LẠI ĐÂY CHO ÔNG HÔN MỘT CÁI

“Nhuyễn Nhuyễn, chào buổi sáng”.

Tạ Du ngạc nhiên quay đầu nhìn anh, Phó Đình Sâm đang mặc quần áo bình thường, đôi mắt đào hoa đầy ý cười, đôi môi nhếch lên một độ cong tiêu chuẩn, một tay cầm túi bao bì giấy còn một tay thì dắt Đại Hắc.

Mùi thơm lan tỏa khắp hành lang.

Tạ Du bị sửng sốt lui về phía cửa nhà, “Anh làm sao lên được đây?”

Biện pháp an ninh ở Đế Cảnh Lam an toàn tuyệt đối, nếu không phải người sống ở đây thì không thể nào vào được, đến cả người giao hàng cũng chỉ có thể giao đến dưới lầu, sau đó nhân viên toà nhà sẽ giao đến từng nhà.

Mỗi hộ gia đình được trang bị một quản gia, vệ sinh nhà cửa, thay thế thiết bị đồ dùng trong nhà…đều là những việc của quản gia.

Vì vậy phí quản lý và giá của những căn hộ ở đây đều cao đến mức không tưởng tượng được.

Không cho cô thời gian dư thừa để suy nghĩ, Đại Hắc đã thoát khỏi sợi dây rồi lao về phía Tạ Du.

Phó Đình Sâm ở phía sau Đại Hắc lười biếng gọi một tiếng, “Đại Hắc”.

Đại Hắc lập tức dừng lại, không dám lao vào Tạ Du mà chỉ đứng cọ cọ dưới chân cô.

Tạ Du ngồi xuống sờ vào người Đại Hắc, khuôn mặt hiện lên sự vui mừng, ngước đầu lên nhìn anh, nhưng bởi vì quá đói nên lười nhắc lại câu hỏi ban nãy, “Anh đón Đại Hắc đến từ khi nào thế?”.

Trên đường đi huấn luyện hôm qua cô đã tính hỏi rồi nhưng mà do đã trễ nên cô quên béng đi mất.

“Hai ngày trước, anh đưa nó đến bệnh viện thú y tiêm thuốc luôn rồi, trên đường phố lì lợm quen rồi nên thật khó quản”

Tạ Du vui vẻ chọc Đại Hắc, nhìn nó nũng nịu nằm trên mặt đất, cô luôn lo sau khi cô đi học thì trong nhà không ai chăm sóc cho nó, không phải cô chưa từng nghĩ sẽ đem nó theo để chăm sóc nhưng anh cô không cho, càng không cho phép cô ở đây nuôi chó, cô giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ Đại Hắc, “Đại Hắc ngoan quá”.

“Gâu gâu~~”, Đại Hắc thoải mái lăn lộn trên mặt đất.

Phó Đình Sâm nhìn không khí hoà hợp giữa một người một chó, tự nhiên ngửi thấy mùi nguy cơ, trong lòng hơi chua xót, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đại Hắc, chế nhạo nó, “Con chó ngốc”.

“Gâu gâu”, Đại Hắc bật người dậy, nó tức giận nhìn Phó Đình Sâm rồi nhe rằng sủa anh một tiếng.

Tạ Du mím môi cười, vuốt vuốt lông nó, hai mắt cô cong lên, “Đại Hắc thông minh lắm đó”.

Tạ Du ngước mắt nhìn anh, liếc mắt nhìn vali phía sau anh, cô nghĩ đó là đồ dùng của Đại Hắc, hai mắt đầy mong đợi nhìn anh, “Anh tính đưa Đại Hắc cho em nuôi hả?”.

Phó Đình Sâm theo thói quen giơ tay tính cốc lên đầu cô một cái thì bị Đại Hắc cắn ngón tay chặn lại, trong miệng nó phát ra âm thanh kháng cự.

Phó Đình Sâm: … Được thôi, chắc chắn chú chó này không chỉ là không giúp được gì cho anh mà còn trở thành chướng ngại vật.

Trên khuôn mặt thanh tú của Tạ Du hiện lên một nụ cười, đôi mắt lấp lánh ngập nước nhìn anh.

