KINH HỒNG VŨ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Phụ hoàng.

Phụ hoàng cùng Ân nhi cùng tham gia cái đó loại hoạt động có được không? Phụ hoàng." Tô Niệm Ân trong tay giữ lấy vạt ao của Tô Phá Ca, ra sức giũ.

"Phụ hoàng còn rất nhiều tấu chương, không thể lại cùng con tham gia cái loại đó hoạt động đi.

Con mau tìm người khác chơi đùa, không cần ở đây cùng phụ hoàng nháo đâu." Tô Phá Ca ở trên giấy Tuyên hạ từng đường bút, mày chau lại, nhìn cũng không nhìn đến hài tử nhỏ ở bên cạnh.

"Phụ hoàng, Ân nhi cầu người cùng Ân nhi đi có được không.

Ân nhi thật muốn cùng phụ hoàng hảo hảo náo hoạt a." Tô Niệm Ân lại ra sức kéo, nhãn châu to tròn đẹp đẽ hướng đến Tô Phá Ca khẩn thiết.

"Ân nhi mau đi tìm người khác cùng chơi." Tô Phá Ca xoa xoa trán, diện sắc lại càng khó coi, đối hài tử lại phất tay một cái.

"Tiểu công chúa thế nào lại chạy đến nơi này? Mau trở về a, không nên đối hoàng thượng làm phiền đâu." Hồng Liên nhanh một chút ở bên ngoài chạy đến, nhìn thấy long nhan khó coi, liền lập tức kéo đi tiểu hài tử.

"Phụ hoàng cùng Ân nhi tham gia đi! phụ hoàng!" bỏ mặc Hồng Liên ra sức kéo đi bản thân, Tô Niệm Ân vẫn kiên trì lây động đối phương.

"Mau ra ngoài!" Tô Phá Ca long nhan phẫn nộ, nhãn châu trợn trừng, tức giận nhìn đến tiểu hài tử.

"Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng thứ tội! Nô tỳ lập tức đưa tiểu công chúa rời đi!" Hồng Liên sợ hãi liền quỳ xuống, liên tục dập đầu.

Song, liền kéo Tô Niệm Ân rời khỏi Minh Hoà điện.

Tô Niệm Ân bị người kéo đi, một đường đều khóc nháo ầm ĩ.

Đến Ngự Hoa viên liền cái thân ảnh nhỏ ra sức vùng vẫy, thoát đi đối phương cái lực lôi kéo.

"Buông tay! Buông tay! Hồng a di mau buông tay!" Tô Niệm Ân vừa khóc vừa la, lệ quang lưu đầy trên gương mặt nhỏ nhắn.

"Công chúa thỉnh người đừng nháo nữa a! Hoàng thượng hiện phẫn nộ, sẽ trách phạt người a! Người vẫn nên cùng Hồng Liên trở về Phượng Hoa cung đi!" Hồng Liên buông lỏng tay, thả ra tiểu hài tử.

Lại đưa tay lau đi tầng mồ hôi trên trán.

"Ân nhi chỉ là muốn cùng phụ hoàng hôm đó tham gia loại đó hoạt động thôi.

Thế nào phụ hoàng lại đối Ân nhi tức giận, đối Ân nhi trừng mắt đi...!Hức...!Hức...!" Tô Niệm Ân liên tục dùng tay áo lau đi lệ quang, miệng lại mếu máo không ngừng.

Phi thường đáng thương.

"Công chúa người không nên như vậy.

Hoàng thượng chính là vua một nước, đều phải xử lý rất nhiều việc, không thể cùng người hoạt náo đâu." Hồng Liên an ủi tiểu hài tử.


Nhìn thấy nàng khóc như vậy, quả thật bản thân vẫn có chút đau lòng thay nàng.

"Hồng a di!!" Tô Niệm Ân đột nhiên khóc lớn, nhào vào lòng của Hồng Liên.

Hồng Liên mặc tiểu hài tử ở trong lòng lớn tiếng khóc.

Nàng ôm chặt lấy thân ảnh nhỏ trong lòng, ngọc thủ nhẹ nhàng vộ trên tấm lưng nhỏ, hòng có thể giúp nàng đỡ được một phần.

