LAI GIẢ KHẢ TRUY

Gió đêm hiu hiu thổi, ngọn cây nhẹ nhàng va vào cánh cửa sổ. Tiếng động khẽ khàng ấy, chỉ càng khiến cho màn đêm thêm ấm áp tĩnh mịch.

Bạch Ngọc Đường save dữ liệu, tắt máy vi tính, ngả người dựa vào lưng ghế ngồi. Anh nhắm mắt lại muốn thư giãn thần kinh một chút sau ngày làm việc mệt nhọc. Tựa vào đó, Bạch Ngọc Đường tự nhắc mình không được quên ngày mai phải về nhà một chuyến, vừa rồi anh hai gọi điện, nhắc nhở mình đã gần một tháng chưa về, còn tiếp tục như thế, có lẽ ông già sẽ càng tức giận hơn. Đang tính toán xem ngày mai nên xoa dịu lão gia hỏa dễ nổi khùng kia như nào, trong đầu Bạch Ngọc Đường chợt xẹt qua một ý nghĩ, khiến anh không thể chờ đợi được nữa, đứng lên bước ra khỏi văn phòng.

Giày da nhẹ nhàng gõ xuống sàn, phát ra tiếng vang lộp cộp, Bạch Ngọc Đường đi trên đường dẫn đến phòng bệnh VIP. Anh mặc chiếc áo blouse dài màu trắng, tay đút vào túi áo, bước đi vững vàng, không khác gì đi kiểm tra phòng như mọi khi, nhưng tâm tình anh lại không  hề bình tĩnh được như vẻ bề ngoài. Xa xa, Bạch Ngọc Đường đã trông thấy hai vệ sĩ áo đen đứng ngoài cửa, đã không phải hai tên bị chọc là “đầu óc ngu si tứ chi phát triển” sáng nay, nghĩ đến đây, khóe miệng Bạch Ngọc Đường liền nhếch lên. Gật đầu ra hiệu với hai người kia, Bạch Ngọc Đường đẩy cửa đi vào phòng bệnh.

Ánh trăng như nước, tràn ngập khắp phòng. Cậu yên lặng nằm trên giường say sưa ngủ, giống như ngày đầu tiên được đưa vào đây. Qua mấy ngày tiếp xúc, chuyện của Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cũng biết đại khái. “Đúng là một cậu nhóc vừa láu cá lại vừa ngốc nghếch!” Bạch Ngọc Đường nghĩ. Có thể dùng cách thức ngu xuẩn như vậy để đi giúp em gái mình, lại có thể dẻo miệng đấu võ mồm với mình, chẳng hề nhượng bộ chút nào. Con người này, rốt cuộc là người như thế nào đây? Nhớ lại chuyện ban ngày, Bạch Ngọc Đường lại cong khóe môi. Đột nhiên, anh nhớ ra, người này ngày mai là có thể xuất viện, thân thể đã không còn vấn đề gì, chuyện bên ngoài cũng đã giải quyết xong cả, ngày mai là cậu có thể rời khỏi nơi này. Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Bạch Ngọc Đường lần đầu tiên trong đời không muốn bệnh nhân của mình xuất viện.

————————————————————————

Trong phòng tiệc rộng lớn hoa lệ, khách khứa tấp nập, ăn uống linh đình. Đám đàn ông bày ra vẻ kiêu ngạo ba hoa khoác lác, các cô gái thì dùng trăm phương ngàn kế trang điểm trưng diện những mong mình có thể trở thành trung tâm của cả bữa tiệc. Hừ~ đây chính là loại tiệc rượu của xã hội thượng lưu, Bạch gia nhị thiếu khịt mũi coi thường đối với cảnh tượng này. Đúng, vị Bạch nhị thiếu gia —– Bạch Ngọc Đường —– tâm tình lúc này đang vô cùng khó chịu. Bạch Ngọc Đường cầm trong tay một ly rượu vang, nghiêng người dựa vào sofa ở một góc đại sảnh sang trọng, lạnh lùng nhìn cảnh tượng phồn hoa, tướng mạo anh tuấn, khí chất lãnh ngạo kia lúc này đang hấp dẫn rất nhiều danh môn thục nữ, nhưng bởi vì tâm tình Bạch thiếu gia không tốt, cho nên xung quanh anh tỏa ra một luồng khí người sống chớ gần, khiến cho các mỹ nhân e sợ mà chùn bước. Này! Nói lý một chút có được không! Cho dù là ai đi nữa bị ép đến tham gia một bữa tiệc nhàm chán như này đều sẽ tức giận chứ?