Phó Đình Sâm thu tay lại, yết hầu trượt xuống, nuốt vào bụng những lời định nói với cô, đưa tay xoa xoa bộ lông của Đại Hắc, “Đừng nằm mơ”, anh nói.

Một người một chó nhìn anh, ánh mắt đó y như anh là người xấu.

“Anh đang chuyển nhà”. Phó Đình Sâm phớt lờ ánh mắt phẫn nộ của một người một chó, giả vờ như không để ý đưa bọc giấy cho Tạ Du, “Là đầu bếp trong nhà anh làm đấy, đem cho em một phần”.

Đối với việc Phó Đình Sâm không đưa Đại Hắc cho cô, Tạ Du cảm thấy không có gì để bàn cãi cả, ngược lại cảm thấy cảm kích anh vì đã đón Đại Hắc về nuôi.

Sau khi nghe được lời anh nói, cô nghĩ tới trạng thái vẫn luôn không có người ở căn nhà đối diện, cô hoài nghi hỏi anh, “Anh ở căn hộ đối diện hả?”.

Phó Đình Sâm hất cằm bước đến trước căn hộ đối diện, ngón tay linh hoạt mở khóa điện tử, anh cười toe toét lộ ra hàm răng trắng bóc, vẫy tay với Tạ Du đang đứng hình, “Em gái hàng xóm ơi, sau này làm phiền em phải chiếu cố anh rồi”.

Tạ Du hồi hồn, cô cũng đã bình tĩnh lại, nếu như người ở nhà đối diện là anh, cô không cần phải sợ là một ngày nào đó sẽ có một người hàng xóm xa lạ chuyển đến.

Tạ Du một tay cầm túi đồ ăn thơm phức, cúi đầu mở ra, bên trong có cháo và bánh bao nhỏ, túi giấy đã bị hơi nóng của thức ăn làm ướt một chút, nhìn hai món ăn thơm ngon trong túi giấy cô không nhịn được mà nuốt nước miếng, buổi sáng cô tỉnh dậy với cái bụng đói meo, cô dịu dàng nhìn Phó Đình Sâm nói “Cảm ơn anh”.

Phó Đình Sâm nắm dây xích kéo Đại Hắc đang muốn chui vào cửa nhà Tạ Du lại, “Đợi anh tắm một lát rồi mình cùng đến trường nhé?”.

Nghe anh nói muốn đi tắm, Tạ Du từ trong túi đồ ăn ngước mặt lên, hai mắt đột nhiên sáng lên.

Cô nhìn chằm chằm vào eo của anh, ánh mắt thất vọng cụp xuống, đáng thương nhìn cái eo bị quần áo che đậy không nhìn thấy được gì.

Phó Đình Sâm cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô, cười nhẹ một cái, “Nhóc con học hư rồi!”.

Tạ Du há miệng định giải thích thì lại nghe tiếng khịt mũi lạnh lùng của anh, anh đem cửa đóng kín lại che khuất toàn bộ tầm nhìn của cô.

Phó Đình Sâm tựa lưng vào cửa nhà, không khí thổi vào người anh nhưng không thể dập tắt được ngọn lửa đang hừng hực bên trong. Anh cởi áo khoác ra rồi vén một nửa cánh tay áo đang mặc lên.

Cơ bắp trên cơ thể kết cấu rõ ràng, đường nét cứng cỏi. Những vết sẹo lớn nhỏ trên người không làm mất đi vẻ đẹp mà còn tăng thêm phần hoang dã. Thứ đáng sợ duy nhất là vết sẹo dài ở thắt lưng và bụng, kéo dài từ rốn đến qua lưng quần.

Dù đã trải qua nhiều năm, vết sẹo đó vẫn dữ tợn, trong phút chốc nhắc nhở anh về đau khổ đã từng trải qua.

Phó Đình Sâm bật máy lạnh lên, đem vali đẩy vào phòng ngủ, tiện tay đổ thức ăn luôn cho Đại Hắc, xoa đầu nó, “Ăn đi, nơi này sau này sẽ là nhà của chúng ta”.

