại y, đem nữ nhân mê hoặc đến nàng đè ở dưới thân, ôn nhu yêu thương nàng.

Ánh nến lay động, xung quanh tối đen cũng không thể che giấu được mỹ nhân ở trên giường quấn lấy nhau, cảnh xuân lộ rõ, sắc tình câu nhân.

Tiểu Bạch nhìn nữ nhân an tĩnh ở trên giường nhắm mắt ngủ.

Đối phương ngủ thực trầm, cũng vì trước đó ở trong chén thuốc nàng đã bỏ vào mê dược.

Nữ nhân này sau trải qua ân ái dung nhan càng thêm mỹ lệ, thân thể bởi vì cử động nhuốm lấy mồ hôi làm tới da thịt trở nên trơn bóng mềm mại, mê hoặc lòng người, Tiểu Bạch lòng khó kiềm chế yêu thích thêm vài phần.

Vận hảo y phục, quay đầu nhìn lại một lần, Tiểu Bạch thế nàng kéo tốt lắm chăn, liền mới nhẹ nhàng đẩy cửa rời khỏi.

Đứng trước quan tài phủ lên vải trắng, không khí cô tịch quỷ dị bao trùm đại điện, nhìn đến thi thể nằm bên trong quan tài, hôi thối hương khí xông vào mũi càng làm người ghê tởm.

Tiểu Bạch kéo thi thể lôi ra khỏi quan tài, sau đó không tốn chút sức lực thì đã đem cỗ thi thể xé thành nhiều mảnh, thi pháp ấn tế ra hoả diệm thiêu đốt sạch sẽ không sót lại thứ gì.

Vận lên người áo bào cởi xuống từ thi thể trước, dung trang hoàn hảo, Tiểu Bạch nằm vào trong quan tài, từ từ nhắm mắt lại, cho đến khi hồng sắc con ngươi hoàn toàn bị che khuất.

-----Hết chương 86-----
Tác giả: các vị hả dạ chưa nào...!

Diêm Hạ Vu

Tiểu Bạch.


Bình luận

Truyện đang đọc