LẠI ĐÂY CHO ÔNG HÔN MỘT CÁI

Tạ Diệc tiễn khách về hết, quay lại thì phát hiện hai người đã trở về sân sau của biệt thự. Tạ Du được đưa về phòng ngủ, cô say bất tỉnh nhân sự ngã vào vòng tay của Lạc Sanh.

Tạ Diệc vừa thấy cảnh này liền đen mặt.

Lạc Sanh đón nhận ánh mắt nguy hiểm của chồng thì lúng túng cười: “ Con bé cứ muốn uống rượu, em không cho thì khóc”.

“Em đã thay đồ cho con bé và cho uống canh giải rượu rồi!”.

Lạc Sanh chạm vào khuôn mặt nhỏ bé hơi nóng của Tạ Du, U U à, em đừng có trách chị dâu, trước đây em bán đứng chị không phải chỉ một hai lần đâu nhé!

Vào lúc này trong biệt thự không có người khác, chỉ có gia đình ba người bọn họ, Tạ Du lại say đến mức mất ý thức.

Tạ Diệc cúi người giữ cằm Lạc Sanh, cuối cùng cũng có một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mặt, Lạc Sanh không kiềm được mà nuốt nước bọt, cảm nhận được ánh mắt của anh đột nhiên tối lại “U U đang ở đây…”. Tạ Diệc không nhịn được đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô.

“Anh hai, chị dâu….. hai người đang làm gì vậy?”. Đột nhiên bên cạnh có một giọng nói yếu ớt vang lên.

Lạc Sanh bị giật mình nên đẩy Tạ Diệc ra, quay đầu sang chỗ khác. Đôi mắt trong veo của Tạ Du loé lên sự phấn khích, nhìn chằm chằm vào môi của cô ấy.

Tạ Sanh đang tính lên tiếng giải thích thì phát hiện Tạ Du lại nằm xuống giường, hai mắt nhắm lại trong miệng còn đang lẩm bẩm gì đó.

Lạc Sanh kêu hai tiếng thì nghe được tiếng thở đều đều, cô thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là nói lời say xỉn”.

Lạc Sanh ý thức vẫn còn thanh tỉnh được Tạ Diệc ôm vào lòng, anh lấy tay xoa xoa vết son trên khóe môi cô, ngón tay siết chặt, giọng nói trầm thấp như được ngâm rượu, sau đó anh cắn vào vành tai cô nói: “Xem ra đã đến lúc sinh một đứa con trai để thằng bé giúp anh quản em rồi”.

Lạc Sanh vươn tay ôm cổ anh, ngửa thấy mùi rượu trên người anh lắc lắc đầu: “Không được, em không được”.

Tạ Diệc tắt đèn trong phòng ngủ của Tạ Du, tiện tay đóng luôn cửa phòng, bước nhanh về phòng của mình, cúi đầu nhìn Lạc Sanh đang dựa vào ngực của mình, hôn lên trán cô, giọng nói trầm thấp chứa ý cười: “Anh được”.

Tiếng bước chân của Tạ Diệc càng ngày càng xa, cửa phòng ngủ một tiếng “cạch” đóng lại, chấm đứt âm thanh mật mờ thân mật của hai người.

Tạ Du đột nhiên mở mắt ra, hai mắt trong đêm tối lóe lên tia sáng, cô cắn góc chăn thút thít hai tiếng, chầm chậm từ trên giường bò dậy. Mặc dù đã uống canh giải rượu, nhưng đầu cô vẫn nửa mê nửa tỉnh choáng váng rất khó chịu.

Sau khi mò được cốc nước được đặt trên tủ đầu giường, cô đem cốc nước giơ lên rồi cười với không khí: “Cạn ly!”.

Uống xong nước, hai mắt lại dần dần trở nên mơ màng, trong mắt hàm chứa hơi nước, trước mắt một mảng mơ hồ, giống như có vài hình bóng nhìn không rõ ràng, cô nằm sấp trên chăn bông tay đỡ mặt quan sát căn phòng, nhỏ giọng lầm bầm: “Vẫn…vẫn còn một việc vẫn chưa làm xong”. Nói xong còn nấc nhẹ một cái khiến hơi rượu từ trong miệng sộc lên, chiếc mũi thanh tú nhăn lại, nhưng nhất thời không nhớ ra phải làm cái gì.