Sở dĩ lại có một màn như vậy chính là do hai hôm trước Thính Chiêu đế hạ chỉ mười ngày nữa là ngày trung thu, hôm đó sẽ tổ chức đại lễ, thứ nhất là cùng nhau ăn tiết đoàn viên, thứ hai lại nói Diên Húy quận chúa đã đến tuổi xuân, cũng nên xuất giá, theo lời quận chúa muốn lập đài chiêu quận mã, liền y lệnh mà làm.

Tuy nhiên nếu chỉ có như vậy thì chờ đợi mười ngày thời gian trôi đi phi thường nhàm chán, liền nên làm một chút gì đó thú vị một chút, lại hạ chỉ trước đoàn viên tiết hai ngày lập một hoạt động thi chạy, là một người lớn và một hài tử cùng nhau tham dự.

Cho nên, mới xuất hiện ngày hôm nay loại cớ sự.

Thời gian trôi qua, lúc này tiết trời ngã chiều.

Tấu chương chất đống cả một ngày dành ra liền cũng tương đối hoàn hảo tất thảy.

Vươn vai một cái, ngồi một ngày dài, xương cốt không cử động nhiều liền căng đến phát đau, một ngày bỏ bữa, bây giờ bụng liền phi thường không thích hợp.

Xoa xoa cái bụng rỗng, lại nhìn ra ngoài, thời điểm này thích hợp Châu Quế cung hẳn đang dùng thiện đi.

Gọi đến Minh Từ thu dọn tấu chương, nhanh chóng thanh tẩy thân thể, đổi đến kiện y phục liền cất bước hướng Châu Quế cung di dời.

Duệ Trang phi vén lên sa trướng, đưa mắt nhìn tiểu hài tử ngồi bên bàn lớn đợi nàng, nụ cười liền túc trực trên môi, đi đến ngồi xuống bên cạnh tiểu hài tử.

"Mẫu phi, Hiên nhi đói! Bây giờ đã có thể dùng thiện chưa a?" Tô Hi Hoa biểu môi, hướng hắn mẫu phi than vãn qua một lần.

"Hảo hảo Hi nhi, có thể dùng bữa rồi.

Đến, mẫu phi uy con." Duệ Tư Duệ cầm lấy chén canh trên bàn, múc một muỗng đưa đến bên môi nhẹ nhàng thổi một chút, song mới uy đến hài tử trước mặt.

"Không muốn! Hi nhi muốn ăn gà! Hi nhi muốn ăn gà!" Tô Hi Hoa hất đi muỗng canh hắn mẫu phi uy đến, ngón trỏ chỉ đến đĩa gà đặt trên bàn, lớn tiếng nói muốn ăn.

"Hảo hảo, vậy thì ăn gà." Duệ Tư Duệ buông xuống chén canh, lại gắp đến cái đùi gà hướng hài tử cấp đi.

"Hi nhi muốn bào ngư!" Tô Hi Hoa không chút cố kỵ, trong miệng nhét đầy thịt gà, tay trái cầm đùi gà, tay phải chỉ đến bào ngư.

"Được được.

Tiểu Hồng mau lấy đến bào ngư!" Duệ Tư Duệ gọi thị nữ bên cạnh, căn dặn nàng ở bên kia đem đến bào ngư.

"Hoàng thượng giá lâm!"
Duệ Tư Duệ vốn cùng hài tử dùng cơm, bên tai lại nghe đến truyền dụ, lập tức buông xuống đũa, nghiêm chỉnh hành lễ.


"Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế!" Duệ Tư Duệ cuối người.

"Ái phi mau đứng lên.

Nàng là đang cùng Hi nhi dùng thiện? Vừa vặn trẫm vẫn chưa dùng, vậy thì trẫm cùng nàng và Hi nhi cùng ăn đi." Tô Phá Ca đưa tay đỡ lấy Duệ Tư Duệ, đỡ nàng ngồi xuống ghế, lienf cũng ngồi xuống bên kia của hài tử.

