KINH HỒNG VŨ


"Hoàng Thượng không xong! Không xong a!" Minh Từ gấp gáp động thái đẩy cửa đi vào.

"Là chuyện gì?" Tô Phá Ca động cũng lười động, tùy tiện hỏi qua.

"Quý phi nương nương, quý phi nương nương thì không thấy nữa!" Minh Từ run rẩy quỳ ở trên đất.

"Không thấy? Không thấy là nghĩa gì?" Tô Phá Ca gấp gáp ngồi bật dậy, biểu hiện dâng đến lo lắng.

"Nương nương, nương nương mất tích rồi!" Minh Từ sợ hãi dập đầu.

Tô Phá Ca nhãn châu mở lớn, nghe được như vậy thông báo thật sự là khiến hắn lo lắng một trận.

Ở nơi khác.

Bốn người Hắc, Bạch, Thụy, Du các nàng hiện tại là đi về phía nam, các nàng công vụ hẳn là ở nơi đó thi hành.

Thời điểm rời đi tửu lầu ngày hôm đó cũng đã qua mấy ngày, vốn dĩ đã sớm thì tới nơi, mà Tiểu Thụy tên này quỷ hồn lại phi thường thoải mái, trên đường đi tựa như đang du sơn ngoạn thủy, mới không giống đi giải quyết công vụ.

Hắn đi được một lúc thì kêu ngừng lại, đợi khi hắn ở nơi đó chơi chán rồi liền mới tiếp tục đi.

Tiểu Du tính khí hoạt bát, ban đầu thì khiển trách hắn, tới cuối thì lại chạy theo hắn đi tìm nơi chơi vui vẻ.

Tiểu Hắc sớm thì đã không thể chịu đựng, cư nhiên nhìn thấy Tiểu Bạch ở như vậy cái hiện trạng không nói lời nào, hắn thì cũng không lên tiếng.

Cho đến khi hai tên kia ở cái trấn nhỏ nháo thành một dạng gà bay chó chạy thì thật sự không thể nhẫn nhịn tiếp tục, hắn ở trước mặt chửi mắng bọn họ, thì như vậy chửi hơn nửa ngày.

Bọn họ cuối cùng là buông khí giới đầu hàng, thành thật tiếp tục đi, sau đó cũng không dám lại thêm nữa làm loạn.

Đi hơn nửa ngày, vừa vặn cũng vào một cái trấn.

Tiểu Bạch bốn người các nàng đều nhận thấy có phần mệt mỏi, cuối cùng thì tìm một cái khách trạm tạm thời dừng chân.

Các nàng hỏi đến lão bản, hắn cùng các nàng nói không biết vì cái gì hôm nay hắn địa phương lại có nhiều người đến hỏi phòng như vậy, hiện tại các phòng đều đã có người, chỉ còn lại hai phòng lớn, cũng bởi vì hắn kê chi quá cao, cho nên không ai dám ở.

Bốn người các nàng mới thảo luận một chút, thì quyết định chọn hai phòng lớn.

Giá thành có cao, thế nhưng cũng không còn cách nào khác, các nàng hiện tại đều thể lực hao tổn, đi lâu như vậy ở dưới nắng, thì cho dù có là đại la thần tiên cũng không thể chống đỡ, huống chi các nàng lại là Minh Giới nhân khẩu.

Hai phòng lớn, bố trí Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy ở một phòng, Tiểu Bạch cùng Tiểu Du sẽ ở phòng còn lại.

Hai phòng cách nhau một dãy hành lang, địa thế không cùng đường, bọn họ thì phải chia ra.

Tiểu Du từ đầu đã gọi đến tiểu nhị chuẩn bị nước nóng, bước chân vào đến liền chạy vào tiểu gian tẩy rửa một lần.

Tiểu Bạch đem bao y để lên giường, khắp nơi đều thu dọn qua một lần, Song cũng tìm một chỗ kín, đem y phục trên người đổi thành một bộ khác thì mới hài lòng.

Các nàng hiện tại ngồi ở đại sảnh của khách trạm chuẩn bị dùng cơm.

