KINH HỒNG VŨ


Dung Đới Giai đến khi tỉnh dậy thì cũng đã qua đi mấy ngày.

Nàng nhãn châu từ từ hé mở, ngọc thủ dụi mắt mấy lần, mới có thể hoàn toàn tỉnh táo.

Đại não đầu tiên xuất hiện chính là mơ hồ.

Nàng nhận thức bản thân đang ở trong một cái sơn động, nơi nàng vừa mới nằm xuống là một cái phiến đá lớn.

Này sơn động rất lớn, chỗ nàng ngồi hẳn là nơi sâu nhất đi, ở bên kia còn có một thông đạo nhỏ, thì là không thể nhìn thấy nơi sâu nhất.

Nàng trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nói là sơn động, cư nhiên nơi này trên đất lại phủ đầy cỏ xanh, nàng ngồi phiến đá lót một lớp lông thú, chạm vào thập phần mềm mại, thành sơn động bên kia còn được đốt lửa, khiến này địa phương vô cùng ấm áp.

Nàng hồi tưởng một lần, trước khi bản thân ngất xỉu thì bị ác nhân bắt đi, sau đó bị người khác cưỡng bức xuất giá, lại ở thời điểm nàng bị xú nam nhân cưỡng bức lại xuất hiện một cái đại bạch hổ chạy đến, nàng thì nghĩ bản thân thì không xong rồi, lại không ngờ đó đại bạch hổ lại không đem nàng cắn chết, lại ở nàng trong lòng dụi đầu, nàng lúc đó chưa kịp phản ứng thì đã ngất xỉu, đến khi tỉnh lại thì đã thấy ở nơi này rồi.

Nghĩ đến vẫn còn cái đó đại bạch hổ, Dung Đới Giai vẫn là hoảng sợ mấy phần.

Dã thú lúc đó không giết đi nàng, cũng không có khả năng hiện tại nó sẽ không tổn hại nàng.

Dung Đới Giai tức khắc đứng lên, mới phát giác giá y trên người đã được đổi đi, nàng cũng không muốn nghĩ nhiều, trước tiên hẳn nên thoát thân mới tốt.

Dung Đới Giai nhanh một chút muốn rời khỏi sơn động, khi đến cửa động, nàng nhất thời thất thần, thân thể không theo ý muốn cử động bỏ chạy, chỉ có mở to hai mắt nhất mực nhìn.

Đại bạch hổ cuộn tròn nằm trước cửa động, thân thể đại khổ kinh người chắn ngang, đường đi chỉ còn một khe hở.

Tuyết vũ, bạch hổ trên người phủ đầy tuyết, lưu quang nhắm chặt, mi tâm chữ vương cau lại, hơi thở uy lực phát sinh thanh âm lớn.

Ở trong màn tuyết trắng, bạch hổ lông mao phát quang cực đại chói mắt, đạo thanh quang lưu động bao bọc thân thể.

Dung Đới Giai tận lực thật nhẹ chậm chạp lui về phía sau, nàng thật không muốn đánh động này dã thú, nàng vẫn chưa muốn chết.

Chỉ trách ý trời trêu người, nàng vô tình đạp trúng cành khô, đánh động đến bạch hổ đang ngủ ở bên kia, tâm thất nhảy loạn giống như muốn từ trong lòng ngực nhảy ra ngoài như vậy.

Bạch hổ mở mắt, nâng người đứng lên, hai bước liền xoay người nhìn vào bên trong sơn động, chỉ thấy nữ nhân nó đem về thì đã tỉnh dậy, hiện tại lại còn rất khỏe mạnh đứng ở trước mặt của nó.

Bạch hổ tiến đến gần nữ nhân, hung tợn nhe nanh đẩy lùi nàng đi vào bên trong.

Dung Đới Giai ngã ngồi xuống phiến đá, trơ mắt nhìn dã thú trước mặt.

Bạch hổ ở sau khi ý định hoàn tất tiếp theo thu hồi động thái hung dữ, nó giống như lần trước gặp mặt, cái đầu lớn dụi vào cằm dưới của đối phương, lại thoái lui thẳng người ngồi lên hai chân sau.

Dung Đới Giai nhận thức dã thú đối nàng dường như không có ý xấu, liền hoảng sợ trong lòng giảm đi mấy phần.

