LẠI ĐÂY CHO ÔNG HÔN MỘT CÁI


Ngoài trời vẫn âm u, đổ mưa phùn lạnh lẽo.

Tạ Du hiếm khi đến gần cửa sổ, cho dù trong nhà ấm áp như mùa xuân, nhưng chỉ cần tới gần cửa sổ thì sẽ thấy khung cảnh đìu hiu bên ngoài, đồng thời cảm nhận được hơi ẩm giá lạnh.
Cô đứng trên đệm mềm, hơn thua với Phó Đình Sâm.

Ánh mắt cô vô cùng nghiêm túc, nhưng giọng nói lại yếu mềm: “Em nhất định có thể thắng anh!”
Phó Đình Sâm vẫn mang dáng vẻ cà lơ phất phơ, cưng chiều cô gái chỉ cao đến vai mình, cái kiểu giương nanh múa vuốt của cô khiến người ta muốn bắt nạt ghê gớm.
Anh nghĩ thế nào làm thế nấy, ngay từ đầu vốn không nhường cô, đẩy ngã cô xuống đệm mềm rất nhiều lần, sau đó không chịu nổi dáng vẻ cô nghẹn đỏ mặt, không dám khóc mà còn tỏ vẻ quật cường, anh mới thả lỏng lực tay.
Trong trường hợp anh đã cố ý thả tay, Tạ Du chưa tới năm chiêu đã bị anh ấn xuống đệm mềm.

Cô ngước mắt lên: “Anh Tiểu Phó.”
Phó Đình Sâm vừa mất hồn trong giây lát thì đã bị Tạ Du xoay người, kéo tay anh ra sau, quỳ một gối lên sống lưng anh: “Anh thua rồi!”
“Cô nhóc này, em dùng mỹ nhân kế.” Phó Đình Sâm lắc đầu, phải nói rằng trong thời gian qua, cô đã tiếp thu được hết những gì mình dạy, chẳng qua chưa đủ tàn nhẫn thôi.
“Binh bất yếm trá, anh dạy em mà.” Tạ Du không buông anh ra, kiêu ngạo nhìn anh: “Anh nói đi, anh bại dưới tay em!”
Chút sức lực này của Tạ Du vốn không khống chế được anh.

Phó Đình Sâm khẽ nhếch mép, mượn lực nghiêng đầu qua nhìn, mái tóc đen rũ lòa xòa trên trán, đôi mắt đào hoa lóe sáng: “Anh bại bởi Nhuyễn Nhuyễn.”
“Trước đó đã nói rồi, em thắng thì anh phải đồng ý một yêu cầu của em.”
Phó Đình Sâm nhìn sang khe hở ngoài cửa, anh cố nhịn cười, giọng điệu kèm theo đôi phần ướt át ủy mị: “Nói đi, anh sẽ thỏa mãn em đến cùng.”
Tạ Du dựa vào trên lưng Phó Đình Sâm: “Vậy…”
Cô vừa mới mở miệng, giọng nói cáu gắt đã vang lên ngoài cửa: “Các người đang làm gì đó?”
Tạ Du hoảng sợ, vội vàng trượt khỏi lưng Phó Đình Sâm, tay chân luống cuống, nhìn cánh cửa mở toang toác từ lúc nào chẳng hay.
Phó Đình Sâm đứng dậy xoa đầu cô: “Nhuyễn Nhuyễn, đừng sợ.”

Phương Chiêu Diễm thấy sắc mặt Tạ Du sợ hãi, anh ta cũng cảm thấy vừa rồi mình hét lên quá lớn.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Phó Đình Sâm bình tĩnh đến vậy, anh ta lại cảm thấy lửa giận ngùn ngụt, nhưng trước hết phải vỗ về Tạ Du: “Tiểu Nhuyễn, không phải anh nhắm vào em đâu, đừng sợ.”
Mái tóc đen của Phương Chiêu Diễm gần như nhảy dựng lên.

