Đôi bên nghỉ ngơi lấy sức một lát, cuộc đua nhanh chóng bắt đầu.
Phó Đình Sâm đưa Tạ Du đi thi đấu chung khiến không ít người ngạc nhiên muốn rớt cằm, dẫu sao ghế phụ của anh chưa từng có bóng dáng người phụ nữ nào xuất hiện chứ đừng nói là đưa một cô gái đi đua chung.
Ai nấy đều biết mức độ nguy hiểm của cuộc đua này, bất cẩn xíu thôi là toi đời.
Đua xe phải dồn hết mọi sự tập trung, đưa bạn gái mình đi theo mà còn chạy trên đoạn đường nguy hiểm như thế, có thể thấy Phó Đình Sâm tự tin đến mức nào.
Cuối cùng Dương Ý không nén nổi bình tĩnh, để lại dấu răng nhợt nhạt trên điếu thuốc màu vàng.
Anh ta tháo xích sắt trên cổ và cổ tay mình rồi vứt sang bên cạnh, liếc mắt nhìn kính xe đang từ từ nâng lên của chiếc xe thể thao kế bên.
Điếu thuốc kẹp nơi đầu ngón tay bị vứt xuống đường, kính xe nâng lên, động cơ khởi động.
Tạ Du được Phó Đình Sâm đảm bảo nên không hề lo lắng.
Cô biết anh có ý tưởng riêng, cho nên cô chỉ ngồi yên lặng trên ghế phụ, thậm chí còn mơ màng buồn ngủ.
Tiếng còi vang lên, chiếc xe thể thao bên cạnh lướt qua mặt đất, phát ra tiếng gầm rú vang dội, phi qua trước mắt cô như tia chớp màu đỏ, cô còn chưa kịp nhìn rõ chiếc xe thể thao màu đỏ ấy thì nó đã lao vào trong bóng đêm.
Phó Đình Sâm cũng gấp rút đạp chân ga, đuổi theo và kéo giãn khoảng cách giữa hai chiếc xe.
Tạ Du thấy con số trên mặt đồng hồ tăng nhanh kịch liệt, cô căng thẳng siết chặt nắm tay, nhìn chiếc xe màu đỏ bám sát không rời qua kính chiếu hậu, lo lắng nói: “Đừng chạy nhanh như vậy.”
“Ngồi yên.” Anh vừa dứt câu, Tạ Du chưa kịp chuẩn bị đã cảm thấy cả người mình như bay lên trong chớp mắt.
Chiếc xe thể thao màu đen hất đuôi chuyển qua khúc ngoặt rồi biến mất trước mặt mọi người, chiếc xe màu đỏ cũng bám sát ngay phía sau.
Thoát khỏi tầm mắt mọi người, Phó Đình Sâm mới thả cho tốc độ chậm lại.
Anh nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ điên cuồng của Dương Ý lướt ngang qua, trên mặt anh không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào.
Phó Đình Sâm bật đèn pha, thong thả giảm tốc độ, thậm chí anh còn có thời gian kéo dây áo khoác đang phủ trên người bạn gái.
Tạ Du ngước khuôn mặt nhỏ, thấy chiếc xe thể thao màu đỏ đã biến mất ở phía trước, cô lại nhìn sang gương mặt đầy sự nghiền ngẫm của Phó Đình Sâm, cuối cùng mới nở nụ cười yên lòng.
“Nhuyễn Nhuyễn, lấy di động ra giúp anh.” Phó Đình Sâm cầm vô lăng, nhìn mặt đường gồ ghề mà nhíu mày, tình hình giao thông còn tệ hơn anh tưởng tượng.
Tạ Du cúi đầu lần mò di động trong túi áo anh, do túi quá lớn nên không thể tìm đến tận cùng, cô đành khom lưng moi chiếc di động dưới đáy túi lên, sau đó cầm lấy và đưa cho anh.
Phó Đình Sâm đưa tay ra, dùng vân tay mở khóa màn hình: “Giúp anh gọi điện cho Hoắc Nhất Phàm, nói kế hoạch trước đó với cậu ta.”
Tạ Du cúi đầu nhìn di động, phát hiện màn hình chờ là ảnh của mình.
Cô hơi ngẩn ra, mỉm cười nhẹ nhàng: “Anh chụp lén em hồi nào thế?”