Nàng thật chậm đưa tay đến, ý định chạm vào bạch hổ trên người.

Đúng như nàng nghĩ, bạch hổ lông mao trên đầu hảo mềm mại, ân, cảm giác ở bàn tay cũng rất tốt.

"Ngươi..


phải hay không không có ý định tổn hại ta?" nàng không hiểu vì cái gì bản thân đột nhiên lại nói một câu như vậy.

Bạch hổ cho dù có khác thường thì cũng chỉ là một cái dã thú, làm sao có thể hiểu được tiếng người, nàng nhận thấy bản thân cũng quá thất thường đi.

Thế nhưng, nghe lời nói của nàng, này bạch hổ giống như là có linh tính như vậy, nó ở trên tay của nàng một lần chạm mũi vào, giống như là đang trả lời nàng nha.

Dung Đới Giai ngạc nhiên, nếu như nó thật sự có thể hiểu được nàng nói cái gì, vậy liền để nàng thử thêm một lần.

"Ngươi vì sao đi cứu ta?" Dung Đới Giai làm như vô ý hỏi thêm một lần.

Bạch hổ nâng một chân trước chạm vào trên người của đối phương.

"Ngươi đây là ý gì?" Dung Đới Giai nghi hoặc.

Bạch hổ đột nhiên đứng lên, đi vào thông đạo nhỏ ở bên cạnh, sau khi trở lại chỉ thấy trong miệng của nó cắn lấy một bộ y phục.

Bạch hổ đem loại đó y phục thả ở trước mặt của nàng, một chân chạm vào hoa văn trên đó.

Dung Đới Giai hảo kinh ngạc, y phục này là của nàng vận ở thời điểm bị bắt đi, khi nàng bị ép xuất giá, thì đã bị cởi bỏ cũng để lên kiệu hoa chung với nàng.

Hoa văn trên áo là một đóa mẫu đơn hoa dùng hoàng kim tơ thêu nên, chỉ ra được nàng cái thân phận đương kim quý phi.

Lại không ngờ này bạch hổ lại mang theo của nàng y phục, chân trước đặt lên đóa mẫu đơn, thì giống như hiểu biết được nàng thân phận như vậy, liền trong lòng hảo cao hứng.

Âm thanh lạ đánh động tới nàng, xem xét một chút, thì là nàng cái bao tử đói đến làm loạn.

Xấu hổ ở trên mặt biểu hiện rõ ràng, nàng chống đỡ thân thể đứng lên, nghĩ một chút ra ngoài tìm thức ăn.

Cư nhiên lại bị cỗ lực đạo đẩy tới, khiến nàng lại ngã xuống trên phiến đá.

Bạch hổ chân trước ấn ấn tay của nàng, kéo lấy y phục trên đất phủ lên nàng thân thể, sau đó chỉ thấy nó gầm một tiếng thì đã xoay người rời khỏi sơn động.

Bình trà bị ném đi, chạm vào cột trụ liền vỡ thành nhiều mảnh.

Gian phòng, mành trướng bị xé đến rách nát, gối cùng chăn đệm chà đạp dưới chân, đều là một màn hỗn độn.

"Vô dụng! Chỉ kiếm một người mà cũng không xong! Trẫm nuôi các ngươi nhiều như vậy để làm cái gì!" Tô Phá Ca tức giận cầm lấy chung trà một đường ném thẳng đến nhân khẩu trước mặt.

"Vạn tuế gia thỉnh bớt giận! Chúng thần đã phái rất nhiều toán binh sĩ đi tìm, thần nghĩ không bao lâu nhất định tìm được nương nương." lão nhân gia quỳ trên đất, đầu cúi xuống thật thấp, một khắc cũng không dám ngẩng đầu lên.

"Không bao lâu!? Không bao lâu nghĩa là gì? Nàng mất tích đến nay đã năm ngày rồi, các ngươi còn bảo trẫm bình tĩnh!?" Tô Phá Ca ngồi xuống ghế gỗ, đưa tay vuốt ngực, khống chế trạng thái nộ khí mong muốn phát sinh.

"Thần không dám! Chỉ là thần đã nâng cao hiệu suất tìm kiếm, nhất định sẽ tìm được thôi!" lão nhân gia dập đầu một cái.