Các nàng thân phận Vô Thường quỷ hồn có thể không cần ăn cơm.

Thế nhưng đi lâu như vậy, nguyên khí cũng hao tổn a, vẫn là nên kiếm một chút gì đó cho vào bụng.

"Lão tam, ngươi có hay không nhận thấy này địa phương có điểm khác lạ a?" Tiểu Du xoay đầu nhìn xung quanh một lần, thì hướng đến Tiểu Thụy ở bên cạnh thật nhỏ tiếng hỏi.

"Ngươi cũng nhận thấy?" Tiểu Thụy chau mày, bản thân cũng nhận thấy nơi này có cái gì hảo kỳ quái.

"Các ngươi là đang nói chuyện gì?" Tiểu Hắc quan sát bọn họ cái biểu tình, nghi hoặc hỏi đến.

"Lão đại, chúng ta là đang nói nơi này có gì đó hảo kỳ quái nha.

Không chỉ có một mình ta nhận thấy, lão tam cũng giống như ta cảm nhận." Tiểu Du đối Tiểu Hắc giải thích một chút.


"Là như vậy? Lão nhị, ngươi có như bọn họ?" Tiểu Hắc ở Tiểu Bạch trên vai chạm một cái.

Tiểu Bạch cũng gật đầu.

"Nơi này quả thật có phần quái lạ.

Từ khi bước vào ta thì đã nhận thấy.

Lão bản hắn nói các phòng đều đã có người, ta cư nhiên lại không nghe thấy tạp âm.

Nơi này nói lớn không lớn, mà nói nhỏ thì cũng không phải, ở dưới là đại sảnh cư nhiên lại như vậy ít người lui tới.

Cũng không phải nằm quá sâu trong tiểu lộ, không thể lại không có người biết đến.

Hiện tại hẳn là giờ dùng thiện, đại sảnh lại chỉ có chúng ta bốn người.

Rõ ràng là ban ngày cư nhiên đại môn lại đóng chặt như vậy.

Thật sự có điểm không đúng a." Tiểu Du đem cái bản thân trong lòng nghi hoặc đối ba người các nàng nói ra.

"Các vị khách quan, thức ăn tới rồi!"
Các nàng vốn dĩ đang thảo luận, không biết tiểu nhị thì đã đem lên thức ăn.

"Đừng nói đến nữa, ăm cơm đi." Tiểu Hắc trước lên tiếng cắt đứt bọn họ cái nghi hoặc.

"Lão đại nói phải, chuyện này để sau hãy nói.

Chúng ta ăn cơm." Tiểu Thụy tán đồng.

Các nàng sau đó cũng không nhắc đến cái này vấn đề, động đũa gắp thức ăn.

"Đợi một chút."
Thời điểm thức ăn sắp vào đến miệng, liền nghe thấy Tiểu Bạch lên tiếng ngăn cản bọn họ.

Ba người các nàng ánh mắt không hiểu nhìn đến người kia.

"Thứ này không sạch sẽ." Tiểu Bạch động đũa, tách ra màn thầu, ở bên trong lấy ra một ít nhân bánh để ra ngoài.

"Lão nhị, ý của ngươi là?" Tiểu Thụy chấn kinh nhìn đến thức ăn trên bàn.

"Không...!không phải là thứ đó đi?" Tiểu Hắc tức khắc buông đũa.

"Lão nhị!" Tiểu Du nhìn đến người bên cạnh, biểu hiện rõ ràng hoang mang.

"Những thứ này thì đều ăn được." Tiểu Bạch ở mấy đĩa thức ăn lượt bỏ một số thứ, đem mấy loại còn lại để ra một đĩa khác.

"Chúng ta sớm rời đi mới tốt.

Loại này sự tình đều không cần chúng ta đến quản đi." Tiểu Du thật nhanh nói mấy câu.

"Không gấp.

Xem thử bọn họ tiếp theo sẽ làm cái gì." Tiểu Hắc ở trên vai Tiểu Du đặt tay.

"Loại này không cần chúng ta quản.

Ta cư nhiên lại thích đi quản." Tiểu Thụy một bên môi nhếch lên.