Nằm sấp trên giường khổ não suy nghĩ, ngón tay siết chặt góc chăn, quần ngủ bị cô ma sát với đầu gối làm lộ ra bắp chân thon thả cân đối. Thấy khó chịu mà lẩm bẩm giống hệt như con mèo con đang nức nở, vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng.

Đầu óc trống rỗng nghĩ thật lâu, rồi lại từ cái chăn mềm mại ngẩng đầu lên đem nó quấn lại quanh người, nhắm mắt nói: “Đánh kẻ xấu!”.

Thanh âm dần dần nhỏ lại, lẩm bẩm không biết đang nghĩ chuyện gì.

Yên lặng chưa đến hai phút, Tạ Du lại lăn từ đầu giường bên này qua đầu giường bên kia trên người quấn chăn bông rớt thẳng xuống dưới sàn nhà.

“Huhu, người xấu”, Tạ Du nức nở một tiếng, vò vò vào chỗ đầu bị đập xuống sàn nhà. Đôi mắt mù sương trào ra những giọt nước mắt làm ướt cặp lông mi dài, chiếc mũi nhỏ đỏ ửng, trông thật đáng thương.

Cô từ nền nhà bò lên, đôi chân trần bước nhẹ nhàng về chiếc ghế sofa phía mặt, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào đống linh kiện trước mặt, cô nghiêng đầu nhìn một lúc lâu mới vươn tay ra cầm con thỏ mới chưa được lắp ráp hoàn chỉnh.

Mở to đôi mắt như đang phủ sương, cô đang ngồi trên tấm thảm mềm mại được trải xung quanh sofa, giương mắt cố gắng xác định mọi thứ ở trước mặt mình, nhìn thật lâu thật lâu vẫn thấy một hình bóng mờ ảo, ngón tay cô chỉ vào mũi của con thỏ: “Không được cử động”.

Nhưng không nghĩ đến lực ngón tay quá mạnh, làm đầu của con thỏ mô hình gãy ra rớt luôn xuống đất.

Tạ Du nhặt đầu của nó từ trên đất lên, cố gắng đem nó lắp lại, nhỏ giọng mà an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc”.

Trong lúc cô ngủ gật vẫn đem con thỏ lắp ráp nhưng không theo bất kì trật tự nào, đầu cô gục lên gục xuống, đôi mắt khép hờ. Ngón tay dần dần buông lỏng, linh kiện trong tay rơi rớt hết xuống nền nhà, cô ôm rồi cọ cọ lên chiếc ghế sofa nhỏ: “Anh tiểu Phó cũng là một kẻ xấu xa!”.

Tạ Du đang dần dần chìm vào giấc mộng thì nghe được tiếng chó sủa, cô bất thình lình mở mắt ra, bước chân lảo đảo chạy lại phía cửa sổ. Nhìn thấy Đại Hắc đang ngồi dưới đèn đường trong hoa viên, lè lè cái lưỡi, nén giọng hướng về phía bên này sủa một tiếng.

“Đại Hắc!” Tạ Du ngạc nhiên đem cửa sổ mở ra, vẫy vẫy tay về phía nó. Sau đó bắt đầu gắng sức dùng cả tay chân trèo lên cửa sổ, đôi chân dài sải một cái liền có thể gần như trèo qua được khung cửa.

Phó Đình Sâm lúc đầu muốn lợi dụng Đại Hắc kêu người ra bây giờ cũng bị doạ cho mất hồn. Anh lập tức chạy ra từ đằng sau cái cây lớn, một mạch nhảy lên bệ cửa sổ của tầng hai, nhưng chưa trèo đến nơi thì nghe được trên đỉnh đầu có tiếng la mắng: “Đồ trứng thối!”.

Tạ Du ngồi trên bệ cửa sổ, duỗi chân đạp lên vai của Phó Đình Sâm, cặp lông mi ướt át, đau khổ nhìn anh một cách đáng thương, “Đầu rơi rồi”.

Phó Đình Sâm nắm đôi chân nhỏ nhắn của cô, giương mắt nhìn lên, lúc này mới phát hiện cô đã say bí tỉ rồi, trên cơ thể còn có mùi rượu thoang thoảng. Đôi mắt sáng ngời kia như được rượu thấm ướt, trong suốt động lòng người, khiến người khác không kiềm được mà say đắm.