"Trẫm không cần biết người là làm cách gì.

Nếu như trong mười ngày ngươi không tìm được nàng, trẫm sẽ lấy đầu của ngươi! Cút đi cho trẫm!" Tô Phá Ca uy nghiêm hạ lệnh, một cái phất tay liền nhất mực muốn chính là như vậy.


"Thần biết được.

Thần cáo lui!" lão nhân gia làm cái lễ khấu bái liền nhanh một chút lui ra ngoài.

"Chỉ toàn là một đám người vô dụng! Vô dụng!" Tô Phá Ca sinh khí đập bàn.

Nữ nhân nâng váy bước vào, cảnh tượng hỗn loạn nhìn vào mắt, nàng lắc đầu.

Người ngồi ở kia đối lưng về phía nàng, thủ nắm quyền chặt đến run rẩy.

Nàng đến gần một chút, ở cái ghế nhỏ bên cạnh đối phương ngồi xuống.

"Hoàng thượng, thần thiếp đến trước cửa thì nhìn thấy Đỗ tướng quân gấp gáp rời khỏi.

Người có phải bởi vì tìm không được Dung quý phi thì tức giận?" Tố Phượng Di xem xét tình hình mới thăm dò một lần.

"Là nàng sao? Trẫm khi nãy thật sự vô cùng tức giận.

Bọn họ đường đường đương triều tướng quân, lại chỉ có chuyện như vậy cũng làm không được! Còn dám trở về hướng đến trẫm như vậy đi trình báo! Trẫm khi nãy thật muốn đem hắn cái thủ cấp lấy xuống!" Tô Phá Ca hắt một tiếng thở ra, nghiêng đầu đi nơi khác.

"Hoàng thượng, tìm người không phải một ngày liền có thể tìm được.

Đại Ý rộng lớn như vậy, chúng ta gấp cũng gấp không được." Tố Phượng Di nhặt lên ngoại bào nhiễm bẩn, nhẹ nhàng phủi sạch đất cát.

"Cư nhiên đều do bọn họ vô dụng!" Tô Phá Ca thêm một lần đập bàn gỗ.

"Đỗ tướng quân sao có thể vô dụng.

Nếu như là như vậy, Đại Ý sớm thì đã không còn." Tố Phượng Di mỉm cười, đem ngoại bào khoác lên vai đối phương.

Tô Phá Ca ý định phản bác, thế nhưng lại không nghĩ ra được sẽ phản bác như thế nào, liền không nói, quay đầu nhìn nơi khác.

Đối động thái giận dỗi của đối phương, Tố Phượng Di nàng chỉ nhận thấy buồn cười.

Này nam nhân, đã trưởng thành, là Đại Ý cửu ngũ chí tôn, hiện tại thì giống như một cái hài tử tính khí như vậy.

"Hoàng thượng, người từ sớm đã không ăn gì.

Thần thiếp chỉ muốn cùng người nói ngọ thiện sớm thì đã chuẩn bị, thần thiếp cùng Ân nhi đợi người cùng ăn cơm nha." Tố Phượng Di một dạng nhu thuận thê tử hướng đến nàng phu quân, ở trên người đối phương thật nhẹ vỗ hai cái.

"Trẫm không muốn ăn.

Nàng cùng Ân nhi ăn đi." Tô Phá Ca đẩy ra nữ nhân bàn tay, sau đó chỉ lưu lại câu nói, liền đã bỏ đi.


Tố Phượng Di nhìn đối phương rời đi, nàng ánh mắt dâng đến tia ý niệm mất mác.

Tô Phá Ca đứng dưới gốc cây phát tiết, chân liên tiếp đá vào thân cây, nhiều lần như vậy cũng không thể khiến hắn bình tâm trở lại, chỉ càng thêm khó chịu.

Đột nhiên ở bên vai lại bị lực đạo giữ lấy, Tô Phá Ca quay đầu nhìn đến, thì là nữ nhân Duệ Tư Duệ, Duệ Trang phi.

"Hoàng thượng, người đang sinh khí sao?" Duệ Tư Duệ đi đến trước mặt Tô Phá Ca, nghi hoặc hỏi một câu.

"Ái phi vì sao lại ở đây?" Tô Phá Ca ngạc nhiên, hẳn là này nữ nhân nên ở tiểu gian cách nơi này mới đúng.