Dứt lời, anh ta nhìn sang Phó Đình Sâm, sắc mặt u ám dần, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Cậu ra ngoài đây với tôi!”
Thấy sắc mặt Phương Chiêu Diễm không ổn, Tạ Du hoảng hốt giữ chặt Phó Đình Sâm, ánh mắt không khỏi lo lắng: “Anh Tiểu Phó.”
Phương Chiêu Diễm thấy hai người họ lưu luyến không rời, làm như anh ta là bà mẹ ác độc hủy hoại nhân duyên, anh ta thở phì phò đi qua, kéo tay Tạ Du đang giữ chặt lấy Phó Đình Sâm: “Buông tay! Tiểu Nhuyễn nhà tôi bị cậu dạy hư mất rồi!”
“Anh họ ~” Tạ Du đỏ mắt nhìn Phương Chiêu Diễm đang nổi giận đùng đùng.
Phương Chiêu Diễm thấy cô có vẻ đáng thương thì không đành lòng, giọng điệu nhẹ hẳn đi: “Anh hỏi cậu ta chút chuyện thôi, không làm gì đâu mà.”
Phó Đình Sâm cười với Tạ Du: “Nhuyễn Nhuyễn, em nghỉ ngơi một lát đi, anh với anh họ em giao lưu chút thôi.”
Phương Chiêu Diễm hừ lạnh: “Nhuyễn Nhuyễn, cái tên này mà cậu cũng dám gọi à?”
Phó Đình Sâm không để ý tới anh ta, rời khỏi phòng và khép cửa kỹ càng.
Tạ Du không biết hai người giao lưu thế nào.

Đợi Phương Chiêu Diễm đẩy cửa đi vào, cô thấy anh ta vẫn giữ tư thế ban đầu, chẳng qua góc miệng hơi sưng.
Sắp sửa đau lòng thì lại phát hiện Phó Đình Sâm đi vào cửa, mặt mũi bầm dập thê thảm hơn Phương Chiêu Diễm nhiều.

Cô trợn tròn mắt: “Hai người… đánh nhau à?”
Hai người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, mỗi người chiếm giữ một góc của chiếc sofa rộng rãi.

Tạ Du ngồi chính giữa, cầm rượu thuốc và bông băng, cẩn thận bôi thuốc cho cả hai.
Nhìn từ bên ngoài, Phương Chiêu Diễm chỉ bị thương ở góc miệng, còn Phó Đình Sâm thì bầm tím mặt mày.


Phương Chiêu Diễm hung dữ trợn mắt với Phó Đình Sâm, thằng nhóc này cố tình đây mà!
Cứ dùng nắm đấm nhè vào người mình, còn nắm đấm của mình thì chẳng hiểu tại sao cứ luôn giáng vào mặt đối phương.
Ban đầu anh ta còn hả hê, bây giờ mới hiểu, hóa ra đây là thủ đoạn dùng để khiến Tạ Du đau lòng!
Mẹ nó, xương cốt của anh ta sắp bị Phó Đình Sâm hành cho tan nát, còn có thể nói gì chứ!
Phương Chiêu Diễm nhìn Tạ Du ngồi xổm trước mặt Phó Đình Sâm, dịu dàng bôi thuốc cho anh, anh ta không nén nổi ánh mắt đau lòng.
Đồ ngốc Tạ Du thật lòng tin mấy vết thương trên mặt Phó Đình Sâm.
Phương Chiêu Diễm nằm liệt trên sofa: “Tiểu Nhuyễn, anh sắp chết rồi, em không biết cậu ta ra tay nặng thế nào đâu, em bôi thuốc cho anh trước đi mà.”
Tạ Du quay đầu nhìn thoáng qua Phương Chiêu Diễm, cô bỏ tăm bông xuống, rút cây khác và đi đến trước mặt anh ta.
Sau đó là tiếng hét thảm thiết vang lên.
Tạ Du vô tội nhìn Phương Chiêu Diễm nhảy cẫng trên ghế sofa, kế đó quay qua nhìn Phó Đình Sâm, giấu mu bàn tay ra sau lưng: “Em không cố ý mà.”
“Tiểu Nhuyễn! Em có ý định trả thù anh!”
Tạ Du mím môi, nghiêng đầu cười: “Người trưởng thành rồi, không thể thường xuyên đánh nhau.”
Phương Chiêu Diễm khó thở, chỉ vào Phó Đình Sâm: “Cậu đợi đó! Anh Cả và anh Trình về tới nơi rồi!”
Nói xong, anh ta lại nhìn sang Tạ Du: “Nhóc con, im hơi lặng tiếng bị người ta tha đi mất, đợi lát nữa mấy ông anh xử em như thế nào!”
Tạ Du không sợ Phương Chiêu Diễm, tuy trong lòng lo lắng nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, cô tỏ vẻ đáng thương nhìn anh ta: “Anh họ ~”
“Anh ruột cũng vô dụng!” Phương Chiêu Diễm định đá cửa đi ra ngoài, nhưng thấy Tạ Du đỏ hoe mắt, anh ta không đành lòng, giọng điệu cũng hòa hoãn: “Thay đồ đi, lát nữa mấy ông anh sẽ đến đây.”
Anh ta hầm hừ, nghĩ thầm: Mình sợ bệnh của Tạ Du nặng thêm nên mới không nỡ nói nặng, chứ không phải tha thứ cho em ấy cái tội lén yêu đương với người khác đâu.
Phương Diên n và Tạ Trình nhanh chóng đến đây.