Anh đột nhiên cảm thấy tối nay đau đầu chạy đến đây tìm Tạ Du chính là một sai lầm.

Tạ Du vừa nhìn liền biết là người trước giờ không chạm vào giọt rượu, tối hôm nay lại không biết đã uống bao nhiêu rồi.

Phó Đình Sâm dùng lực cánh tay chống người nhảy lên bệ cửa sổ ngồi kề vai với Tạ Du, kinh hồn bạt vía mà nhìn cô ấy, chỉ lo cô đột nhiên nhảy xuống dưới. Mặc dù chỉ là lầu hai đối với anh thì chả là gì nhưng đối với cô nhóc yêu kiều mềm mại này mà nói thì rất nguy hiểm.

Tạ Du không nghe được trả lời, thì lấy tay vỗ vỗ miệng một cách bất mãn, dùng bàn tay nhỏ che miệng lại, tiến lại gần bên tai của Phó Đình Sâm nói nhỏ: “Đầu của con thỏ con bị gãy rồi”.

Nếu như không phải không gian không cho phép, Phó Đình Sâm nhất định sẽ bật dậy ngay lập tức, không vì lý do nào khác.

Hơi thở nóng bỏng của Tạ Du phải lên vành tai của anh, âm thanh nhẹ nhàng tinh tế làm lòng anh cảm thấy ngứa ngáy, thật muốn đem cô ấn vào ngực ức hiếp một trận.

Phó Đình Sâm ngồi xích khỏi cô một tí, lấy tay che lấy miệng giả bộ ho khan một tiếng che đi vẻ mất tự nhiên, nhất thời không phản ứng kịp: “Con thỏ nào cơ?”.

Tạ Du lại sáp lại một chút, dồn Phó Đình Sâm đến mép bệ cửa sổ, đôi mắt như nai tơ nhìn anh, bĩu môi: “Con thỏ đáng yêu như vậy”.

Vừa nói vừa ôm lấy eo của anh, tìm một tư thế thoải mái rồi gối đầu lên ngực anh: “Nhất định phải càng cay càng tốt!”.

Nếu như Tạ Du trong trạng thái tỉnh táo lao vào lòng, anh nhất định sẽ chấp nhận mà không thắc mắc gì, nhưng bây giờ cô nàng chết tiệt này lại uống say đến mức này!

Còn chiếm hờicủa anh!

Chiếm xong cô nhóc này lại không nhận, anh phải tìm ai nói lý chứ!

Phó Đình Sâm rơi vào tình trạng lúng túng, hai tay giơ lên trời, đồng thời cố gắng thít chặt eo và bụng. Anh vừa cố giữ cho Tạ Du không bị ngã xuống, miệng vừa ứng phó với cô: “Được, tiểu tổ tông, anh sẽ làm cho em một cái đầu thỏ vừa tê vừa cay, bỏ tay ra trước đi”.

Đôi mắt mơ màng của Tạ Du lại tiến gần thêm một chút, sáp lại bên tai anh nghiêm túc nói: “Em không phải là tiểu tổ tông, em là Nhuyễn Nhuyễn*”.

Nhuyễn Nhuyễn( 软软): mềm mềm.

Sau lưng không còn chỗ trống nào nữa, lưng của anh đã dán lên khung cửa sổ, Phó Đình Sâm máu huyết dâng trào, suýt nữa nổ tung tại chỗ, toàn thân cứng nhắc, sợ bản thân không nhịn được sẽ vươn móng vuốt tới người cô gái nhỏ đang say rượu giở trò lưu manh.

Rượu thật sự làm con người ta to gan hơn, lúc trước trốn còn không kịp bây giờ thì ngược lại không sợ một xíu nào!

Phó Đình Sâm vươn tay ra đẩy đẩy người con gái đang dựa vào ngực mình, mở miệng hung dữ nói: “Cách xa anh ra một chút!”.

Tạ Du chớp mắt đầy giận dữ, hai má phồng lên, thở hồng hộc, thật giống như con mèo con chưa mọc vuốt: “Người xấu!”.