"Thần thiếp tuân lệnh! Tiểu Hồng mau lấy thêm một bộ chén đũa." Duệ Tư Duệ cao hứng gật đầu, tiếp đó gọi người lấy thêm một bộ chén đũa.

"Nô tỳ tuân lệnh!" Tiểu Hồng hành lễ, sau đó cẩn thận đem chén đũa đặt lên bàn.

"Hi nhi hôm nay cùng thái phó học đến đâu rồi a?" Tô Phá Ca ôm lấy hài tử bên cạnh, vui vẻ dò hỏi.

"Phụ hoàng! Thái phó thật thiên vị! Người căn dặn tất cả trở về trong hai ngày đều phải hoàn thành ba phần Tam Tự Kinh.

Đến ngày nộp bài, rõ ràng Hi nhi cũng hoàn thành được hai phần, thế nhưng thái phó vẫn đối Hi nhi trách phạt, nhưng thế nào lại không đối các huynh đệ tỷ muội khác cũng trách phạt như Hi nhi? Như thế nào lại có thể như vậy đâu! Hừ!" Tô Hi Hoa phồng má, đem tức giận trong lòng đều hướng Tô Phá Cả kể lại.

"Lại có chuyện như vậy? Hảo! Ngày mai phụ hoàng liền đối thái phó khiển trách một lần." Tô Phá Ca nghe lời hài tử nói, trong lòng cũng là nhận thấy không công bằng, liền vỗ ngực, lớn tiếng nói sẽ đối hài tử lấy lại công bằng.

"Phụ hoàng hảo oai phong!" Tô Hi Hoa nghe được đối phương đối mình cũng đồng thuận, liền ưỡn ngực tự tin.

"Phụ Hoàng.

Hi nhi muốn phụ hoàng cùng Hi nhi tham dự cái đó loại hoạt động!" Tô Hi Hoa chống tay, cùng Tô Phá Ca ra đề nghị.

"Phải đó hoàng thượng.

Hi nhi thông minh lanh lợi như vậy, người lại như vậy thật yêu thương Hi nhi, chi bằng người cùng hải tử tham dự đi a." Duệ Tư Duệ xen vào lời nói.

"Được! Phụ hoàng sẽ cùng Hi nhi tham dự!" Tô Phá Ca bế đến Tô Hi Hoa, nhéo nhéo má của hài tử, cao hứng đồng ý.

"Hay quá!" Tô Hi Hoa lập tức cười lớn.

Cả nhà ba người ở bữa cơn này thật vui vẻ đùa giỡn, nhìn đến thật hoà hợp.

Duệ Tư Duệ xuất thân vốn là nữ nhi của Dụ thân vương Tô Thủy Trạch, hoàng thúc của Tô Phá Ca, tức là biểu muội của hắn.

Nàng từ nhỏ vốn được Dụ thân vương nuông chiều, lớn lên lại phi thường đẹp mắt, mạo tự thiên tiên, kinh tài tuyệt diễm, tựa như đoá bạch liên hoa thuần khiết, kiều diễm đẹp đẽ.

Tuy nhiên, bên ngoài đẹp đẽ, bên trong lại nham hiểm giống như mẫu thân của nàng.

Năm nàng mười bảy tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Tô Phá Ca chính là vào lần tiên đế đến phủ đệ thăm phụ thân.

Khi nhìn thấy nam nhân một bộ tuấn lãng, phong thái tiêu dao bộ dáng, khiến nàng tâm can có phần náo loạn.


Thế nhưng vẫn chưa thể chạm mặt bao nhiêu lần, hắn liền cùng tiên đế phải trở về hoàng cung.

Thời điểm hắn rời đi, nàng ngày ngày đều như cỗ xác không hồn, ăn không ngon, ngủ không yên, trái tim dường như đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, trong đầu toàn bộ đều là hình ảnh ngày hôm đó lần đầu tiên cùng hắn diện kiến.

Ngày đêm ôm mộng, nhớ nhung triền miên.