Tạm thời bọn họ chưa về, là vì nghe được tin năm nay Tạ Du đột ngột phát bệnh sớm, từng người mang dược liệu mình tìm được rồi đến đưa cho bác sĩ.
Bọn họ không đến quấy rầy Tạ Du ngay, trước đó còn ở trong phòng khách bàn nhau xem năm nay có cần đưa cô ra nước ngoài chữa trị không, đúng lúc này thì Phương Chiêu Diễm thở hồng hộc, lao từ tòa nhà phía sau đến.
Áo anh ta bị bung mất hai nút, góc miệng còn có vết thương, nhưng trông anh ta lại không giống kiểu đột ngột xông vào nhà người khác.

Hai người kia nhìn nhau, đồng thanh hỏi: “Bị U U (Tiểu Nhuyễn) đánh à?”
“Hừ! Con nhóc kia làm sao đánh thắng được em, hai người… tự nhìn đi! Tức chết em mà, con nhóc chết tiệt đó dám lén yêu sớm!” Phương Chiêu Diễm cầm ly trà mà Phương Diên n đưa cho rồi uống cạn, nhổ bã trà vào thùng rác.
Tạ Trình nghe vậy, đập bàn ngay tức thì: “Ai dám to gan như vậy?”
Phương Diên n không nói gì, lấy trong túi xách ra một con dao điêu khắc có chiều dài vừa phải, cười nhạt: “Qua đó nhìn xem, tự khắc sẽ hiểu thôi?”
Phương Chiêu Diễm chỉ sợ thiên hạ không loạn, kêu gào quang quác, đưa hai người đến tòa nhà nhỏ phía sau.
Tạ Du và Phó Đình Sâm ngồi nghiêm chỉnh trên sofa.

Tạ Du nghiêng đầu, nhìn nghiêng qua vai anh về phía cửa, cô nở nụ cười ngọt ngào ấm áp: “Anh Hai, anh họ.”
Đám người kia vừa nhìn thấy Phó Đình Sâm thì hiểu ngay, tiện thể ghi thêm món nợ cho Tạ Diệc.

Tòa nhà nhỏ này không phải ai cũng được vào, đặc biệt là khi có mặt Tạ Du.

Nếu không được Tạ Diệc ngầm đồng ý, cho dù Tạ Trình xông vào cũng phải tróc da trầy vảy.
Phương Diên n còn coi như kiềm chế được, anh ta gật đầu, nhưng chuôi dao trong tay lại le lói ánh sáng.
Ngược lại, Tạ Trình không hề nể mặt Phó Đình Sâm, khuôn mặt anh tuấn kiên nghị như muốn giết người, nhưng khi nhìn sang Tạ Du đang nơm nớp lo sợ, anh ta lập tức thu hồi sự sắc bén ấy: “U U, lên lầu nghỉ ngơi đi.”
“Anh Hai, các anh… các anh đừng đánh nhau.”
“Tiểu Nhuyễn, bọn anh sẽ không đánh cậu ta tàn phế đâu, em yên tâm đi.” Phương Chiêu Diễm giữ cửa kín mít, sợ khí lạnh lọt vào.

Bọn họ để hơi lạnh trên người mình tan đi mới dám vào phòng khách, anh ta nhếch mép đắc thẳng với Phó Đình Sâm: “Nhóc con, lừa gạt Tiểu Nhuyễn cũng vô dụng, phải qua ải của hai vị này nữa.”
Phó Đình Sâm cười với Tạ Du: “Anh đồng ý với yêu cầu của em, ngoan ngoãn về phòng nghỉ ngơi đi.”
Khuôn mặt Tạ Du hơi nóng lên, yêu cầu của cô chính là đêm nay anh phải ngủ cạnh cô.
Cô ngoan ngoãn đi lên lầu, ghé vào tay vịn cầu thang, thầm nghĩ mình vẫn nên nói một câu hung dữ: “Các anh không được đánh nhau! Ai bị thương thì em sẽ mặc kệ người đó!”
Bốn người ngẩng đầu nhìn lên, mỉm cười với cô, hiếm khi đồng thanh nói: “Yên tâm.”
Tạ Du nghe vậy mới yên tâm về phòng ngủ.
Vận động một lúc lâu, cô cũng mệt mỏi, cẳng chân đau nhức nhối.