Nhớ lại mấy ngày trước, vốn dĩ định xoa dịu lão gia hỏa nhà mình, không ngờ người ta thân cường thể kiện, quá tốt rồi. Không chỉ không cần xoa dịu, tinh thần còn sung sức đến mức rít gào với anh những nửa giờ, nói anh không làm việc đàng hoàng, chuyện làm ăn nhà mình thì không thèm để ý, lại một mực đi làm cái gì bác sĩ, làm bác sĩ thì thôi đi, lại còn một mực muốn làm việc trong bệnh viện của đối thủ một mất một còn. Nói chung là cố tình gây sự tới cực điểm. Cuối cùng vẫn là anh hai Bạch Cẩm Đường đứng ra mới làm lắng lại cuộc cãi vã giữa hai cha con. Mà trả ơn cho anh hai, chính là muốn anh tới tham gia bữa tiệc khai trương quán rượu này của Triệu thị.

Thật ra Bạch Ngọc Đường không bài xích việc trở thành thương nhân, mà ba cũng không phản đối mình làm một bác sĩ như vậy, lần nào về nhà cãi vã chẳng qua cũng chỉ là một loại giao lưu khác thường giữa hai cha con mà thôi. (A~~ Hai cha con quái dị quá đi~~ Ngũ gia: Còn không phải tại nữ nhân chết bầm nhà ngươi nghĩ ra! Mỗ Tô: …) Làm bác sĩ đối với anh mà nói, là mơ ước từ khi còn bé, mà làm một thành viên của Bạch gia, Bạch Ngọc Đường cũng thường xuyên thay ba và anh hai tham gia một ít tiệc tùng xã giao, chỉ là chủ nhân tiệc rượu lần này dĩ nhiên lại là cái gã Triệu Trinh khó ưa chuyên đối đầu với mình, Bạch Ngọc Đường nghĩ lại liền giận không có chỗ phát tiết.

Dần dần, trong đại sảnh trở nên yên tĩnh lại, là tổng giám đốc tập đoàn Triệu thị lên đài chúc rượu đọc diễn văn. Bạch Ngọc Đường mắt lạnh nhìn người đứng trên khán đài, không nhịn được oán thầm, hừ! Tên này vẫn làm bộ ra vẻ đạo mạo đây! Từ nhỏ học đến cao trung, bọn họ vẫn luôn tranh đua với nhau, thành tích học tập phải tranh, huy chương vàng chạy đua đường trường phải tranh, số lượng fans phải tranh, vị trí chủ tịch Hội học sinh cũng phải tranh, mãi đến tận khi lên đại học, Triệu Trinh ra nước ngoài, Bạch Ngọc Đường học y, cuộc tranh đấu này mới xem như tạm ngừng. Thế nhưng Bạch Ngọc Đường vĩnh viễn cũng không quên được kẻ chỉ vì đạt được mục đích mà không từ mọi thủ đoạn kia, hừ, nếu không phải không học chung đại học, chỉ sợ ngay cả bạn gái Bạch gia, Triệu Trinh hắn cũng phải tranh đoạt đi? (không tranh bạn gái nhưng mà tranh bạn trai đó, biết nghĩ vậy thì lo mà giữ con mèo cho chặt đi chú =.=)

Bạch Ngọc Đường không hề hứng thú với màn phát biểu của tên kia, anh ngửa đầu lên, uống cạn ly rượu trong tay, tinh tế thưởng thức. Bữa nay có thể nghỉ ngơi, có thể thoải mái uống rượu —— rời khỏi hoàn cảnh đặc định ở bệnh viện kia, khí chất của bác sĩ Bạch có chút khác hẳn.