Cho đến khi qua đi nửa năm, nghe được tin tức hắn lúc đó là thái tử tuyển chọn thê tử, nàng đều không dám cùng phụ thân nói đến cái loại này sự việc, sao chứ, cùng phụ thân nói đến nàng chính là yêu thích nàng cái biểu ca, còn không phải sẽ bị người đời sỉ nhục đi.

Vì vậy, ngày tuyển chọn, nàng trốn cha mẹ đến kinh thành.

Thế nhưng, nàng thời điểm trên đường vào cung xe ngựa liền bị lật, nàng lại rơi xuống vách núi, nàng ở đó ngốc nửa ngày vẫn không có ai phát giác, thiết nghĩ bản thân sẽ ở nơi này bỏ mạng, trên đầu lại xuất hiện bóng người, thân ảnh cao lớn, cưỡi trên chiến mã, tay giương cung, tư thế phi thường oai phong lẫm liệt, nhắm đến phía sau nàng bắn tên, lúc này nàng mới quay đầu, nàng nhìn thấy một con dã lang hướng nàng phi đến, thập phần hung tợn, tựa đối nàng muốn ăn tươi nuốt sống, khi nó còn cách nàng chỉ hai thước, đột nhiên bay đến một mũi tên, mũi tên đâm xuyên qua dã lang thân thể, hồng huyết tuông ra, nhuộm đỏ một mảng nơi nàng ngồi, nàng sợ đến mức không thể cử động, chỉ có thể mở mắt nhìn dã lang to lớn thân thể đầy máu ngã xuống trước bản thân, sau đó liền ngất xỉu.

Đến khi tỉnh lại, nàng nhìn thấy ở bên giường là nam nhân nàng ngày đêm mộng tưởng đều nhìn thấy, tâm thất phấn khởi không thể tả.

Lúc này nàng mới biết thì ra hắn đã lập chính thất, còn trước đó chiếu cáo lập thê chỉ là nạp tiện thiếp.

Nàng đau lòng một trận, khóc nháo một trận, sau đó cũng chấp thuận làm thiếp thất của hắn, ngỡ như làm thiếp sẽ không thể được hắn yêu thương, thế nhưng lại hoàn toàn trái ngược với nàng cái ý nghĩ.

Hắn phi thường sủng ái nàng, cho nên mới có thể có Tô Hi Hoa.

Tô Hi Hoa là hài tử của nàng cùng hắn, có phải là do thiên ý không, hay chỉ có duy nhất một đứa con trai, mà đứa con trai đó lại do nàng sinh, hắn còn không sủng đứa con này đến tận trời đi.

Không giống như những nữ nhân kia, chỉ có thể sinh con gái.

Cho đến khi hắn kế vị, nàng cũng vì như vậy được truy phong Duệ Trang phi.

Nàng được ân sủng, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy, đến sau này cũng phải như vậy, hài tử của nàng nhất định phải là thái tử, nhất định phải là người kế thừa hoàng vị.

Trời rốt cuộc cũng trở tối.

Tiểu Bạch một ngày ngốc ở Nguyệt Hoa cung, cùng cái nữ nhân Tô Vân Hi nói chuyện phiếm, bồi nàng đánh cờ, lại còn bị nàng nháo đến đại não đều đau nhức, thật may là Tô Phá Ca triệu kiến nàng, nếu không thì không biết bản thân có phát tiết đem nàng hảo hảo chỉnh một trận hay không.

Đi ngang Kim Hà trì, Tiểu Bạch nhìn thấy cảnh một lớn một nhỏ ở đó, người nhỏ thì khóc thút thít, người lớn thì ra sức vỗ về.

Nhận thấy kỳ lạ, đó còn không phải là hài tử bảo bối của nữ nhân kia sao? Như thế nào như vậy trời đã tối còn không trở về? Liền mới hiếu kỳ bước đến xem một chút.

"Công chúa.

Thế nào lại ngốc ở nơi này bi thương?" Tiểu Bạch hạ thấp thân thể, ngẩng đầu nhìn hải tử.

"Phạm thúc thúc!" Tô Niệm Ân nhận thức thanh âm quen thuộc, nhìn thấy đối phương liền một câu cũng không nói vào nhào vào trong lòng ngốc.

