LẠI ĐÂY CHO ÔNG HÔN MỘT CÁI


Phương Xán há hốc mồm, “Nhuyễn Nhuyễn à, hay là chúng ta đi mua trà sữa đi?”
Tạ Du vỗ vỗ mặt, chạy qua phía Phó Đình Sâm, mái tóc đuôi ngựa tung bay trong gió.

Phó Đình Sâm vốn định đi tìm Tạ Du, biết cô đang ăn trưa nên đang định đi đến nhà ăn, vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn, nhưng cũng coi như có thể xuất viện được rồi.

Vừa mới rẽ qua khúc quanh trên con đường dẫn đến nhà ăn, không ngờ lại gặp phải Phương Lâm không biết từ đâu chui ra, anh vừa định rời đi thì thấy Tạ Du xuất hiện nhìn anh đang bị Phương Lâm nắm vạt áo, vội vàng gạt tay Phương Lâm ra, cau mày liếc qua, “Cút”
“Anh Tiều Sâm, hôm nay là sinh nhật em, ba mẹ kêu em đem thiệp mời qua nhà họ Phó, không ngờ đúng lúc gặp được anh, anh sẽ đến chứ?” Phương Lâm nhìn thấy Tạ Du và Phương Xán đang đứng ở đầu đường, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên sự gian xảo, muốn đưa tay lên nắm lấy anh.

Nhất thời không chú ý nên bị cô ta nắm áo lần một, anh còn có thể để cô ta nắm được lần hai sao?!
Phó Đình Sâm bước mấy bước dài, nghiến răng, “Còn không biết xấu hổ mà sấn tới, có tin cánh tay mà cô đụng vào tôi lúc nãy sẽ tàn tật luôn không?!”
Anh vừa định đi về phía Tạ Du, thì thấy Tạ Du chạy tới, Phó Đình Sâm đứng lại đợi cô, vừa cười vừa dang tay ra ôm lấy Tạ Du.

“Sao anh đến đây vậy?” Tạ Du vòng tay ôm lấy eo anh, tay nắm lấy lưng áo, cười tít mắt ngẩng đầu lên nhìn anh.

Nhìn thấy dáng vẻ cô cười tít mắt như vậy, trái tim anh như tan chảy, lấy tay đụng lên mũi cô một cái, giọng nói phảng phất mang theo hương bạc hà, “Anh tới đón em.


“Anh mới xuất viện mà, không được bị trúng gió lạnh.

” Tạ Du vừa khịt khịt chiếc mũi đã đỏ lên vì lạnh của cô vừa nói một cách dịu dàng.

“Anh mặc dày lắm, không lạnh.


Phó Đình Sâm nắm gọn tay cô trong bàn tay to lớn của mình, xuýt xoa hỏi, “Em có lạnh không, sao lại mặc đồ mỏng thế?”
Tạ Du rụt đầu lại, “Bên ngoài lạnh nhưng bên trong phòng học rất ấm.


Phó Đình Sâm chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô, đội mũ lên, dang áo khoác ôm lấy cô, “Vào đây cho ấm nè.


Tạ Du cố ló đầu ra nhưng không được, cằm đập vào ngực anh, tự nhiên có cảm giác xung quanh có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình.

Lúc này là lúc người người đi qua đi lại, là thời điểm mọi người ăn cơm xong rời khỏi nhà ăn, không ít người đang chú ý đến những hành động ở phía bên đây.

“Á á á, ngọt quá!”
“Tôi nói rồi mà! Quả nhiên hoa khôi mới của trường chúng ta đã chọn Phó thiếu mà!”

“Tiên nữ nhỏ không hiểu sự đời và đại thiếu gia bỡn cợt cả thế giới! Quá đẹp lun!”
“Phương Lâm ở đó làm gì vậy? Không biết bản thân sớm đã thành trò cười rồi hay sao?”
“Dù sao cũng từng là hoa khôi một thời, tiếc là… mới diễn được hai bộ phim phìm đã huênh hoang như vậy rồi! Còn tưởng rằng tất cả đàn ông đều vây quanh mình chắc!”
“Cậu đúng là ác miệng! Phương Lâm cũng đâu thua kém…”
“…”
Nghe mấy lời bàn tán xung quanh, hai má Tạ Du từ từ đỏ lên, kéo áo anh che mặt, ngại ngùng nói “Nhiều người quá! Mau bỏ em ra!”
Phó Đình Sâm nhìn qua mấy người xung quanh, tất cả vội thu ánh mắt lại, lần lượt bỏ đi, đôi mắt hoa đào ranh mãnh, cúi đầu xuống cười, nhìn mái tóc mềm mượt của cô, trầm giọng nói “Vậy anh buông ra nhé.