Đại Hắc liếm láp móng vuốt của mình, không bỏ cuộc mà nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, “Gâu gâu~~”.

Phó Đình Sâm cười, “Bớt thu hút sự chú ý của cô ấy đi, mày đập hư cái bình cổ của ông nội tao còn chưa tìm mày tính sổ đâu đấy! Bớt qua nhà đối diện phá hoại, để tao phát hiện mày qua bên đó phá, tao sẽ bán mày vào cửa hàng thịt chó”.

“Gâu gâu…” Đại Hắc đáng thương cúi đầu ăn thức ăn.

Căn hộ này của Phó Thanh Đình mặc dù không có ai ở nhưng trang trí vẫn rất đàng hoàng tinh tế, hoàn toàn dựa vào sở thích của anh để trang hoàng. Bởi vì có quản gia thường xuyên lui đến nên căn hộ đã được trang bị đầy đủ tiện nghi.

Vì Phó Đình Sâm dẫn Đại Hắc ra ngoài nên trên người anh đã đầy mồ hôi, sau khi tắm rửa sơ qua anh lấy một chiếc áo thun màu đen từ trong Vali ra mặc. Anh dùng khăn màu xanh để lau đi nước trên đầu, nhìn thấy chiếc máy sấy tóc được đặt trong tủ, anh vắt cái khăn lên cổ rồi xỏ dép đi ra ngoài.

Tạ Du còn chưa ăn được hai miếng thì đã bị gõ cửa.

Phó Thanh Đình mặc một cái áo thun tay ngắn màu đen, mái tóc đen ướt xoã trên trán, bởi vì mới tắm rửa xong nên da anh nhìn có chút trắng bệch, mạch máu xanh lộ ra dưới lớp da mỏng.

Mùi sữa tắm thoang thoảng trong không khí, vừa tắm xong còn hơi ẩm, còn có thể nhìn thấy những giọt nước nhỏ xuống từ cánh tay anh, từ trên da dần dần trượt xuống.

Tạ Du chậm rãi nuốt thức ăn còn đang ngậm trong miệng, nhất thời nhìn có chút ngốc nghếch.

Phó Đình Sâm thú vị nhìn cô, “Nhìn anh đẹp trai không?”.

Tạ Du thành thật gật đầu, “Đẹp trai”.

Cô còn vừa nói vừa nuốt nước miếng.

Vốn tưởng rằng cô gái nhỏ sẽ bị chọc cho chạy đi, không ngờ rằng cô lại trưng ra dáng vẻ thèm thuồng, bên tai anh có chút nóng lên, anh ho nhẹ một tiếng đè nén kích động muốn bắt nạt cô, “Cho anh mượn cái máy sấy tóc một chút”.

Tạ Du né người ra, “Anh vào đi”.

Máy sấy tóc màu đen tinh xảo nhỏ nhắn, nhìn thấy cô còn chưa ăn xong, “Ăn nhanh đi, xíu nữa anh đưa em đến trường”.

Tạ Du lắc lắc đầu, “Em tự đạp xe đạp đi là được rồi”.

“Chú Hai kêu anh là phải chăm sóc em”, anh bật máy sấy lên.

Tạ Du không phản bác nữa, cô ngồi lại bàn tiếp tục dùng bữa, chân cô dẫm lên sàn gỗ, cong lưỡi cẩn thận suy nghĩ, liệu cô có nên trực tiếp hỏi anh là trên eo anh có vết sẹo nào không? Nhưng lại cảm thấy tỉ lệ phần trăm thành công quá ít, dù sao đi nữa thì đối với cô đó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Nghe tiếng thổi của máy sấy tóc, cô yên lặng ngồi ăn bữa sáng, đến cuối cùng cũng không hỏi cái gì.

Tâm trạng lo lắng của Phó Đình Sâm cuối cùng cũng được thả lỏng, anh biết hôm qua vì sao cô lại có hứng thú với lời nói của Lê Minh như vậy, nhưng anh không dám mạo hiểm nói sự thật cho cô nghe.