Tiểu Bạch đảo mắt nhìn qua bên kia lão bản cùng tiểu nhị, song liền thật nhanh thu hồi đạo quang.

Giờ Tuất.

Trù phòng vọng đến thanh âm vật sắt bén cạ vào đá.


Củi khô liên tục được thêm vào, lửa trong lò càng lớn hơn.

Chảo lớn chứa đầy nước nóng đến bốc khói.

"Lão bản, ở tiểu phòng không phải còn rất nhiều sao? Hiện tại vì sao phải thêm nữa?" tiểu nhị ném củi khô vào lò, quay đầu hướng đến lão nhân gia ở bên kia.

"Ngu ngốc.

Thứ trong đó cũng đã dùng sắp hết rồi, nếu không thêm thì làm sao có thể mở cửa." lão nhân gia động thái mài dao vẫn không ngừng, một tiếng mắng chửi đối phương.

"Thế nhưng bọn họ có bốn người." tiểu nhị biểu hiện lo lắng nói một câu.

"Nhìn bọn họ chỉ là một cái dạng tiểu bạch kiểm lại có thể khiến ngươi sợ hãi như vậy?" lão nhân gia nhổ nước bọt.

"Đi, bọn họ hiện tại đang ngủ.

Đều không thể phản kháng." lão nhân gia cầm theo con dao lớn trước tiên đi ra ngoài.

Lão nhân gia đẩy cửa bước vào, khắp nơi đều là màn đêm, không thể nhìn rõ đường.

Lão nhân gia thật chậm bước đến gần giường ngủ, giơ cao dao lớn, một đường không hề nương tay hạ xuống thân thể nằm trên giường.

Cư nhiên nơi dao lớn chạm đến chỉ là một khoảng trống, đột nhiên trên ngực bị lực đạo đá một cái khiến hắn bị ngã ra phía sau, dao lớn cũng rơi khỏi tay.

Nến được thắp lên, lão nhân gia cùng tiểu nhị bị Tiểu Bạch bốn người các nàng trói ngồi ở đại sảnh, bọn họ trong miệng bị nhét đồ, chỉ có thể phát ra âm thanh không rõ ràng.

"Ta lại không ngờ các ngươi như vậy lá gan rất lớn, dám ở lúc nửa đêm đi giết chúng ta." Tiểu Hắc vòng tay ôm trước ngực, tiếu ý cười nói.

"Lại không ngờ được chúng ta vào trúng một cái hắc điếm nha.

Nơi này cũng không tệ, tuy nhiên cũng không có gì ghê gớm." Tiểu Du cười lớn.

"Nói! Các ngươi đã giết bao nhiêu người!" Tiểu Thụy ở trên bụng lão nhân gia đá hắn một cái.

"Các vị đại nhân đại lượng, cầu các vị tha mạng! Ta chỉ là kiếm hai bữa cơm thôi!" lão nhân gia sau khi dị vật được lấy đi liền hoảng loạn cầu xin.

"Lão bản nói phải! Các vị xin tha mạng! Chúng ta chỉ là bất đắc dĩ thôi!" tiểu nhị động thái gấp gáp, hướng đến các nàng nói.

"Bất đắc dĩ? Hắc điếm lớn như vậy các ngươi còn nói là bất đắc dĩ? Chỉ kiếm hai bữa cơm?" Tiểu Thụy trừng mắt nhìn đến bọn họ.

"Thịt trong thức ăn, là gì?" Tiểu Bạch lãnh đạm nghi hoặc.

"Các vị gia gia tha mạng! Thịt...!thịt trong thức ăn là...!là thịt người!" tiểu nhị nhìn đến chính là phi thường sợ hãi.

Tiểu Thụy cùng Tiểu Du nghe đến liền đại não dâng đến ý niệm buồn nôn.

"A Trương ngươi sao có thể nói!" lão nhân gia nghe thấy tiểu nhị nói một câu như vậy liền tức khắc sợ hãi.

"Các vị gia gia! Thật sự không có liên quan ta! Là hắn bức ta làm trái đạo lý! Thỉnh tha mạng a!" tiểu nhị gấp đến độ nước mắt đều tuôn ra.