Trái tim như đột ngột sụp đổ, Phó Đình Sâm quay người vào căn phòng, chân vừa chạm đất thì liền ôm lấy Tạ Du.

Tạ Du mở to hai mắt lấp lánh, tay kéo rèm cửa, nhìn anh một cách phòng ngự, đôi mắt xinh đẹp tinh tế chớp chớp, không hề có dáng vẻ sợ sệt như thường ngày, từ từ duỗi ngón tay ra: “Tránh xa tôi ra một chút”.

Phó Đình Sâm: “…”

Phó Đình Sâm không động đậy, giọng nói chứa ý dỗ ngọt: “Được, em đi xuống trước, anh sẽ hầm thỏ cho em”.

Tạ Du chỉ chỉ về phía cửa phòng, ngón tay đặt ở trên môi: “Suỵt… Anh hai đang đi ngủ”, sau đó bộ dạng cực kỳ tủi thân nhìn anh, ngón tay chỉ ghế sofa nhỏ: “Đầu rơi rồi”.

Ánh mắt Phó Đình Sâm lúc này mới nhìn phòng cô. Căn phòng diện tích rất lớn, có phòng vệ sinh và thay đồ riêng, bức tường đối diện giường ngủ có một khung lướt cao tới trần nhà, bên trên đã xếp đầy những mô hình Lego đã được lắp ráp.

Phía trước khung lưới có một cái ghế sofa và một bàn trà mang phong cách tươi trẻ của con gái, bên dưới trải một tấm thảm mềm mại, linh kiện Lego rớt vãi trên tấm thảm.

Lúc này Phó Đình Sâm mới hiểu Tạ Du nói đầu rơi rồi là có nghĩa gì.

“Anh giúp em ráp nó lại, em từ bệ cửa sổ đi xuống đi”. Phó Đình Sâm nhặt đầu con thỏ lên, mượn ánh trăng trong phòng cẩn thận nhìn.

Tạ Du đong đưa chân của cô, nhưng không làm cách nào với tới nền nhà, khuôn mặt ngây thơ hướng về phía Phó Đình Sâm: “Tôi không xuống được”.

Phó Đình Sâm nhìn vào đôi chân ngọc ngà của cô ấy, nghiến nghiến răng, ngồi trên ghế sofa, đôi chân dài không có nơi nào để đặt, đôi mắt sáng lười biếng nhìn cô, lắc lắc đầu con thỏ: “Leo lên kiểu gì thì xuống kiểu đó, dù thế nào thì con thỏ đang trong tay của anh, xuống không được anh sẽ diệt con tin”.

Tạ Du mở to đôi mắt trong trẻo của cô nhìn anh cười khúc khích: “Đồ ngốc, nó là mô hình, không ăn được đâu”.

Phó Đình Sâm: “…”

Em còn biết vậy sao!

Như là uống rượu giả vậy.

Anh nhặt linh kiện rớt trên tấm thảm lên, ngón tay khéo léo ráp lại từng miếng từng miếng một.

Tạ Du không biết từ khi nào đã nằm sấp lại trên giường, hai tay chống cằm nhìn anh: “Nhanh lên nhé, anh hai không cho chó vào đâu”.

Ngón tay Phó Đình Sâm dừng lại: “Nhìn cho rõ, anh là Phó Đình Sâm!”.

Tạ Du chớp chớp mắt, từ từ lấy chăn bông quấn mình lại trông như con tằm, lăn qua lăn lại điều chỉnh tư thế: “Đại Hắc biến thành người xấu rồi!”.

Phó Đình Sâm đặt mô hình lắp ráp gần xong xuống, ngồi chồm hổm bên cạnh giường đối diện với mặt Tạ Du, nhìn cô trừng đôi mắt vô tội nhìn anh, cảm thấy cảm giác nóng nảy tạm thời bị đè nén trong lòng lại sôi trào.

Đầu trái tim nóng lên, muốn vươn tay bóp lấy khuôn mặt của cô nhưng lại dừng lại ở trên không, ngón tay bám chặt trên sàn nhà, hít một hơi lạnh: “Chả trách lại gọi là Nhuyễn Nhuyễn”.

Anh xoay người ngồi dựa vào thành giường, nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Đừng dùng ánh mắt này nhìn anh”.