Cùng lúc Triệu Trinh kết thúc màn đọc diễn văn, trong đại sảnh vang lên những tiếng trầm trồ cùng tiếng vỗ tay của các cô gái. Hừ! Toàn là một đám con gái nông cạn, nhất định là thấy trai đẹp nên mới phát ra cái loại âm thanh dại trai như vậy. Bạch Ngọc Đường vẫn oán thầm như cũ. (Tiểu Bạch~~ Ngươi đừng kết luận sớm như vậy a! Tẹo nữa ngươi cũng sẽ nông cạn!!) Đột nhiên, chung quanh yên tĩnh lại, sau đó tiếng đàn du dương vang lên bên tai. Ở nơi đại sảnh rực rỡ tráng lệ này, tiếng đàn ấy tựa như dòng nước nhẹ nhàng chảy róc rách, như gột sạch mọi phồn hoa, chỉ giữ lại thuần khiết tĩnh mịch. Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên muốn nhìn một chút, là người nào có thể diễn tấu được khúc nhạc rung động đến vậy, không tự chủ được, anh đứng lên, chậm rãi đi đến chỗ đám người, và rồi anh nhìn thấy người khiến cho tim mình đập rộn ràng ấy.

Cậu ngồi sau một chiếc dương cầm trắng phau, hơi cúi đầu, thân thể nhẹ nhàng đong đưa theo tiết tấu. Ngón tay thon dài trắng muốt linh động lướt trên những phím đàn đen trắng, không biết là cậu hòa vào âm nhạc, hay là âm nhạc bao trùm lấy cậu. Cậu tuấn mỹ đến thế, trong mắt ánh lên thứ ánh sáng mà người ngoài không thể có, khóe miệng hơi cong lên, tựa như cười mà không phải cười. Cậu nắm giữ một loại khí chất vô cùng đặc biệt, không lãnh ngạo phô trương như Bạch Ngọc Đường, không ngang ngược tự kiêu như Triệu Trinh, đó là một loại ấm áp thư thái chậm rãi lan tỏa, khiến người ta không kìm được muốn đến gần, đến gần, lại đến gần.

Bạch Ngọc Đường không kìm được suy nghĩ: Triển Chiêu, rốt cuộc là người nào đây? Là người suy nhược nằm trong phòng bệnh kia? Là người mỉm cười dịu dàng làm chong chóng gió cho đứa trẻ kia? Là người tinh quái đấu võ mồm kia? Hay là người duyên dáng ấm áp lúc này đây?

Kết thúc bản nhạc, Triển Chiêu đứng dậy cảm ơn mọi người, rồi nhận lấy ly rượu đỏ trong tay Triệu Trinh, đưa lên môi khẽ nhấp. Bộ âu phục màu lam ôm lấy cơ thể, phác họa ra vóc người cao ráo kiên cường, tuy đôi vai có chút gầy yếu, nhưng cũng không làm giảm đi sự kiên nghị của cậu một chút nào. Một người xuất sắc như vậy, cũng khó trách mấy cô gái kia đều xì xào bàn tán, nghị luận thân phận của cậu. Rốt cuộc là người nào có mặt mũi lớn đến vậy, có thể khiến cho Triệu Trinh coi trọng như thế. Nghe ngữ khí khi nãy của Triệu Trinh, có thể mời được cậu lên đàn một khúc tặng bữa tiệc, có vẻ như là vinh hạnh của tất cả mọi người.

