LẠI ĐÂY CHO ÔNG HÔN MỘT CÁI


Bể bơi không quá đông, ngoài sảnh có tốp năm tốp ba người đang ngồi nghỉ ngơi, đi qua hành lang thật dài ở sảnh sẽ nhìn thấy thấy phòng thay quần áo, phòng thay quần áo nam nữ sẽ chia ra hai bên hành lang khác nhau, phía trước có một vách ngăn, vòng qua vách ngăn là sẽ đến bể bơi lớn nhất nơi này.

Tạ Du đứng ở bên cạnh hồ do dự mãi không chịu xuống nước, cô nắm chặt khăn tắm trên người, đi chân trần đứng ở khu nghỉ ngơi không dính nước, vẻ mặt bối rối, cắn môi lắc đầu: “Em sợ.


“Nhuyễn Nhuyễn, xuống đi.

” Phó Đình Sâm đứng ở khu nước cạn, mặt nước che vết sẹo ở bụng anh lại, để lộ phần cơ bụng hơi mỏng.

Ánh mắt Tạ Du không tự giác mà dừng lại đó, nuốt nước miếng, thì ra nhìn mặt nước trông không đáng sợ đến vậy, cô đi về trước một bước, mũi chân chạm vào mặt nước một cái, rồi đột nhiên tỉnh táo lại vội vàng lắc đầu rồi lùi về khu nghỉ ngơi, trên mặt nở một nụ cười gần như là mếu: “Em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta… về thôi.


“Anh sẽ đón em, em nhìn anh, đừng nhìn mặt nước.

” Đến cũng đến rồi, sao Phó Đình Sâm có thể từ bỏ, tiếp tục giang hai tay cánh tay: “Nhuyễn Nhuyễn, em tin anh không?”
“Tin!” Tạ Du gật đầu.

“Tin anh thì xuống đi, sẽ không sặc nước, sẽ không đáng sợ như em nghĩ đâu.

” Phó Đình Sâm nhẫn nại cổ vũ cô.

Tạ Du cắn môi, thử đi về phía trước hai bước, lòng bàn chân dính nước, cô cố nén xúc động muốn lui về để đến gần mặt hồ, đến khi đạp lên bậc cấp rồi nhìn gợn sóng trên mặt nước làm cô quáng mắt, siết chặt ngón tay, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhuyễn Nhuyễn không được sợ!”
Phó Đình Sâm giang hai tay cánh tay im lặng đứng đó, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô làm cô dần trở nên kiên định: “Nhìn anh, đừng nhìn mặt nước.


Tạ Du là người đã quyết định sẽ không dễ dàng từ bỏ, cô dứt khoát nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cắn răng thả người nhảy xuống, giống như một người quyết tâm hy sinh anh dũng chọc Phó Đình Sâm buồn cười.

Bởi vì quá sợ hãi nắm chặt mắt lại làm trước mặt cô biến thành màu đen, cảm giác khó thở và lạnh thấu xương trong trí nhớ không ập đến, cô vững vàng lọt vào trong cái ôm của Phó Đình Sâm.


Tay và chân Tạ Du quấn chặt trên người anh.

“Anh không lừa em chứ? Không bị sặc nước đúng không.

” Phó Đình Sâm cười muốn ngẩng đầu xoa tóc cô, rồi bị Tạ Du ôm chặt lấy.

Hai chân cô quấn chặt anh, giọng nói mềm mại, căng thẳng: “Đừng thả em ra.


Phó Đình Sâm đành phải tiếp tục ôm lấy cô: “Nhuyễn Nhuyễn, khó chịu ở đâu sao?”
Phần eo bị bàn tay to của anh ôm chặt, Tạ Du thử đá chân đạp mặt nước mới vừa trở nên phẳng lặng, tuy cô nhảy ba lê nhưng chân được chăm sóc rất kỹ càng, cộng thêm đến khi lớn thì không nhảy quá nhiều nên chân không biến dạng nghiêm trọng, nhìn vẫn mềm mại xinh đẹp, ngón chân hồng nhạt đều tăm tắp kề vào nhau, vung lên mặt nước còn mang theo bọt nước, khiến người khác không nhịn được muốn nắm trong tay thưởng thức.