"Ừ." Tiểu Bạch ôn nhu thay tiểu hài tử vuốt lưng.

"Phạm thúc thúc, Ân nhi thật buồn! Phụ hoàng không muốn cùng Ân nhi chơi! Phụ hoàng đối Ân nhi chán ghét!" Tô Niệm Ân lại được diệp mếu máo.

"Ngươi trước trở về.

Cùng nàng nói nàng nữ nhi cùng ta lưu một chỗ.

Sẽ sớm đưa nàng trở về." Tiểu Bạch nhìn đến Hồng Liên, lãnh đạm nói một câu.


"Vậy công chúa liền phiền Phạm sư phụ.

Nô tỳ trước trở về cùng nương nương bẩm báo." Hồng Liên gật đầu, song lập tức trở về.

Màn đêm yên tĩnh chỉ còn lại hai thân ảnh một lớn một nhỏ.

Tiểu Bạch một câu đều không nói, chỉ im lặng lưu tiểu hài tử trong lòng, để nàng tùy ý.

Đợi đến khi tiểu hài tử đã không còn khóc, Tiểu Bạch ở trong áo lấy ra một gói nhỏ, đưa đến trước mặt hài tử.

"Kẹo đường!? Phạm thúc thúc tại sao lại cấp Ân nhi kẹo đường?" Tô Niệm Ân nhãn châu còn lưu lệ quang, nghiêng đầu khó hiểu hỏi Tiểu Bạch.

"Thời điểm bi thương, ăn một viên kẹo đường, bi thương sẽ dần biến mất." Tiểu Bạch lấy ra một viên kẹo đưa lên.

"Thật sao? Thật hay quá, lần này kẹo đường lại là hình tiểu miêu a!" Tô Niệm Ân nghi hoặc, nhận lấy kẹo đường từ tay đối phương, nhìn thấy hình ảnh yêu thích liền thích thú nở nụ cười.

"Ưm! Phạm thúc thúc thật giỏi! Kẹo đường thật ngon!" Tô Niệm Ân bàn tay nhỏ nâng má, cười đến híp cả mắt.

Tiểu Bạch đồng tử lưu đến hình ảnh khả ái trước mặt.

Hài tử chung quy vẫn là hài tử, chỉ cần một thứ đáng yêu một chút, đẹp mắt một chút, ăn ngon một chút, liền có bao nhiêu bị thương đều bị quên đi không còn một mảnh.

Qua đi một hồi.

Tiểu Bạch dẫn Tô Niệm Ân trở về, trước khi để nàng đi vào, Tiểu Bạch lại cuối người căn dặn qua một lần.

"Nhìn thấy mẫu thân liền nói xin lỗi nàng, sau đó đem kẹo đường này đưa cho nàng, nàng sẽ không đối Ân nhi lại sinh khí." Tiểu Bạch lại ở trong áo lấy thêm một gói vải nhỏ lục sắc, ôn nhu đặt vào tay tiểu hài tử.

"Ân! Ân nhi hiểu rõ! Phạm thúc thúc ngày mai lại đến bồi Ân nhi chơi đi!" Tô Niệm Ân lại mở to mắt chờ đợi đối phương trả lời.

"Ừ." Tiểu Bạch gật đầu.

"Đa tạ Phạm thúc thúc!" Tô Niệm Ân nói một câu đa tạ liền cùng Tiểu Bạch vẫy tay, song thân ảnh nhỏ biến mất sau cánh cửa lớn.

Tiểu Bạch đều xoay người, ngọc thủ lưu lại sau lưng, lãnh đạm ly khai.

-----Hết chương 31-----
Tác giả: Ta đọc mà ta tức á! Tự ta viết mà ta còn thấy tức á! Ta tức mà nói không nên lời luôn á!
-Kinh tài tuyệt diễm: Đẹp đến mức khiến người khác phải kinh sợ.

-Mạo tự thiên tiên: Dung mạo như tiên trên trời.

-Bạch Liên Hoa: Thánh nữ!!! -_-

Tô Niệm Ân

Duệ Tư Duệ

Tô Phá Ca.


Bình luận

Truyện đang đọc