"Thần thiếp nghe Minh Từ nói người không được vui, thì mới đến nhìn một chút." Duệ Tư Duệ hoàn đáp.

"Ái phi thật hiểu trẫm.

Nàng mới không giống những kẻ khác, chỉ biết đối trẫm chấn chỉnh." Tô Phá Ca ôm lấy nữ nhân trước mặt, ở trên trán của nàng hôn xuống một cái.

"Hoàng thượng xem trọng thần thiếp rồi." Duệ Tư Duệ ngọc thủ che miệng mỉm cười.

"Trẫm chỉ đang nói sự thật, trong số của trẫm các phi tần, nàng thông minh nhất!" Tô Phá Ca giữ lấy cằm của mỹ nhân, ý định hôn một lần.

Thời điểm môi của hai người sắp chạm vào nhau, liền đột nhiên bị một cái thanh âm truyền đến cắt đứt.

"Phụ hoàng!" Tô Hi Hoa ở bên này chạy đến, ôm lấy chân của Tô Phá Ca.

"Hi nhi." Tô Phá Ca vốn dĩ khó chịu, song nhìn thấy người đến chính là hắn hài tử, liền khó chịu trong lòng thì tiêu biến.

"Phụ hoàng, mẫu phi nói sẽ cùng Hi nhi dùng cơm, cư nhiên lúc sau thì đã đi mất.

Hi nhi đi hỏi Minh Từ, hắn nói mẫu phi đến tìm phụ hoàng, cho nên Hi nhi liền chạy đến nơi này." Tô Hi Hoa hướng đến Tô Phá Ca bày ra bộ dáng ủy khuất.

"Hi nhi ngoan, mẫu phi cùng phụ hoàng dùng cơm với Hi nhi hảo?" Duệ Tư Duệ xoa xoa hài tử cái đầu nhỏ, vui vẻ đối hắn hỏi.

"Hảo! Hi nhi muốn cùng phụ hoàng mẫu phi dùng cơm." Tô Hi Hoa cao hứng nhảy lên.

"Được, được.

Chúng ta đi ăn cơm a." Tô Phá Ca bế lên hài tử, sau đó ở nữ nhân bên cạnh nắm lấy tay của nàng cùng nhau trở về.

Phương bắc.

Dung Đới Giai xem một chút không sớm không muộn thì đã ở đây năm ngày.

Nàng trong mấy ngày này cùng đó đại bạch hổ chung một chỗ, đó dã thú thập phần cẩn trọng đối đãi nàng.

Một ngày ba bữa đều không cần nàng động tay, chỉ cần vừa vặn đến giờ thiện thì bạch hổ sớm đã ra ngoài kiếm thức ăn cho nàng.

Này bạch hổ thật sự có linh tính, nó đến buổi tối sẽ tìm cách nhóm lửa, kiếm được gà trở về sẽ ném vào trong đó, đến khi nướng chín rồi thì đem đến cho nàng.

Bên cạnh sơn động có một cái hồ nhỏ, nàng thời điểm muốn tắm rửa, bạch hổ sẽ để nàng ngồi trên lưng, cõng nàng đến đó.

Nàng phát giác y phục có nhiều thêm mấy bộ, sau đó biết được là bạch hổ không biết là ở nơi nào tha về cho nàng.

Buổi tối phương bắc phi thường lạnh, nếu nàng còn ở trong cung nhất định sẽ có một cái lò than lớn trong điện, nàng không cần sợ hàn khí nhập thể.

Thế nhưng nơi này không phải hoàng cung, ở trong sơn động chỉ có đống lửa nhỏ, hàn phong ở bên ngoài thổi vào, cũng không thể có bao nhiêu ấm áp.


Bạch hổ cư nhiên ở mỗi đêm đều đem thân thể bao bọc lấy nàng, dùng bản thân lông mao đi sưởi ấm nàng.

Ở chung một đoạn thời gian, nàng thì ở lúc đi ngủ vô tình phát giác bạch hổ trên người có điểm kỳ lạ, bạch hổ nếu như nằm ngửa, ở trên ngực có một cái hình thù kỳ quái, nhìn đến giống như một đóa hồng liên hoa, rất đỏ, rất đẹp mắt.