"Trước vào bên trong xem như thế nào." Tiểu Hắc ở cái ghế trói bọn họ đá một cái, liền hướng tiểu gian đi vào.

Vừa bước vào, hương khí nồng đậm xông vào mũi, khí tức ô uế lâu ngày khiến người muốn nôn.

Cho đến khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mới thật sự kinh hoảng một lần.

Khắp nơi cho dù là trên đầu hay dưới chân đều treo đầy thịt tươi, ở phía trên vẫn còn đọng máu, mà loại này tảng thịt có thể rõ ràng nhận thức là hình người thân thể bị tách ra làm hai, hồng huyết nhiễu xuống, sàn nhà toàn bộ đều bị nhuộm đỏ.


Trên sàn, trên bàn gỗ, bên cạnh bếp lò, giá treo thức ăn đều là một màn hỗn độn.

Xương người cùng thủ cấp bị ném ở một góc tường, bên kia có mấy cái thùng gỗ lớn, toàn bộ đều chứa đầy nội tạng cùng huyết dịch, trên thớt gỗ còn có một cái đầu bị chặt đi một nửa.

Nơi này bởi vì lâu ngày không được thu dọn, khí tức của thi thể thối rửa, nội tạng, huyết dịch đều khiến mấy người Tiểu Hắc trong lòng cảm thấy thập phần kinh tởm.

"Quả nhiên không hổ danh là hắc điếm mà phàm nhân hay nhắc đến, thật sự ghê tởm." Tiểu Du biểu hiện không thể ngờ tới lắc lắc đầu.

"Lão đại, hiện tại làm thế nào?" Tiểu Thụy cực lực che mũi cùng miệng, hướng đến Tiểu Hắc ở bên kia hỏi một lần.

"Lão nhị ngươi nói?" Tiểu Hắc đối Tiểu Bạch nghi vấn.

"Hắc điếm, liền không nên lưu lại." Tiểu Bạch thanh âm tựa băng sơn ngàn năm, đều mang theo hàn khí khiến người run sợ.

"Vậy để ta tới đi." Tiểu Du xuất thủ, một chưởng thì đã lấy mạng hai người bọn họ.

"Chúng ta đi." Tiểu Hắc cầm lên bao y, xoay người ra khỏi cửa.

Tiểu Bạch các nàng rời khỏi khách trạm, đi được hai bước, Tiểu Bạch đột nhiên đình trệ.

Đại não nghĩ một chút, ở người bên cạnh trên vai vỗ một cái.

"Làm sao vậy?" Tiểu Du nghiêng đầu nghi hoặc hỏi một lần.

"Còn có việc chưa làm." Tiểu Bạch không đầu không đuôi nói một câu.

"Ngươi đây là ý gì?" Tiểu Du chau mày.

Tiểu Du vốn định mở miệng hỏi thêm một lần, liền nhận được đối phương cái ánh mắt, nàng thì giống như đã hiểu được đối phương nói là chuyện gì.

Tiểu Du quay lại khách trạm, làm ra một cái thủ pháp, sau đó chỉ nhìn thấy khách trạm hoàn toàn ngập trong lửa lớn, còn thân ảnh trước đó liền đã không còn nhìn thấy.

Phía bắc lúc này thời điểm không giống những nơi khác thật sớm đã lạnh lẽo, đôi lúc sẽ có tuyết rơi.

Đường nhỏ ngoại thành nhìn thấy một toán nhân khẩu, bọn họ có ngựa, có kiệu hoa, nhìn qua giống như là có môn hộ thành thân.

"Các ngươi chưa ăn cơm sao! Vì sao đi chậm như vậy?" hồng nương phẩy phẩy khăn tay, thanh điệu chói tai lớn tiếng mắng chửi kiệu phu.

"Các ngươi đi nhanh một chút! Sau khi đến nơi gia gia sẽ không bạc đãi các ngươi!" nam nhân một thân hồng y, hoa cầu ở trước ngực, ngự trên tuấn mã, lên tiếng thúc giục bọn họ.