Tạ Du chậm chạp gật đầu.

Phó Đình Sâm nhếch mép cười, nói một cách từ tốn, “Anh phát hiện có rất nhiều người đang đến đây.


Tạ Du rụt đầu lại, nấp trong áo anh, nắm chặt lấy áo anh, “Không, tạm thời anh đừng buông ra!”
Phó Đình Sâm đắc ý nói, “Vậy phải ôm cho chặt nha, nếu không người ta sẽ thấy em đó.


Phương Lâm thấy hai người thân mật như chốn không người, nắm chặt tay, nghiến răng ken két.

Phương Xán đi qua đó, hai mắt bừng bừng sát khí, “Sao đi đâu cũng gặp cô vậy?”
Phương Lâm thấy mặt Phương Xán viết rõ hai chữ phẫn nộ, sự đố kị trong mắt dần tan biến, thay vào đó là sự tự đắc, quay lại nhìn về phía Phó Đình Sâm, “Anh Tiểu Sâm, tối đó em ở nhà đợi anh.


Tạ Du vội chui ra khỏi lồng ngực anh.

Cô vẫn còn ở đây mà!!!
Đang đứng bên cạnh Phó Đình Sâm, cả người lạnh run, một câu cũng không nói nổi.

Phó Đình Sâm ôm chặt vai Tạ Du, lườm Phương Lâm một cái, “sinh nhật của cô liên quan gì đến tôi! còn có, ai là anh Tiều Sâm của cô, đừng có mà nhận anh bừa bãi như vậy, tôi không có em gái đâu, tính cách bạn gái tôi hiền lành chứ không hề đố kị như cô, bớt nói mấy lời nhảm nhí đó lại đi.


Phương Xán đứng một bên cười sảng khoái.

Lão đại quả đúng là lão đại!
Tự tay ngắt bỏ trà xanh.

“Du Du, cậu đi trước đi, tớ còn có việc, chiều đi học gặp nha.


” Phương Xán khều khều tay Tạ Du nói.

Phương Xán khinh bỉ liếc nhìn Phương Lâm, cô cũng không rõ tại sao hễ thấy Phó Đình Sâm, chỉ số IQ của Phương Lâm sẽ tụt về con số âm, nhưng cô cũng chả bận tâm đi tìm hiểu làm gì, sau khi xem đủ trò hề này rồi, định rời đi để tìm Viên Tư Mộng ký hợp đồng quảng cáo.

Cô là người mới, Viên Tư Mộng cũng là người mới, nhưng nhờ vào bóng mát của cây cổ thụ Cảnh Thái, phúc lợi của công ty dành cho người mới cũng rất tốt, ít nhất so với những công ty khác thì công ty chia cơ hội khá công bằng và minh bạch.

Có thể được debut hay không hoàn toàn dựa vào nỗ lực của bản thân và ý trời.

“Nghe nói cô đã ký hợp đồng với công ty quản lí à?” Phương Lâm từ phía sau hỏi.

Phương Xán thật khâm phục cô ta, vừa lúc nãy bị Phó Đình Sâm tổn thương đến mức như vậy mà vẫn có thể nhanh chóng bình tĩnh điềm đạm trở lại, “Không liên quan đến cô!”
Phương Lâm tức nghẹn, trong mắt có ghen ghét thoáng qua, nghĩ đến hôm nay là sinh nhật mình, khẽ vuốt vuốt đuôi tóc xoăn xoăn , “Em gái, nếu nhớ không nhầm thì hôm nay cũng là sinh nhật cô đúng không? Nếu như cô muốn đến thì tôi có thể bảo bố chia sẻ bánh sinh nhật với cô.

nhưng có vẻ như chị em tốt mà cô luôn bênh vực không hề biết chuyện này nhỉ!”
Phương Xán đang đi thì dừng lại, trong lòng cười giễu.

Nhà họ Phương.

Tóm lại không có cũng được.

Ở một bên khác, Tạ Du cười để Phó Đình Sâm nắm tay cô đi trong trường, cái kiểu khẳng định chủ quyền công khai như vậy cô….

cũng khá thích đấy.