——————————————————————————

Triển Chiêu vừa đứng dậy thì nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, dạng người như vậy hẳn là sẽ không cho phép người khác quên anh ta chứ? Cho nên sau khi chờ Triệu Trinh đi khỏi, bèn bước đến trước mặt Bạch Ngọc Đường, thân mật chào hỏi: “Bác sĩ Bạch, không ngờ lại gặp anh ở đây.” Bạch Ngọc Đường trước tiên ngẩng đầu lên uống cạn rượu trong ly, rồi nhìn về phía Triển Chiêu, một lát sau mới nói: “Sắc mặt cậu cũng không tốt, không thoải mái sao?” Triển Chiêu bất đắc dĩ nhíu nhíu mày: “Lẽ nào là bệnh nghề nghiệp của bác sĩ sao?” Thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt sắp sửa nổi nóng của Bạch Ngọc Đường, lập tức lại nói: “Được rồi, anh nói đúng. Tôi cảm thấy có chút buồn bực trong lòng.” Bạch Ngọc Đường nghe xong, đoạt lấy ly rượu trong tay Triển Chiêu, giao hai chiếc ly cho waiter đi ngang qua, sau đó kéo Triển Chiêu đi lên sân thượng, vừa đi vừa nói: “Lòng buồn bực còn uống rượu, thật không hề có một chút tự giác nào của bệnh nhân!”

Triển Chiêu bất đắc dĩ nhìn ly rượu đỏ bị mang đi, không tự chủ được duỗi lưỡi liếm môi một cái. Mặc dù mình cũng không thích uống rượu lắm, nhưng loại rượu mang hương thơm mát và vị ngọt dịu này, lại là thứ yêu thích trong lòng mình. Ở nhà tất nhiên là uống không được, xem ra hôm nay cũng không thể mất rồi!

Đợi đến khi Triển Chiêu phục hồi tinh thần lại, mình đã đi tới sân thượng. Sân thượng này nằm ở phòng tiệc lầu hai, kéo dài vươn ra ngoài kiến trúc chính, từ nơi này nhìn ra, có thể thấp thoáng thấy đủ loại tường vi trong vườn hoa của quán rượu. Triển Chiêu hít một hơi thật sâu, cảm thấy tinh thần thoải mái. Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: “Khá hơn chút nào không?” Triển Chiêu mỉm cười đáp: “Ừm, tốt lắm rồi!”

“Sao cậu lại quen Triệu Trinh?” Bạch Ngọc Đường hỏi. Không biết vì sao, đối với chuyện này, Bạch Ngọc Đường rất quan tâm.

“Hửm? Anh Triệu sao? Anh ấy là anh trai của một đàn em tôi quen khi còn học bên Mỹ, tôi đi Mỹ nghỉ phép, gặp mấy lần, nên quen biết.” Triển Chiêu vịn vào lan can sân thượng, người nhẹ nhàng vươn ra ngoài ngửa đầu nhìn lên trên, như thể muốn nhìn rõ vì sao trên trời. Trả lời xong vấn đề của Bạch Ngọc Đường, lại thuận miệng hỏi anh: “Anh thì sao?”

Bạch Ngọc Đường ngây người, tuy rằng ngữ khí không tốt, nhưng vẫn đáp: “Tại sao biết Triệu Trinh? Hừ, xem như là bạn học đi! Tới cái tiệc rượu này, là bị hãm hại!”

Sau đó, hai người hình như cũng không tiếp tục hứng thú với đề tài này, trở nên trầm mặc. Một lúc sau, Triển Chiêu thong thả nói: “Hôm nay khí trời rất tốt, bầu trời đêm hẳn là đẹp lắm. Chỉ tiếc là ở giữa thành phố, thật khó ngắm rõ được trời đêm!”

Ánh mắt Bạch Ngọc Đường sáng ngời, có vẻ như rất hào hứng, hỏi: “Muốn ngắm không? Đi theo tôi!” Nói xong, cũng không chờ Triển Chiêu đồng ý, lôi Triển Chiêu đi khỏi quán rượu, nhảy lên chiếc xe yêu quý của mình, nghênh ngang rời đi. (cô nam quả nam đêm hôm khuya khoắt dắt nhau đi đâu =)))))))

Bình luận

Truyện đang đọc