"Chúng ta đã cố gắng rồi đi! Chỉ là gió thổi quá lớn, chúng ta không cách khống chế a!" kiệu phu ra sức chống đỡ, một đường cố gắng hướng thẳng phía trước.

"Một lũ vô dụng! Còn không đi nhanh một chút!" nam nhân sinh khí liền mắng chửi.

Nam nhân nhìn qua phi thường gấp gáp, cư nhiên ở bên trong kiệu hoa, hắn tân nương tử lại không giống như muốn gả cho hắn.

Nữ nhân một thân giá y hoa lệ, lại cái tư thế hảo kỳ quái.

Nàng cánh tay bị trói về phía sau, trên đầu phủ khăn đỏ cũng không thể hoàn toàn che giấu điểm miệng của nàng bị người khác dùng khăn nhét vào, hai chân cũng bị trói chặt vào nhau, động cũng không thể động được.

Nữ nhân ra sức gào thét giãy dụa, cư nhiên đều là phí công.

Thế nhưng điểm đặc sắc trên ngực lại quen mắt như vậy, này nữ nhân còn không phải là Dung Đới Giai nàng sao.

Nàng ở mấy ngày trước vô thức bị người ta đánh ngất, đến khi tỉnh lại thì nhận thấy bản thân bị trói ở một gian phòng nhỏ trong nhà gỗ.

Nàng không biết người bắt nàng là kẻ nào, cũng không biết bọn họ cái ý định là gì.

Nàng hoảng loạn, nàng vô tình nghe thấy bọn họ nói chuyện, bọn họ nói đến có một cái phú hộ thiếu gia muốn tìm cô nương xinh đẹp làm tiểu thiếp, nàng thì vừa vặn ở trong tay bọn họ, thì giống như tình cảnh hiện tại nàng bị ép buộc khoác giá y lên kiệu.

Dung Đới Giai sợ đến rơi lệ, nàng dùng lực ý định kéo đứt sợi dây trói tay của nàng, thế nhưng lại không đủ sức, khiến cổ tay tróc da xuất huyết.

Nàng từ nhỏ đến lớn đều chưa từng gặp qua loại này sự tình, nàng đương quý phi tước vị cao quý, nàng cao ngạo, lại ở hiện tại cư nhiên có thể sợ hãi đến mức khóc thành lê hoa đái vũ.

Nàng từng khắc đều cầu xin ông trời, cầu xin sẽ có người đến giúp nàng.

Đoàn người đi thêm một đoạn, nam nhân đột nhiên ra hiệu dừng lại.

Hắn thật sự đã không thể chịu đựng tiếp tục, nơi này cách hắn gia phủ còn rất xa, hắn thì không thể chờ đến khi về phủ, thì như vậy ở nơi này đi.

Hắn động thái thật nhanh tiến tới kiệu hoa, dùng sức đẩy ra kiệu phu, kéo rèm thì cúi người đi vào trong kiệu.

Gió lớn thổi càng mạnh, tuấn mã nâng người thét một tiếng liền bỏ chạy, kiệu phu cùng hồng nương bởi vì không thể chống đỡ mà bị gió thổi ngã qua một bên.


"Tiểu nương tử không cần sợ, ta thì sớm sẽ là tướng công của nàng, thế nhưng ta lại không thể chờ đến lúc động phòng rồi đi." nam nhân đem khăn đỏ kéo xuống, biểu hiện nham nhở rõ ràng trên mặt.

Dung Đới Giai mở to mắt nhìn hắn tiến tới gần, nàng ra sức tránh né hắn, trong lòng lại càng thêm đảo lộn.

"Tiểu nương tử đừng sợ! Để tướng công hảo hảo sủng hạnh nàng a!" nam nhân đem y phục trên người nàng xé rách, thân thể đẹp mắt phơi bày ra ngoài.

Dung Đới Giai không ngừng gào thét, nàng lại không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể nói vài chữ không rõ ràng.

Hắn ở trên cổ nàng hôn xuống, cánh tay thô bạo ở trên người nàng làm loạn.