Phó Đình Sâm cúi đầu nhìn cô, “Vui vậy sao?”
Tạ Du nhất thời thành thật gật đầu, nhưng sau đó thì ngừng lại, trong mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc, “Nhiều người nhìn như vậy, không nể mặt mà trách móc một cô gái như vậy có vẻ không tốt đâu?”
Nhóc con còn tưởng anh không biết điều này ư, anh giúp cô gỡ mấy cọng tóc bị vướng trên áo anh xuống, “Đừng quan tâm đến cô ta, cố tình làm Nhuyễn Nhuyễn nhà ta ghen thì nể tình làm gì?”
Bị anh nhìn thấu tâm tư, cô bĩu môi nói, “Ai nói là em ghen?”
Phó Đình Sâm giả vờ ngửi ngửi, “Vậy mùi giấm từ đâu ra vậy ta?”
Tạ Du bịt miệng anh lại, giận dỗi nói, “Anh còn nói nữa là em đi đó!”
Hai mắt Phó Đình Sâm cong cong không nói thêm lời nào nữa.

Buổi chiều, Phó Đình Sâm theo Tạ Du lên lớp, Tạ Du đối mặt với mấy ánh mắt trêu chọc xung quanh cũng không còn thấy xấu hổ nữa, đường đường chính chính nắm tay anh đi vào phòng học, làm cho người khác phải kêu rên ngưỡng mộ.

Tạ Du không tranh không giành, thành tích học tập cũng ở top đầu, tuy không thích giao tiếp với người khác, nhưng những ấn tượng của bạn bè trong lớp về cô rất tốt.


Phó Đình Sâm vẫy vẫy tay, cười nói, “Tôi đi học chung với bạn gái, mọi người cứ tự nhiên.


Phương Xán: “…”
Cái bát cơm chó này…tôi cho max điểm!
Tạ Du ngồi xuống bên cạnh Phương Xán, nhìn Phó Đình Sâm cố ý vòng qua Phương Xán, ngồi xuống bên cạnh Tạ Du.

Cô từ từ ghé qua tai anh, nói nhỏ, “Anh có thể khiêm tốn chút được không!”
Gương mặt của cô mang theo ý cười, rõ ràng là thích ra mặt ấy chứ, nghiêng mình xích lại gần cô, “Được, lần sau chúng ta nên nhẹ nhàng đi vào từ cửa sau.


Phương Xán nhẹ nhàng ngồi cách xa Tạ Du 2 chỗ ngồi.

“Anh…cách em xa một chút!” Tạ Du đẩy tay của Phó Đình Sâm ra.

Phó Đình Sâm cười cười, lấy trong túi áo ra 2 cây kẹo để lên bàn, “Cho em một cây.


Tạ Du lột vỏ kẹo ra bỏ vào miệng, ngẩng lên nhìn giáo viên chuyên ngành đang bước vào phòng học, cười tít cả mắt, “Ngọt thật!”
Phương Xán ngồi một bên phàn nàn, “Hai người bớt bớt lại tí được không?”
Thầy giáo vẫn còn khá trẻ, nhận ra nhân vật nổi tiếng là Phó Đình Sâm, thấy ánh mắt cả lớp đều nhìn về phía Phó Đình Sâm và Tạ Du, dùng đồ lau bảng gõ gõ, “Nhìn lên đây này! Hai bạn Phó Đình Sâm và Tạ Du ngồi học cho đàng hoàng.


Chỉ cần không ảnh hưởng đến trật tự lớp học, thầy có thể bỏ qua, dù sao cũng từng trải qua mấy việc như này rồi.

Thầy đẩy đẩy mắt kính, kêu lớp trưởng tan học lên kiểm tra lại máy chiếu.

Tạ Du ngồi ngay ngắn, mở sách ra, đưa ngón trỏ chỉ qua phía Phó Đình Sâm, “Anh ngồi đàng hoàng vào!”
Chuông báo vào học vang lên, trên bục giảng thầy giáo bắt đầu giảng bài, Phó Đình Sâm lấy trong balo Tạ Du ra 1 quyển sách, bắt chước cô ngồi ngay ngắn, yên lặng ngồi đọc sách.

Một tiết học kéo dài 2 tiếng đồng hồ, giữa giờ sẽ được nghỉ giải lao 10 phút.

Phó Vân đi lên bục giảng kiểm tra máy chiếu, sau đó về lại chỗ ngồi, ngẩng đầu nhìn cánh tay đang gác sau ghế Tạ Du, mở miệng, “Tạ Du.


Phó Đình Sâm quay qua trước, sau đó lại quay đầu dựa lưng vào ghế, không có chỗ cho đôi chân dài của anh duỗi ra.