Ngửi mùi hương thoang thoảng trong phòng, cô cảm thấy lòng mình bình tĩnh lại, vừa nằm xuống đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Buổi tối, Phó Đình Sâm nhẹ nhàng đi vào phòng, vui mừng ghé vào tai cô: “Nhuyễn Nhuyễn, dậy nào.”
Tạ Du dụi mắt nhưng chưa dậy, xoay người lăn qua phía bên kia giường.
Ngón tay của Phó Đình Sâm chạm vào eo cô thông qua lớp chăn mỏng, véo nhẹ làm cô ngưa ngứa.
Bởi vì đang ở trong nhà mình nên cô thả lỏng hơn nhiều, ngoài ra còn giở thói cáu kỉnh lúc mới dậy, thò một chân ra khỏi chăn, đá trúng ngay hông anh.

Cô cất giọng mềm yếu: “Đừng quấy rầy em, em còn muốn ngủ nữa.”
Phó Đình Sâm véo nhẹ tai cô, giọng anh rất dịu dàng, không khác gì lông chim cào vào lòng: “Con mèo lười.”
Tạ Du bất mãn mở mắt, đôi mắt nhập nhèm hoàn toàn tỉnh táo.

Cô xoay người, im lặng trừng mắt nhìn anh.
Phó Đình Sâm ghé vào giường, chống cằm mỉm cười, vết bầm trên mặt anh chưa tan, nhưng nét anh tuấn vẫn mảy may không giảm.
Tạ Du nhìn mà mất hồn, nuốt nước bọt: “Anh hôn em, em mới dậy cơ.”
Cô vươn tay đòi anh ôm mình.
Phó Đình Sâm cưng chiều ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn cô.
Tiếng nước chụt chụt khiến người ta mặt đỏ tim đập, không biết làm thế nào mà hai người lăn lên tận giường.
Giọng nói vang dội của Phương Chiêu Diễm từ dưới lầu truyền tới: “Gọi người ta thức mà lâu thế, còn không mau xuống đây!”
Bầu không khí ấm nồng bị giọng nói này phá hỏng ngay tức thì.
Tạ Du dựa vào vai Phó Đình Sâm mà thở hổn hển, hông cô bị anh giữ chặt, không thể cựa quậy, khuôn mặt nhỏ và cả vành tai, sau gáy đều ửng đỏ, giọng nói cũng trở nên yếu mềm hẳn: “Mau… mau đứng dậy nào.”
Phó Đình Sâm xoay người nằm lên gối, chiếc gối mềm mại nhuốm đầy mùi hương ngọt ngào của cô, trong đầu anh chợt nảy sinh ý nghĩ: “Nhuyễn Nhuyễn, nếu chúng ta không xuống lầu, liệu anh có nhanh chóng cưới được em không?”
Tạ Du ngồi cách anh thật xa, chân cô còn đạp lên đùi anh, muốn đá anh xuống gầm giường.

Cô nghiêm túc trả lời: “Chưa đâu, em còn chưa tới tuổi cưới xin theo pháp luật.”
Phó Đình Sâm không nhịn được bật cười, ngẩng đầu chắn ngang tầm mắt cô, xoay người ôm cô vào lòng, tựa cằm lên vai cô, nghiêng đầu hé miệng, hàm răng nhẹ nhàng cạp vào làn da mềm mại của cô.
“Anh làm gì vậy?” Tạ Du mềm yếu không phản kháng, duỗi tay vòng quanh eo anh: “Em hơi đau.”
“Đánh dấu.” Phó Đình Sâm không cắn sâu, anh nhìn dấu răng nhàn nhạt trên cổ cô mà nhếch miệng cười, véo cái mũi nhỏ của cô: “Nhuyễn Nhuyễn ngoan thế, không phản kháng chút nào.”
Tạ Du mỉm cười dựa vào vai anh, chóp mũi cứ cọ cọ vào áo anh: “Bởi vì người đó là anh mà.”


Bình luận

Truyện đang đọc