Cô lùi chân lắc đầu, nằm trên vai anh nhìn mặt nước trong suốt, đáy hồ như hiện trước mắt cô, cánh tay cô quấn chặt lấy anh, đón nhận ánh mắt chế nhạo của mọi người xung quanh, xấu hổ vùi đầu vào cổ anh: “Nước hơi lạnh.


“Quen rồi sẽ ổn thôi, lý luận tri thức đều vậy, em thử thả anh ra rồi tự mình đứng dậy, nơi này không sâu.

” Phó Đình Sâm thả eo cô ra, đứng phía sau bảo vệ cô.

“Không được!” Để không bị trượt xuống nên Tạ Du đã quấn chặt lấy anh: “Hu hu, không được thả ra, em sẽ ngã xuống!”
Hai chân không hề cảm giác an toàn ngâm mình dưới nước, cẳng chân Tạ Du đạp mặt nước, yếu ớt muốn được anh ôm.

Phó Đình Sâm bị cô ma sát dung nham khó khăn lắm mới đè xuống đã bắt đầu bốc cháy, ngọn lửa khô nóng bắt đầu bốc lên, có ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, anh là người đàn ông bình thường.

Cổ họng dính bọt nước của anh khẽ trượt, cảm nhận dáng người mềm mại của cô rồi nghiến răng: “Nhuyễn Nhuyễn, em thử dùng chân dẫm chân anh, không sâu, tin anh.


Ngón tay Tạ Du đè trên vai anh, lòng bàn tay không nhịn được mà xoa da anh, hai chân từ từ thả xuống, nhưng còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý thì hai chân đã chạm phải đáy hồ, cô hơi sửng sốt, rồi không ngờ nó lại nông như vậy, vui vẻ cười với Phó Đình Sâm: “Hồ nước không sâu!”

Cảm xúc cô đã hiện hết lên mặt, Phó Đình Sâm nhìn thấy cô từ lo lắng rồi biến thành vui sướng đã biết cô đã bước được bước đầu tiên.

Vạn sự khởi đầu nan, Tạ Du nhanh chóng thích ứng với nước ấm, tuy ở khu nước nông nhưng khi cách xa anh vẫn kiên trì ôm chặt phao bơi không rời.

Cô đã thử đi sang khu nước sâu bên cạnh rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng đến một chút là sẽ ôm phao lùi về sau, dù sao cũng là người đã từng học bơi, động tác của Tạ Du cũng được coi là tiêu chuẩn, Phó Đình Sâm dạy cô vài kỹ xảo, rồi điều chỉnh tư thế cho cô, rất nhanh cô đã như cá gặp nước.

Nếu bỏ qua phao bơi bên hông cô.

Phó Đình Sâm bơi vào khu nước sâu, tiếp tục cỗ vũ cô sang đó như vừa nãy đã cổ vũ cô xuống nước, nước bên này quá nông, cô lại còn có thói quen hay đứng dậy, chỉ khi đến khu nước sâu cô mới có thể khắc phục được nỗi sợ thật sự.

Mặt nước lóe lên tầng tầng lớp lớp ánh sáng, khu nước cạn trong veo thấy đáy, nhưng vì màu đáy ở khu nước sâu khác biệt nên nhìn tạo cảm giác sâu hơn rất nhiều.

Tạ Du vịn phao trên eo, hai chân đạp mặt nước không dám đi qua, phất tay với Phó Đình Sâm: “Anh bơi một vòng đi, tự em chơi một lúc.


“Vậy được, anh sẽ không bơi xa, gặp chuyện gì thì nhớ gọi anh.

”.