Tạ Du nghi ngờ nhìn anh, cái đầu nhỏ ngơ ngác không hiểu nổi ngọn lửa đang cuộn trào trong mắt anh, chưa kịp mở miệng hỏi đã bị anh nhét vào chăn bông, trên đỉnh đầu lúc này truyền đến một âm thanh bị đè nén: “Lần sau còn dùng ánh mắt này nhìn anh, anh sẽ hôn em đấy”.

m thanh bạc hà mát lạnh như đang áp vào tai cô làm hơi nóng trên mặt tản đi hai phần, Tạ Du lăn lộn người nhưng không tài nào thoát ra khỏi chăn bông, trong lòng từ từ bình tĩnh lại.

Con thỏ được lắp ráp hoàn chỉnh được Phó Đình Sâm đặt vào túi áo của anh, nghe được trong chăn truyền đến hơi thở đều đều, kéo chăn bông ra thì liền thấy khuôn mặt nhỏ bé, Tạ Du bị lạnh tỉnh, dụi mắt đờ đẫn, một nụ cười lộ ra nơi khoé môi: “ Meo~~”.

Đệt!

Đáy lòng Phó Đình Sâm nhịn không được nhỏ giọng chửi một tiếng, tim phổi triệt để bị nổ tung bởi âm thanh này, ngọn lửa nóng bức không cách nào tìm được lối ra, phải mất một lúc mới kiềm chế được suy nghĩ thú tính trong lòng, gân xanh trên cánh tay anh nổi lên rần rần.

Nhìn Tạ Du lại ngủ tiếp, hai mắt anh loé sáng, từ trong túi móc ra điện thoại mở chế độ ghi âm, dỗ dành một tiếng: “Nhuyễn Nhuyễn, lại kêu meo một tiếng nào”.

Tạ Du trau mày có vẻ miễn cưỡng, hai mắt không mở ra, thì thầm một câu: “Anh trai nhỏ”.

Phó Đình Sâm phút chốc đứng hình, ngón tay ấn vào vết sẹo ở dưới eo, ngập ngừng hỏi cô một câu: “Nhuyễn Nhuyễn, em còn nhớ anh trai nhỏ tên là gì không?”

Tạ Du miễn cưỡng mở mắt, hai mắt không có tiêu cự, lắc lắc đầu: “Không có anh trai nhỏ”.

Vừa nói, cô ngồi dậy trên giường, nhìn chằm chằm Phó Đình Sâm nói: “Anh trai nhỏ chỉ có ở trong mơ, suỵt… đây là bí mật, anh ấy không biết đâu”.

“Vậy em có nhớ lúc nhỏ đã xảy ra chuyện gì không?”.

Tạ Du không nghe anh hỏi, bèn tiến lại gần cánh tay anh ngửi ngửi, tự nói với mình: “Mùi vị giống nhau”.

Ánh mắt Phó Đình Sâm chuyển động,: “Giống cái gì?”.

“Anh trai nhỏ”. m thanh dần dần yếu đi, Tạ Du tự mình ngoan ngoãn nằm trên gối lấy chăn bông đắp lên rồi nhắm mắt lại.

Phó Đình Sâm có được đáp án của câu hỏi, thì ra năm ấy người anh cứu thật sự là cô, nhưng vì cô uống say rồi nên hàm ý mơ hồ, có nhiều thứ nói không đúng.

Anh ngồi trên sàn nhà và nhìn kỹ khuôn mặt đang ngủ say của cô: “Ngủ đi, anh phải về rồi”.

Tạ Du không có động tĩnh.

Phó Đình Sâm đang định ra về thì phát hiện góc áo đang bị kéo, cô nhóc không có mở mắt, âm thanh mỏng manh, giống hệt như con mèo con, thanh âm vừa mỏng vừa mềm: “Meo meo..”

Phó Đình Sâm sờ sờ con thỏ đã lắp ráp xong, cúi đầu nhìn điện thoại một cái, phần mềm ghi âm vẫn đang im lặng hoạt động.

Cơ thể đứng lên che đi ánh trăng, cái bóng dài đổ lên bên gối của Tạ Du, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ không chút phòng bị nào của cô rồi đột nhiên khúc khích cười lên,: “Đúng là muốn mạng người ta!”.

Bình luận

Truyện đang đọc