Ảnh trên màn hình là dáng vẻ khi cô ngủ say, mái tóc rối bời xõa quanh gối, dáng ngủ mất hết hình tượng.
“Hai đứa mình còn chưa chụp ảnh chung đó.” Phó Đình Sâm ho nhẹ, lái sang chủ đề khác.
Trong khi nói chuyện, Tạ Du cũng không chậm trễ thời gian.
Cô ấn số của Hoắc Nhất Phàm, ngón tay chợt dừng lại: “Em nói hay sao ạ?”
“Thời gian này bọn họ quá bận, không có thời gian để giới thiệu cho em và họ quen nhau.
Đợi vài hôm nữa chúng ta họp mặt đông đủ rồi làm quen nhé, lúc anh không ở trong nước, có vấn đề gì thì em cứ nhờ họ giúp đỡ, không cần khách sáo với họ.” Cũng chỉ có bốn người khiến Phó Đình Sâm yên tâm, Lâm Dư và Hoắc Nhất Phàm trông không đáng tin cậy nhưng xử lý mọi việc đâu ra đấy.
Tạ Du ấn nút gọi.
Thừa dịp điện thoại chưa kết nối xong, cô nghiêng đầu nhìn sang Phó Đình Sâm: “Anh phải đi thi đấu ạ?”
“Ừm, nửa tháng sau có một cuộc đua quy mô lớn ở Las Vegas, trong vòng một tháng.”
Anh vừa dứt câu, giọng của Hoắc Nhất Phàm đã xen vào: “Sớm nhở?”
Tạ Du cầm di động, yên lặng bật loa ngoài, mím môi không nói lời nào.
Phó Đình Sâm buồn cười nhìn cô, vì không để cô khó xử nên anh mở miệng nói: “Bảo các anh em trong đoàn xe rời khỏi đi, tình hình giao thông không giống như chúng ta dự tính.
Dương Ý quá hiếu thắng, tôi sợ cậu ta nóng đầu rồi rơi xuống vực, trước hết cứ báo cảnh sát đi.”
“Anh thì sao?” Có tiếng rít gào thoáng qua bên đầu dây của Hoắc Nhất Phàm, Tạ Du cầm hoài nên mỏi tay, cô đặt điện thoại lên đùi, im lặng nghe hai người họ tán gẫu với nhau.
“Tôi đưa Nhuyễn Nhuyễn đi hóng gió, đừng để ý đến tôi.” Giọng nói của anh chứa đựng đôi chút cảm giác nhẹ nhàng vui sướng, anh yên lặng giảm tốc độ thật chậm.
Đầu dây bên kia im lặng chừng nửa phút, sau đó là tiếng mắng của Hoắc Nhất Phàm vang lên: “Đù móa!”
Tạ Du bất mãn nhìn qua.
“Đua kiểu này mà anh còn đưa chị dâu theo hả? Nhà anh, nhà họ Tạ với nhà họ Phương, bất kể nhà nào biết chuyện đều sẽ lột da anh đó.” Hoắc Nhất Phàm không biết Phó Đình Sâm bật loa ngoài, cậu ta vừa sai người thu xếp mọi việc, vừa nói huyên thuyên với Phó Đình Sâm: “Hai người định lén lút yêu nhau bao lâu đây? Sang năm anh đã có thể tốt nghiệp rồi, cái người đê tiện ở nhà anh, cộng thêm ông bố anh cứ như hổ rình mồi, ông cụ trong nhà sẽ không bảo anh liên hôn để củng cố địa vị chứ?”
Phó Đình Sâm khẽ nhíu mày, không nói gì, dường như đây là vấn đề rất khó giải quyết.
Tạ Du nhìn sắc mặt của Phó Đình Sâm, anh lo cho cô nên mới không nói với người trong nhà.
Hoắc Nhất Phàm tiếp tục nhiều chuyện: “Hai người phát triển đến mức nào rồi?”
Nghe được câu hỏi này, Phó Đình Sâm nhìn Tạ Du.
Thấy khuôn mặt cô như sắp nhỏ máu, anh từ từ mở miệng: “Bớt lo chuyện linh tinh, đưa các anh em về nhà bình an vô sự đi, cúp máy đây.”
Tạ Du nhanh tay cúp điện thoại, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Hoắc Nhất Phàm hỏi chúng ta đến mức nào, em thẹn thùng làm chi?” Phó Đình Sâm buồn cười trêu cô.