Vài ngày trước anh có đi hỏi những bác sĩ tâm lý khác, nếu như có thể giấu cô cả đời, đối với cô là một chuyện tốt.

Cách tốt nhất là biến mất khỏi cuộc sống của cô, nhưng anh thật sự không đành lòng.

Mỗi khi nghĩ đến cô sẽ cười với người con trai khác, gọi người con trai khác là anh, anh sẽ không nhịn được ghen tị đến đỏ mắt.

Anh liếc nhìn căn phòng rộng rãi, ở phía hơi gần tường có một tấm màn đang kéo một nửa, phía sau tấm màn là một cái bồn tắm, các đồ dùng như dầu gội, sữa tắm được đặt ngay ngắn trên giá trong góc.

Trên bồn rửa tay cũng chỉ có vài chai lọ, một hộp bột đánh răng màu hồng cùng với một bàn chải đánh răng điện cùng màu. Bên trong tủ được nhét đầy ắp mặt nạ.

Mặt Phó Đình Sâm có chút nóng, thu lại ánh mắt tắt máy sấy tóc, đặt trên tủ ở bồn rửa tay, anh nhìn đôi mắt đào hoa trong gương, khóe môi hơi cong lên, “Nhuyễn Nhuyễn”.

Trong miệng Tạ Du còn đang nhai cái bánh bao nhỏ, âm thanh không rõ ràng dạ một tiếng.

Phó Đình Sâm dựa lên khoang cửa, khuôn mặt anh lại trở về vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, “Kêu anh là gì?”.

Cô nuốt bánh bao xuống, giọng nói nhẹ nhàng, “Anh tiểu Phó”.

“Em có cảm thấy anh là người tốt không?”.

Tạ Du gật đầu, “Là anh hùng”.

Đây là lần đầu tiên có người nói về anh như vậy, Phó Đình Sâm lười biếng nhếch mắt đi qua chỗ cô ngồi, “Tại sao?”.

“Anh đã cứu em hai lần”, Tạ Du nghiêm túc giơ ra hai ngón tay, “Em đâm vào xe anh, anh còn giúp em sửa xe nữa”.

Phó Đình Sâm không kìm được xoa đầu cô, giả bộ làm khó, “Vậy phải làm sao báo đáp anh đây?”.

Không đợi Phó Đình Sâm nói xong, mắt cô chợt lóe lên, cầm túi xách bên cạnh lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng ở trong ví, hào sảng nói, “Anh cứ tiêu thoả thích”.

Cô cũng không rõ bên trong có bao nhiêu tiền, chỉ biết là mỗi ngày lễ thì các anh chị đều sẽ chuyển tiền vào đó, nhưng cô có rất ít cơ hội tiêu pha, ngoài ra cô còn có một thẻ đen giống như chị dâu nữa.

Phó Đình Sâm bị bộ dạng này của cô chọc cười, “Nhìn anh nghèo đến vậy cơ á?”.

Đây vẫn là lần đầu tiên có người đưa thẻ đến trước mặt anh như vậy.

Nếu như cô nhóc này muốn bao dưỡng anh thì anh cũng không ngại đâu.

Tạ Du ngượng ngùng rút thẻ lại.

“Sau ngày thường xuyên giúp anh chăm sóc Đại Hắc là được rồi, anh đi tham gia thi đấu ở bên ngoài, một lần đi cũng phải mất nửa tháng một tháng gì đó, đến lúc đó nhờ em chăm sóc nó”. Phó Đình Sâm ngồi lên ghế, dang chân ra gác chân lưng ghế, nhướng mày nhìn cô “Sao nào, yêu cầu này không quá đáng chứ?”.

Tạ Du tất nhiên muốn chăm sóc Đại Hắc, cô còn đang tính xin anh, thế mà lại đồng ý để cô nuôi Đại Hắc, hai mắt cô cong lên, trên mặt nở lên nụ cười chân thành, “Không quá đáng”.

“Qua đây với anh”, anh đứng dậy nói.

Tạ Du im lặng đi theo đằng sau anh.