” Phó Đình Sâm không yên tâm nhìn Tạ Du, thấy cô không sợ hãi thì thử đứng cách xa một chút, nhưng cuối cùng lại không yên tâm, bơi được một lúc lại đứng lại nhìn cô.

Thấy Phó Đình Sâm dời mắt, đột nhiên Tạ Du thấy luống cuống tay chân, cho dù ôm phao bơi thì chân cô vẫn mềm nhũn, cô cúi đầu nhìn mặt nước trong veo, hai mắt như say xe, nhưng rất nhanh đè nén cảm giác khó chịu xuống dưới.

Nếu cô đã quyết định muốn khắc phục nỗi sợ bơi lội, thì cô sẽ không thể từ bỏ.

Rời khỏi Phó Đình Sâm cũng là vì cô không muốn luôn ỉ lại vào anh, nếu không cô sẽ tiến bộ rất chậm.


Tạ Du cẩn thận đẩy bao bơi ra xa, hai đầu gối nhũn đứng ở khu nước cạn, rồi từ từ đong đưa hai chân thả cơ thể trôi nổi, cánh tay phối hợp vung vẩy.

Cô học tập rất nhanh, cộng thêm kiến thức bơi lội của bản thân, sau khi bỏ phao bơi cũng nhanh chóng thích ứng với khu nước cạn.

Phó Đình Sâm thấy cô không thường xuyên đứng dậy, còn bắt đầu thay đổi nhiều cách bơi thì bơi lại gần cô.

Lúc này khu nước cạn có mấy đứa trẻ chạy đến, còn có một thầy huấn luyện viên đi cùng.

Lúc đám trẻ ở trên bờ thì rất là nghe lời, nhưng khi nhảy ùm um như sủi cảo lọt vào nước thì bắt đầu đùa giỡn với nhau.

Có người ngoài, Tạ Du bắt đầu sợ hãi, trẻ con chơi đùa ầm ỹ, tụ tập nhau chơi hất nước tạt nước, cô không thể không tránh xa chúng ra, bơi ra xa mười mất mén, cách đó không xa là khu nước sâu.

Rồi không ngờ có một túi cát bay thẳng về phía cô, Tạ Du không phòng bị mà né tránh theo bản năng, rồi trượt chân ngã ập xuống mặt nước, hai chân cô với xuống đáy ao theo bản năng, rồi phát hiện cô đã bất cẩn đi ra khu nước sâu.

Cô trở nên hốt hoảng, dưới chân không còn điểm tựa, hai chân mềm nhũn, cánh tay cũng bắt đầu bủn rủn mất sức: “Anh… Anh Tiểu Phó.


Tạ Du giãy giụa, nâng hai chân lên để bơi theo bản năng, nhưng cẳng chân đột nhiên rút gân, cách tay đập mạnh lên mặt nước vài cái rồi yếu ớt chìm xuống dưới nước.

Thầy huấn luyện trẻ tuổi nhìn thấy cô gái né bao cát mà rơi xuống dưới sâu thì lập tức nhảy từ trên bờ xuống bơi qua, nhưng không ngờ có một bóng người còn nhanh hơn anh ta lập tức nhào tới.

Tạ Du sặc nước, cả người yếu ớt mất sức, cảm giác khó thở lập tức ào đến, cô hoảng sợ trợn mắt, nhưng vì nước ập vào mắt mà phải nhắm mắt lại, cảm giác sợ hãi liên tục ập đến, không biết qua bao lâu đột nhiên có một đôi môi ấm áp kề vào môi cô, thổi hơi cho cô.

Cô vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt phóng đại của Phó Đình Sâm, xoang mũi không biết vì sặc nước hay là sợ mà cay xề, nước mắt tí tách lặng lẽ rơi xuống mặt nước, tay chân cô luống cuống bấu chặt vào anh giống như nắm lấy cây rơm rạ cứu mạng, rồi nức nở theo nhịp thở của anh.