Tạ Du nắm chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, cảm nhận được nó hơi nóng lên, cô càng hạ thấp giọng mình hơn nữa: “Chúng ta… chúng ta đến mức nào?”
“Chính em còn không rõ sao?” Giọng nói hề hước vang vọng bên tai cô: “Hôn cũng đã hôn, ngủ cũng đã ngủ, có phải chúng ta nên tiến hành bước kế tiếp không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Du đỏ bừng, không biết cô nghĩ đến chuyện gì không nên: “Em… chúng ta không thể như vậy!”
Phó Đình Sâm khựng lại giây lát, sau đó anh chợt nhận ra là cô hiểu sai, buồn cười hỏi: “Không thể gì cơ?”
Ánh mắt Tạ Du đột nhiên mờ mịt.
“Ý anh là có phải chúng ta nên gặp người lớn không? Chúng ta ở bên nhau cũng nên báo cho người lớn biết.” Phó Đình Sâm nghiêng đầu nhìn Tạ Du, vuốt ve mái đầu cô: “Cái đầu nhỏ này nghĩ gì vậy?”
Cô lấy áo che mặt, nhắm mắt cắn môi, cô… cô không nghĩ gì đâu mà!
Phó Đình Sâm cười nhẹ, biết cô hay thẹn thùng nên anh nào dám nói gì thêm.
Tuy cô gái nhỏ này chưa từng nổi giận với anh, nhưng nếu thật sự trêu cô tức lên thì cũng không dễ dỗ dành.
Anh nghiêm túc nhìn con đường trước mặt, không khỏi nhếch môi lên cao.
Sau một lúc lâu không nghe thấy tiếng động, Tạ Du mới khôi phục sắc mặt, lặng lẽ nhìn cảnh ngoài cửa sổ.
Không thấy thì thôi, bây giờ cô phát hiện tình hình giao thông khá nguy hiểm không giống ngày thường.
Cô cẩn thận chạm vào người Phó Đình Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Chúng ta đừng đi đường này được không? Nguy hiểm quá.”
Cô gái nhỏ sợ hãi nhìn mình, đôi tay nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo mình, nhưng lại sợ mình ảnh hưởng đến việc lái xe nên không dám dùng sức kéo mạnh, giọng nói của cô cũng êm ái nhẹ nhàng.
Phó Đình Sâm không nhịn được mà đưa tay xoa đầu cô: “Qua hết đoạn này anh sẽ rẽ vào đường khác an toàn hơn, ngoan ~”
“Vậy anh phải lái cẩn thận đó.” Tạ Du không yên tâm dặn dò.
Phó Đình Sâm nhếch môi, cất giọng ấm áp: “Được, anh sẽ lái chậm chút.”
Bấy giờ Tạ Du mới yên tâm, ánh mắt cô vẫn dõi theo ngoài cửa sổ, sợ mình nói chuyện khiến anh mất tập trung nên cô cứ ngậm miệng, rúc vào chiếc áo khoác mà anh phủ trên người cô.
Dọc đường có rất nhiều khúc ngoặt, đèn pha của xe chiếu phía trước, cô có thể nhìn thấy đá tảng chất thành đống dưới chân núi.
Tuy ngọn núi này không cao nhưng kế bên đường quốc lộ là vách đá chênh vênh, ban đêm càng làm tăng thêm cảm giác sợ hãi.
Tạ Du không lo lắng được bao lâu, chiếc xe đã rẽ từ ngã ba đường sang một con đường khác.
Chưa đến ba phút, cô nghe được tiếng còi xe cảnh sát dưới chân núi.
Đợi xe cảnh sát bật đèn pha và bao vây khu vực dưới chân núi thì Phó Đình Sâm đã chạy đến đỉnh núi.
Tạ Du nhìn những chiếc xe xung quanh đang đi xuống.
Phó Đình Sâm bật đèn pha, ánh sáng cường độ mạnh quét qua đám cỏ dại cao ngất.
Nơi đây có rất ít người, trên đỉnh núi không có đường đi, chỉ có khoảng đất trống ngập tràn hoa dại tùy ý nở rộ, những đóa hoa nhỏ xíu không tên chen nhau mọc trong đêm lạnh cuối mùa thu, từng khóm hoa túm tụm bên nhau.