Hai người đi đến cửa đối diện, Phó Đình Sâm đưa cô đến cửa nhà anh, anh làm vài thao tác với khoá điện tử rồi hất cằm với cô, “Nhập dấu vân tay của em vô”. Thấy Tạ Du đang hoài nghi nhìn nhìn, anh giải thích, “Tiện để em dòm ngó nó, mất công để Đại Hắc đến nhà em gây náo loạn, nó rất giỏi phá phách đấy”.

Đại Hắc là giống chó Labrador, nó có bộ lông đen và không có vằn. Giống chó này vốn dĩ không thể nào là chó hoang, nhưng không biết nguyên nhân gì nó lại bị bỏ rơi.

Lần đầu Tạ Du nhìn thấy nó khi nó cùng mấy con chó khác cắn nhau rồi bị thương, sau đó cô đưa nó đến bệnh viện thú y, nuôi được một thời gian thì Đại Hắc tự rời khỏi bệnh viện.

Lúc gặp lại thì nó đã biến thành dáng vẻ Bá Vương này rồi, nó vẫn nhận ra cô, sau này còn biết bảo vệ cô nữa, nó sẽ không để những con chó khác tiếp cận cô, cô đi học cũng thường theo cô đến trường.

Mỗi ngày Tạ Du tan học đều sẽ thấy nó ngồi ở cổng trường chờ cô, đến khi cô lên xe rồi mới rời đi.

Tạ Du mỉm cười nhìn chú chó to xác đang ngượng ngùng lăn lộn dưới chân mình, cô đưa tay ra ấn vân tay vào khoá điện tử, “Vậy được rồi, lúc nào anh đi thi đấu thì nói trước với em một tiếng”.

Phó Đình Sâm nhìn dấu vân tay đang dần biến mất trên màn hình điện tử, khoé môi cong lên một chút, “Ừ”.

Tạ Du che miệng nói, “Còn có…”

Phó Đình Sâm, “Biết rồi, bảo mật!”.

***

Ngày đầu tiên chính thức đi học, các đàn anh đàn đã bắt đầu trạng thái học tập, chỉ có tân sinh viên vẫn còn một vài vấn đề chưa thu xếp xong.

Phó Đình Sâm không cùng với Tạ Du lên lớp học báo cáo, mà lắc lư đi qua toà nhà Khoa quản trị kinh doanh.

Chuyên ngành đại học là anh tự chọn lựa, quản trị kinh doanh, anh biết rõ rằng nếu như muốn đấu với Phó Thanh Sơ thì anh phải cần một lượng kiến thức chuyên môn nhất định. Những năm qua anh luôn tham gia những cuộc thi ở nước ngoài, đặt quá nhiều tâm tư lên xe cộ, cho đến khi anh biết Phó Thanh Sơ ở bên ngoài đang nuôi một người con trai mới dần dần chuyển về trong nước.

Buổi sáng có ca học.

Phó Đình Sâm thường xin nghỉ phép, nhưng thành tích của anh vẫn không bị tụt hạng, trừ những lúc phải nghỉ học để tham gia thi đấu, hầu như anh chưa từng cúp học buổi nào.

Phó Đình Sâm đi vào lúc học còn chưa đến 8 giờ, trong lớp có vài người đang ngồi rải rác, đang tính tìm một vị trí ngồi xuống thì thấy Lâm Dữ vẫy tay với anh, “Phó Nhị, ở đây”.

Phó Đình Sâm và Lâm Dữ chơi với nhau từ thời còn cởi truồng tắm mưa, hai người từ nhỏ đã cùng nhau gây ra không ít chuyện xấu, bị người lớn hai nhà cầm gậy đuổi đánh là chuyện bình thường, sau những trận đòn như vậy tình cảm giữa họ càng thêm bền chặt.

Phó Đình Sâm bước qua bên đó, ngồi bên cạnh Lâm Dữ, nhìn đầu tóc nhuộm màu xanh lục của cậu ta, “Sao lại nhuộm màu này?”.

Lâm Dữ sờ sờ đầu mình, thấy mọi người đều nhìn qua bên này, “Chết tiệt! Rõ ràng như vậy hả, đã nói là nhuộm màu xanh lông công, tao bây giờ đang nghi ngờ ông thợ làm tóc kia có bị mù màu không!”.