Tạ Du đang nghiêm túc chỉnh sửa lại những ghi chú của mình, nghe phía sau có người gọi mình, theo thói quen mà quay đầu lại, “Có chuyện gì à?”
Phó Đình Sâm nắm lấy tay Tạ Du, nghiến nghiến răng, hằn lên ngón tay út của cô mấy vết răng nhạt nhạt, sau đó lại thổi thổi xoa xoa.

Phó Vân thu lại ánh mắt nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, “Hôm nay học xong tiết hai cậu có rảnh không? Mình định rủ mọi người cùng nhau thảo luận bài tập một chút.



Tạ Du chau mày, bài tập vốn chả có vấn đề gì, sườn bài chính cô và Phương Xán đều làm xong hết rồi, cứ theo đó mà tìm tài liệu rồi ghép vào là được, thức tế chả có gì để bàn cả, hơn nữa rõ ràng đã nói với cậu ta là thảo luận trên wechat rồi, bây giờ lại muốn nói chuyện gì nữa, Phó Đình Sâm xen vào, “Không rảnh.


Thấy Phó Vân, anh không nói gì cả nhưng cũng cảm thấy bực bội rồi, còn dám ở trước mặt anh hẹn bé con, không có liêm sỉ à?!
Phương Xán cũng nhích lại gần, “Tối nay tôi cũng không rảnh, thảo luận trên wechat đi!”
Vừa nói vừa kéo Tạ Du sang, “Tối nay sinh nhật tớ, cậu đến dự được không?”
Tạ Du ngạc nhiên, “Sao cậu không nói sớm! Tớ chưa chuẩn bị quà cáp gì hết!”
Phương Xán cười, “Không cần quà đâu, chỉ là cùng ăn cơm với Hạ Tống thôi, kêu thêm bạn trai cậu là thành 4 người.


Thấy hai cô gái trốn sang một bên tâm sự mỏng gì đó, Phó Đình Sâm lạnh lùng, cười giễu cợt nói, “Mày nghĩ chỉ cần thân thiết hơn với Tạ gia là coi như thắng rồi à?”
“Nhưng chỉ là do anh quen cô ấy trước tôi mấy ngày mà thôi.

” Phó Vân cúi xuống đọc sách, các trang sách nằm gọn gàng trên tay cậu , “Không phải anh cũng làm mấy chuyện như vậy à? Anh có thể, thì tôi cũng phải cố gắng thử một lần chứ.


“Đúng là mơ mộng hảo huyền.

dựa vào mày? Mày có xứng với cô ấy không?” Phó Đình Sâm tuy nói rất nhẹ nhàng, nhưng như đâm thẳng vào tận tim gan của Phó Vân.

“Chúng ta cạnh tranh công bằng đi.


Thằng này vẫn chưa tỉnh ngộ à?
Phó Đình Sâm xoa xoa trán, mấy mối đào hoa thế này phải do bản thân tự mình chấm dứt, vận đào hoa của bé nhà anh vẫn phải để anh ra tay mới được.

Cứ như thế này mãi thì chắc cũng biến thành chuyên gia đi phá nát hoa đào mất thôi!
Anh cười nhạt, nó một cách nhẹ nhàng, “Đừng có mơ mộng nữa, không công bằng nổi đâu, em ấy đã là bạn gái của tao rồi.


Phó Vâncười nhẹ, lạnh nhạt nói, “Kết hôn rồi còn có thể ly hôn, chứ nói gì chỉ mới là bạn tai bạn gái chứ.


Fuck!
Phó Đình Sâm chửi thầm trong lòng,
Đi theo Phó Thanh Sơ và cái người thứ ba đó thì đừng hi vọng gì vào nhân phẩm của Phó Vân!
Tạ Du không hề nghe thấy hai người nói chuyện, quay đầu lại, hai mắt lấp lánh, “Hôm nay là sinh nhật của Xán Xán, tụi mình đi ăn cơm chung với anh Hạ Tống được không? Chỉ có 4 người tụi mình thôi!”
Sự sâu thẳm trong đôi mắt của Phó Đình Sâm lập tức tan biến, đong đầy dịu dàng hỏi, “Muốn đi lắm sao?”
Cô gật đầu, Hạ Tống trời ban đã có một cái gì đó rất gần gũi và dễ mến, cô không thể nào từ chối được, “Em muốn đi! Chúng ta học xong tiết hai rồi nhanh chóng đi mua quà sinh nhật cho Xán Xán nha?”
Phó Đinh Sâm nghĩ ngợi, bỏ đi, bất ngờ mà anh chuẩn bị cho cô xem trễ một xíu cũng được, “Đều nghe em hết.




Bình luận

Truyện đang đọc