Tạ Du vui vẻ ngồi xổm hít hà, quay đầu nhìn Phó Đình Sâm: “Thơm quá anh ạ!”
Phó Đình Sâm không đi qua, anh dựa vào xe: “Nhuyễn Nhuyễn, em qua đây.”
Tạ Du hái đóa hoa, ngón tay xoa nhẹ nhành cỏ dại nhuốm hơi nước nên bị xước một vết nhỏ.
Cô rụt ngón tay lại, đứng dậy đi đến trước mặt Phó Đình Sâm, cài đóa hoa mình hái lên tóc anh.
Tạ Du hức hức chìa ngón tay ra: “Bị xước nè anh.”
Phó Đình Sâm kéo áo khoác ra rồi ôm cô vào lòng mình, thương tiếc nâng niu ngón tay cô, thổi hơi nhẹ cho nó: “Trong xe anh không có cồn hay băng cá nhân, đợi khi nào về nhà, mình xử lý vết thương nhé?”
Vết thương cực nông, cũng không quá đau, Tạ Du chỉ muốn Phó Đình Sâm thương tiếc cho mình thôi, cô làm nũng ôm anh: “Dạ được.”
Hai người dựa sát vào nhau, Phó Đình Sâm vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô: “Đợi anh thi đấu về thì cũng đến lúc nghỉ đông, em theo anh về Lệ Thành.”
Tạ Du ngẩng đầu, nhón chân tựa cằm lên vai anh.
Cô chợt phát hiện hình như có người ở đàng xa, thế là hết hồn khiếp vía, cánh tay đột nhiên căng cứng.
Tạ Du đột nhiên cảm thấy người nọ giống như gã đàn ông đeo kính râm mà cô từng gặp trong mơ.
Tim cô đập loạn nhịp, miệng thì há hốc, vì quá sợ hãi nên nói không ra lời.
Nhận thấy cô bất ổn, Phó Đình Sâm quay đầu nhìn theo ánh mắt cô nhưng không phát hiện điều gì khác thường.
Anh cúi đầu hôn lên trán Tạ Du: “Làm sao thế em?”
Tạ Du mờ mịt nhìn lại, không thấy bóng người dưới đất, hàng lông mày xinh đẹp của cô nhăn lại.
Rõ ràng cô vừa nhìn thấy một bóng người, tuy không nhìn rõ mặt người đó, nhưng cô biết đối phương đang cười với mình.
Tạ Du nghĩ thầm dạo này cảm xúc của mình không quá ổn định, cô lắc đầu: “Em nhìn nhầm thôi.”
Cô ngước mắt lên thì thấy đóa hoa cài trên tóc anh, không khỏi mím môi cười, đưa tay hái xuống.
Đôi mắt cô không tự chủ mà nhìn sang nơi vừa có bóng người biến mất, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, kìm nén cảm giác khác thường tận đáy lòng: “Anh hôn em được không?”
Phó Đình Sâm ngước cằm: “Tự em hôn đi.”
Tạ Du nhón chân nhưng chỉ có thể cao vừa đến cằm anh, theo như tiêu chuẩn bình thường thì cô cũng không được tính là lùn, nhưng so với Phó Đình Sâm cao 1m87, quả thực không đủ tầm với.
“Anh cúi xuống đi mà! Em với không tới!” Tạ Du nhón chân thêm nhưng chỉ có thể hôn được cái cằm của Phó Đình Sâm, cô thầm quýnh lên, níu cổ áo anh.
Tạ Du chưa từng yêu đương, hơn nữa cũng không có ai nói cho cô biết nên yêu đương thế nào.
Ngày thường hễ gần gũi thân thiết với nhau là thẹn thùng, nhưng khi chỉ có hai người, cô muốn làm gì cũng không hề ngượng ngùng xoắn xuýt.
Dù muốn hôn anh, cô cũng thản nhiên ngửa đầu chu mỏ, hai mắt ngập nước nhìn anh, đôi mắt trong veo sáng ngời cực kỳ vô tội, cô cất giọng mềm mại: “Anh Tiểu Phó ơi, hôn em đi mà.”
Phó Đình Sâm không chịu nổi nhất là những lúc cô như vậy, anh mỉm cười ôm chặt cô hơn, cúi đầu hôn cô: “Cục cưng bé bỏng của anh ơi, anh không chịu nổi em làm nũng đâu.”