Nàng nếu như chạm vào cằm dưới của nó, nó thì giống con người như vậy biết đỏ mặt, liền đứng lên bỏ đi.

Nàng sờ sờ nó cái đầu, nó lại dùng ánh mắt quái lạ nhìn đến nàng.

Một cái dã thú kỳ lạ như vậy, nếu như nàng đối người khác nói nàng gặp được, hẳn bọn họ sẽ mắng chửi nàng hoang đường.

Nàng hồi tưởng một chút, cũng không chú ý bạch hổ sớm đã đi vào.

Nó ngồi cách nàng một khoảng, chú tâm nhìn nàng.

"Tiểu Bạch, ngươi về rồi sao." Dung Đới Giai hoàn hồn nhìn thấy, nàng hướng đến nó mỉm cười hỏi một câu.

Sở dĩ nàng gọi nó là tiểu Bạch, thì bởi vì nó toàn thân đều là bạch sắc.

Bạch hổ không lên tiếng, cũng không tiếp tục nhìn kia nữ nhân, hạ thấp thân thể nằm trên đất, nhắm mắt dưỡng thần.

"Tiểu Bạch, hôm nay ngươi đã đi đâu?" Dung Đới Giai tiến đến gần, nàng ở trên đầu của nó sờ một chút.

Bạch hổ hé mắt nhìn nàng, mới chê nàng phiền phức thì di dời lên phiến đá tiếp tục nằm ngủ.

"Ngươi bạch hổ lại dám xem thường ta?" Dung Đới Giai nhận được dã thú cái thái độ, nó thì giống như xem thường nàng.

"Tiểu Bạch ngươi thức dậy! Thức dậy cho ta!" Dung Đới Giai nàng mới không tình nguyện bị một cái dã thú xem thường, liền đi đến giữ lấy đầu của nó lay mấy lần.

Bạch hổ bị làm quấy nhiễu, lớn tiếng gầm một cái, đạo quang không vui hướng đến nữ nhân phiền phức kia.

"Ngươi! Rốt cuộc là đi nơi nào về đến?" Dung Đới Giai một dạng cao cao tại thượng hỏi đến.

Bạch hổ ngao một tiếng liền xù lông, thân thể lưu lại vết tích của hơi nước.

"Ngươi đi rửa thân thể sao?" Dung Đới Giai nghi hoặc.

Chỉ nhìn thấy bạch hổ liếc nhìn nàng một cái, song lại nằm xuống.

"Tiểu Bạch ngoan, ngươi chiếu cố ta lâu như vậy, tỷ tỷ giúp ngươi chải lông." Dung Đới Giai ngọc thủ vuốt lấy lông mao trên lưng bạch hổ.

Bạch hổ dường như thoải mái, từ từ nhắm mắt.

"Tiểu Bạch, ngươi trên đầu lông mao vì sao dài hơn nơi khác nha? Thật khó coi, tỷ tỷ giúp ngươi đem lông mao buộc lên hảo?" Dung Đới Giai nhìn thấy ở trên đầu bạch hổ lông mao dường như dài hơn những nơi khác, cảm thấy chướng mắt, thì như vậy nàng tháo xuống dây đỏ trên cổ tay, đem lông mao trên đầu bạch hổ buộc lại.

Dung Đới Giai vô thức cười thành tiếng, nhìn một cái đại bạch hổ trên đầu lông mao lại bị dây đỏ buộc lên thì giống như một cái ngốc ngốc tiểu hổ, hảo khả ái nha!
Bạch hổ bị nàng như vậy nháo, chỉ ném cho nàng một đạo quang thì như khiển trách nàng đem nó làm thành bộ dáng hiện tại hảo buồn cười, sau đó liền đứng lên đi ra khỏi sơn động.

Dung Đới Giai nàng đến tuổi này chưa từng được chứng kiến cảnh tượng khác lạ như vậy.

Nàng nghĩ một chút, sau này nếu như về được hoàng cung, nàng nhất định mang theo cái này đại bạch hổ cùng trở về, ở trong cung của nàng dung dưỡng nó, để nó ngày ngày giống như hiện tại khiến nàng cao hứng.

-----Hết Chương 52-----
Tác giả: Bạch hổ giống như trò đùa của Dung tỷ vậy á....


Bình luận

Truyện đang đọc