Lên trên bờ, Tạ Du không khỏi ho khan kịch liệt, sau khi nôn ra vài ngụm nước thì nằm trên vai Phó Đình Sâm khóc thút thít.

Thầy huấn luyện trẻ tuổi cũng cầm khăn tắm đến, nói xin lỗi Tạ Du.

Phó Đình Sâm an ủi Tạ Du, nhưng cũng không ngó lơ anh ta, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu họ sẽ không so đo.

Nửa tiếng sau, Tạ Du thút tha thút thít nức nở đi ra khỏi phòng thay đồ, cô đã thay bộ quần áo dày hơn, nhưng cái mũi xinh đẹp vẫn bị kích thích mà đỏ hồng như trước, mái tóc sấy khô rũ trên vai, chờ khi nhìn thấy Phó Đình Sâm đứng bên ngoài đã lập tức đỏ mắt, uể oải cúi đầu nói: “Anh Tiểu Phó, có phải em rất vô dụng hay không.



Nếu như có tai dài, nhất định bây giờ nó cũng rũ xuống.

Phó Đình Sâm xoa đầu tóc bóng loáng còn hơi ẩm của cô, bây giờ vẫn chưa thể đi ra ngoài được, anh kéo Tạ Du đến sô pha ở sảnh ngồi nghỉ ngơi, bóp chóp mũi cô: “Nhuyễn Nhuyễn lợi hại nhất, hôm nay khắc phục sợ hãi dám xuống nước, nếu không phải do cái bao cát kia ném đến, hôm nay em nhất định có thể đến bơi ở khu nước sâu.


“Nhưng em còn thấy rất sợ.

” Tạ Du hít mũi, mất mát nói.

“Vừa rồi lúc em chìm xuống nước, ngoại trừ sặc mấy ngụm nước thì có phải không đáng sợ như trong tưởng tượng của em đúng không?” Phó Đình Sâm từ từ dẫn đường cô.

Nỗi sợ của Tạ Du đã ăn sâu trong tiềm thức, một khi kích thích nó sẽ ập đến rất nhanh, nỗi sợ nước quanh năm suốt tháng đã khiến cô rất khó mà khắc phục được, chỉ có thể từ từ dẫn dắt để cô trải nghiệm một chút, rồi phát hiện nó không khủng khiếp như tưởng tượng của cô.

Từ sau khi bị rơi xuống nước đến giờ Tạ Du đều không có cơ hội nhớ lại, chỉ nhớ rõ chân bị chuột rút, rồi cảm giác khó thở như trong trí nhớ đổ ập đến, bây giờ cẩn thận nhớ lại, sau khi cô bị sặc mấy ngụm nước, rồi dần trở nên hoảng loạn đều là do ám ảnh trong cô.

Bây giờ đã không còn uy hiếp, thậm chí cô có thể nhớ lại chi tiết cảnh tượng Phó Đình Sâm hôn cô rồi cạy khớp hàm giúp cô hô hấp nhân tạo lúc ở dưới nước.

Rõ ràng cô đã bị sợ hãi từ sâu trong tiềm thức ảnh hưởng đến cảm xúc.

Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Tạ Du ngơ ngác nhìn về phía Phó Đình Sâm: “Hình như không khủng khiếp như vậy.


Thấy cô suy nghĩ cẩn thận, Phó Đình Sâm cười cười, dựa lên trên sô pha: “Được, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành vượt mức, chúng ta về nhà thôi, chứ chờ lát trễ sẽ lạnh đấy.


Tạ Du đã khắc phục được nỗi sợ hãi ít ỏi trong lòng, trở nên vô cùng vui vẻ, cô thò lại gần hôn “Chụt” lên má Phó Đình Sâm, rồi vòng tay ôm lấy anh làm nũng nói: “Anh cõng em được không, chân em mềm.


Phó Đình Sâm nhéo tay cô: “Con mèo lười.




Bình luận

Truyện đang đọc