Dung Đới Giai nghĩ bản thân thì xong rồi, nàng không còn thể diện, không còn danh dự rồi.

Nàng căm phẫn trừng mắt, trong lòng đều là thống hận.

Nàng hận hắn, hận hắn vì sao lâu như vậy còn chưa phái người đi tìm nàng.

Hận hắn ở trước mặt nàng nói lời đường mật, ở phía sau lại có thể như vậy nhẫn tâm bỏ mặc nàng.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng động thật lớn khiến nàng cùng nam nhân trong kiệu đều chấn kinh.

Nam nhân nhanh một chút ra ngoài xem tình hình.

Hắn hoang mang, xung quanh hồng nương cùng kiệu phu nằm trên đất, mà thân thể bọn họ đều là máu.

"Là...!là ai! Rốt cuộc là kẻ nào! Ra đây!" nam nhân hoảng loạn ngã xuống đất, liên tục đảo mắt nhìn xung quanh.

Hắn bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm lớn, hắn từ từ quay đầu nhìn về phía sau, nhất thời đứng hình.

Phía trên mõm đá, thân ảnh to lớn ngự trị, móng vuốt sắt nhọn, nanh dài đưa ra ngoài, thân thể phủ bạch mao phát quang chói mắt.

Ở trước mặt chính là một cái đại bạch hổ trong mắt đầy sát ý hung tợn nhìn đến hắn.

Nam nhân đến khi hoàn hồn kinh hoảng la hét, tức khắc đứng lên xoay người bỏ chạy.

Bạch hổ nhảy một cái liền đã ở trước mặt của hắn.

Bạch hổ thật chậm từng bước tiến đến gần hắn, nhe nanh hướng đến hắn đe dọa, hắn nhận thức hồn phách sớm đã rời khỏi thân thể, đôi chân vô thức lùi về sau.

Bạch hổ một tiếng hống chói tai, song liền thật nhanh lao đến nam nhân trước mặt.

Đạp hắn ở dưới chân, vuốt dài cắm vào thân thể, răng nanh khảm sâu vào yết hầu, một đường thật mạnh xé rách, nam nhân tức khắc bỏ mạng.

Bạch hổ sau khi lấy mạng vẫn chưa rời đi.

Nó ở quanh kiệu hoa đi một vòng, từ từ tiến vào trong.

Dung Đới Giai chật vật tháo bỏ dây trói, nàng thấy màn trướng bị kéo lên, nghĩ đến nam nhân kia trở lại rồi liền trong lòng đề phòng một trận.

Lại không ngờ được thứ nàng nhìn thấy thì không phải tên kia nam nhân, mà là một con đại bạch hổ hung dữ.

Nàng giống như bị người khác điểm huyệt, không thể cử động, kinh hoàng đến mức không còn nghĩ được cái gì khác.

Lại không nghĩ nàng sẽ có ngày phải bỏ mạng trở thành thức ăn cho dã thú.

Bạch hổ thật chậm đến gần nàng, khắp miệng đều là máu tươi, phi thường tanh tưởi.

Dung Đới Giai nghĩ lần này nàng liền không xong rồi, thế nhưng dã thú trước mặt cái động thái khiến nàng ngạc nhiên.

Nó không nhe nanh cắn nàng, mà là đem cái đầu lớn ở dưới cằm của nàng dụi vào, lông mao dày cọ xát da thịt khiến nàng một trận ngứa ngáy.

Bạch hổ chóp mũi ở bên má của nàng thật ôn nhu chạm vào, song lại đưa lưỡi liếm mấy lần.

Dung Đới Giai thật lâu hoảng sợ, tinh thần hao tổn liền kiệt sức ngất đi.

Bạch hổ đỡ lấy nàng thân thể, nương nàng nằm ở trên lưng.

Ở dưới ánh trăng lạnh lẽo, dã thú hung mãnh cõng mỹ nhân trên lưng, uy dũng đi vào màn đêm.

-----Hết chương 51-----
Tác giả: Ta viết đoạn hắc điếm mà cảm thấy mắc ói dễ sợ....


Bình luận

Truyện đang đọc