“Chiều nay phải đi nhuộm lại, nếu không ba mẹ tao thấy chắc đánh chết tao luôn mất”.

Phó Đình Sâm mở sách giáo khoa ra, rất lâu rồi không đụng vào bút, viết chữ cũng có chút không quen tay, anh viết tên anh lên trên vở, nghĩ đến Tạ Du lúc này đang đi nhận sách giáo khoa, khóe môi anh cong lên.

Lâm Dữ nhìn anh như được cơn gió xuân thổi qua, “Theo đuổi được rồi hả?”.

Phó Đình Sâm nhìn sợi tóc ở trên trán, giả ngu, “Cái gì?”.

“Con bé nhà họ Tạ đó, không có thành ý gì cả, Giang Dụ nói với tụi tao rồi, ở đó mà còn giấu”

Phó Đình Sâm lấy điện thoại ra gửi tin nhắn Wechat cho Tạ Du.

Phó: “Phát sách giáo khoa chưa?”.

Lâm Dữ tặc lưỡi hai cái, “Lúc nào đó dẫn cô ấy đi chơi để tụi tao làm quen”.

Nụ cười trên môi Phó Đình Sâm nhạt đi vài phần.

Hai người mặc một cái quần dài cùng lớn lên, nhìn biểu tình này của Phó Đình Sâm cậu ta lập tức biết là có chuyện gì, ngay lập tức cười hả hê, “Vãi, đừng nói mày còn chưa theo đuổi được người ta?”.

“Phó Đình Sâm cũng có ngày hôm nay? Từ mẫu giáo đến đại học, bao nhiêu đứa con gái tìm đủ cách theo mày, mày đều phớt lờ hết, không ngờ cũng có một cô gái miễn nhiễm với mày”.

Bị Lâm Dữ nói trúng, sắc mặt Phó Đình Sâm càng âm u.

Lâm Dữ còn đang muốn cười thì tự nhiên cảm thấy có luồng khí lạnh thổi qua gáy, nhìn ánh mắt của Phó Đình Sâm bay tới, cậu ta ngậm miệng lại.

Tiếng chuông tin nhắn Wechat vang lên.

Nhuyễn Nhuyễn, “Chưa nữa, đang họp lớp”.

Vẻ lạnh lùng của Phó Đình Sâm lập tức biến mất, ngón tay gõ nhanh lên màn hình.

Phó “Gửi thời khoá biểu cho anh, lát nữa họp lớp xong ở phòng học đợi anh”.

Tạ Du “Vâng jpg.”.

Phó Đình Sâm mỉm cười nhìn Sticker, anh nhận ra ánh mắt Lâm Dữ đang nhìn điện thoại anh thì đem màn hình điện thoại úp xuống bàn.

Lâm Dữ kỳ quái giả giọng kêu, “Nhuyễn Nhuyễn”.

Phó Đình Sâm trừng anh một cái, “Tên này để mày kêu hả? Ngứa da rồi phải không?”.

Lâm Dữ biết mình đã chọc trúng gai của Phó Đình Sâm, lập tức đầu hàng, “Á lộn rồi lộn rồi, chị dâu nhỏ”.

Phó Đình Sâm nghe tiếng chị dâu này rất hài lòng, hiếm khi giải thích, “Cô ấy sợ người lạ, mày đừng có đi hù người ta”.

Lâm Dữ chịu không nổi cái dáng vẻ cưng chiều này của anh, “Được được được, mày nói sao thì như vậy, có cần gỡ bài đăng xuống không? Không sợ chị dâu nhỏ nhìn thấy hả?”.

Phó Đình Sâm cười một tiếng, “Nhìn thấy cũng tốt, để em ấy biết tao đang theo đuổi em ấy”

“Vậy thì mày phải cẩn thận vào, chị dâu nhỏ nổi bật như vậy, đến mấy cô em bên khoa nghệ thuật bên cạnh cũng không bằng, số người đang nhắm đến cô ấy cũng không ít đâu.

Phó Đình Sâm, “Biết rồi”.

***

Tạ Du đã tìm được phòng học trong lớp thông báo, bên trong mọi người đã ngồi rất đông rồi, cô vừa bước vào đã thu hút được sự chú ý của toàn bộ lớp học, đột ngột bị nhiều người dòm ngó đến vậy trong lòng cô rất sợ hãi, trong đầu một mảng trống không.

Cô cố gắng hết sức kiềm nén nỗi sợ hãi trong lòng bước lên bục giảng ký tên rồi đi vào chỗ ngồi ở cuối lớp dưới sự quan sát của mọi người.

Ngồi ngoài cùng có một nam sinh mặc áo sơ mi màu trắng, cậu ta đang cúi đầu đọc sách tiếng anh, vẻ ưu tú của cậu thật sự làm người ta phải chú ý, có điều Tạ Du chỉ để ý là chỉ còn gần cậu ta mới có chỗ trống.

Tạ Du đến đứng trước mặt cậu, cô lấy can đảm hỏi, “Chào bạn học, bạn cho tôi đi vào trong chút được không?”.

Nam sinh tháo tai nghe Bluetooth ra, ngẩng đầu nhìn cô.

Tạ Du không nhịn được kinh ngạc.

Vừa rồi cậu ta liếc mắt nhìn cô một cái, đột nhiên cô thấy cậu ấy thật sự giống Phó Đình Sâm, nhưng nhìn kỹ lại thì khí chất của hai người lại hoàn toàn khác nhau, dung mạo cũng không có chỗ nào giống nhau.

Nam sinh nhìn cô một cái, rồi đứng lên cho cô đi vào.

Tạ Du đi vào thấy trong tay anh là cuốn tiểu thuyết tiếng Anh {Kiêu ngạo và định kiến}.

Trên mặt trắng của sách chỉ nhìn thấy một chữ “Vân”.

Tạ Du ngồi xuống chỗ cách nam sinh kia vài ghế, bởi vì ngồi ở cuối hàng nên có thể quan sát được toàn bộ lớp học, không ít người lặng lẽ nhìn xuống đây rồi quay lên nói nhỏ với bạn bè bên cạnh.

Lúc cô tham gia huấn luyện quân sự đã không chịu được những ánh mắt săm soi của người khác, mỗi khi được giải lao thì cô lại chạy đến phòng làm việc của Tạ Trình, vậy nên cô cũng không làm quen thêm được người bạn mới nào.

Có vài nữ sinh lúc huấn luyện đứng gần cô, vậy nên cô nhìn mặt đã có thể nhận ra họ.

Lúc 8h30, thầy hướng dẫn mới mang vào một đống giấy tờ, là một người đàn ông tầm độ 30 tuổi, đeo một đôi kính gọng đen, nhìn có vẻ rất lịch sự.

“Chào các em, tôi tên Hà Kiệt, sẽ là thầy hướng dẫn của lớp chúng ta trong 4 năm này, hy vọng chúng ta có thể chung sống hòa hợp với nhau. Tiếp theo tôi sẽ giới thiệu một chút về những điều cần chú ý khi ở trường chúng ta rồi sẽ để các em làm quen với nhau”.

Hà Kiệt trên bục giảng nói về những quy định ở trường, nhưng không có mấy người quan tâm, có người thì thì thầm to nhỏ với nhau, có người thì cúi đầu bấm điện thoại, rất ít học sinh nghiêm túc nghe thầy ấy nói.

Tạ Du vào lúc này nhận được tin nhắn Wechat của Phó Đình Sâm, cô mở điện thoại đọc tin nhắn rồi trả lời lại.

Đột nhiên cô cảm thấy có một ánh mắt rơi trên người cô, Tạ Du nghiêng đầu nhìn lại, thì chỉ thấy nam sinh ngồi ngoài cùng kia đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại của mình.

Tạ Du tự nhiên nhận ra tại sao lúc nãy cậu ta ngước đầu nhìn cô cô lại cảm thấy cậu ta giống Phó Đình Sâm đến vậy.

Đôi mắt sâu như vực thẳm không đáy kia giống Phó Đình Sâm y đúc.

Bình luận

Truyện đang đọc