LAI GIẢ KHẢ TRUY

Một tháng sau.

Triển Chiêu ngồi trên ghế salon trong phòng bệnh, nhìn Bạch Ngọc Đường thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất viện.

Suốt một tháng nay, tất cả mọi chuyện của Triển Chiêu, bao gồm kiểm tra, thay thuốc, rửa ráy, ăn cơm… tóm lại là bất kể chuyện lớn hay chuyện nhỏ, tất cả đều do một mình Bạch Ngọc Đường ôm lấy hết.

Đinh Triệu Lan Đinh Triệu Huệ nhìn thấy anh đối với Triển Chiêu như vậy đã sớm cảm động. Chỉ là hai vị gia trưởng Đinh gia vẫn rất lạnh nhạt với Bạch Ngọc Đường, trông thấy Bạch Ngọc Đường cũng chẳng buồn để ý tới. Triển Chiêu thấy vậy có chút đau lòng, nhưng Bạch Ngọc Đường vốn không để mắt tới mấy chuyện đó, cứ thản nhiên làm theo ý mình.

Ngoại trừ gia trưởng Đinh gia, bất mãn với Bạch Ngọc Đường còn có một người. Đó chính là cô hầu gái được Đinh gia phái tới chăm sóc Triển Chiêu. Nhìn thấy Bạch Ngọc Đường cướp việc của mình, cô sợ đến phát khóc, chỉ lo người này cướp hết việc của mình, hại mình bị Đinh gia đuổi việc. Thời buổi bây giờ, tìm được công việc tốt cũng chẳng dễ dàng, chủ nhà thân thiện không làm khó dễ, đãi ngộ lại tốt, nếu cứ thế mà đánh mất há lại không đáng tiếc.

Bạch Ngọc Đường biết chuyện, hào phóng lấy danh thiếp của Bạch Cẩm Đường ra, phi thường hào khí nói: “Nếu bị nhà bọn họ đuổi việc thì cầm danh thiếp đi tìm người này, ở Bạch gia không cần làm gì cũng có thể trả cho cô tiền lương gấp đôi!”

Thụy Lạp nghi ngờ nhìn Bạch Ngọc Đường, nghĩ thầm: “Bây giờ lừa đảo cũng thật là cao tay. Ngay cả danh thiếp cũng làm khéo như thế. Nếu anh mà tìm được công việc nào không cần làm gì cũng được hưởng lương gấp đôi thì còn tranh công cướp việc với tôi làm quái gì?”

Nghĩ tới đó, Triển Chiêu không khỏi cười trộm. Bạch Ngọc Đường đặt đồ trong tay xuống, đi tới ôm Triển Chiêu hỏi: “Đang cười cái gì?”

“Không có gì.” Triển Chiêu đáp, cậu không dám để Bạch Ngọc Đường biết mình nghĩ tới mấy chuyện đó.

Bạch Ngọc Đường đưa tay nắm lấy chiếc cằm thon thon của Triển Chiêu, khẽ hôn lên đôi môi căng bóng hồng hào: “Chuyện kia, nghĩ xong chưa?” Triển Chiêu hơi bối rối nói: “Em vừa ra viện đã đến thẳng nhà anh, ba và mẹ sẽ không vui. Không thì, trước tiên về thăm nhà một chút, rồi…”

Triển Chiêu còn chưa nói hết lời, liền nghe thấy một tràng gõ cửa, sau đó một cái đầu nhỏ ló vào qua khe cửa, dè chừng nói: “Tam thiếu gia, Đại thiếu gia đến rồi!” Chỉ nghe thấy tiếng nói còn chưa dứt, đầu Thụy Lạp đã bị gõ cho một cú: “Nhìn cho rõ, tôi là Nhị thiếu gia!”

Nói đoạn cánh cửa được đẩy ra một cách dửng dưng, Đinh Triệu Huệ kéo xềnh xệch Thụy Lạp đang xoa đầu núp sau cửa đi vào: “Hở? Họ Bạch, còn chưa thu dọn xong à? Không phải bảo hôm nay xuất viện sao? Tay chân không nhanh nhẹn như thế thì làm sao mà tôi yên tâm giao Tiểu Chiêu cho cậu được?”

“Đinh lão nhị, ở đây là phòng bệnh bệnh viên, cấm lớn tiếng ồn ào, anh mà còn kêu gào nữa là tôi gọi bảo vệ lên đuổi anh ra đó!”

Một tháng qua, Bạch Ngọc Đường đã thành bằng hữu với anh em Đinh thị, anh cả Đinh Triệu lan già dặn thận trọng, Bạch Ngọc Đường dù sao cũng hơi tôn trọng; nhưng tính cách Đinh Triệu Huệ và Bạch Ngọc Đường lại giống nhau đến mấy phần, vừa thấy mặt nhau đã đấu võ mồm. Bây giờ Triển Chiêu nhìn hai người bọn họ, không khỏi có chút đau đầu!

“Anh ba, anh đến đón em về nhà sao?” Triển Chiêu nhìn dáng vẻ hai người họ, vội vã lên tiếng đổi chủ đề. Cậu cũng không muốn còn chưa kịp xuất viện đã lại phải mổ đầu một lần nữa.

Đinh Triệu Huệ thấy Triển Chiêu nói vậy, ngạc nhiên nhìn Bạch Ngọc Đường hỏi: “Bạch Ngọc Đường, cậu không nói với Tiểu Chiêu à?” Triển Chiêu nghe vậy, tò mò nhìn về phía Bạch Ngọc Đường. Song Bạch Ngọc Đường lại ấp úng, không nói được lý do. Đinh Triệu Huệ nhìn tình hình, liền đoán ra mấy phần, bèn cười một cách xấu xa nói: “Bạch Ngọc Đường, không phải cậu đã lên kế hoạch cẩn thận rồi à? Để anh hai nói với trong nhà rằng một tuần sau Tiểu Chiêu mới xuất viện, còn cậu thì gạt Tiểu Chiêu về nhà cậu ở một tuần. Làm sao, còn chưa nói a?”

Bạch Ngọc Đường nghe, mặt lúc trắng lúc đen. Cái tên Đinh Triệu Huệ dám triệt để bán rẻ mình và Đinh Triệu Lan, trong khi hắn là người nghĩ ra cái kế vui mừng nhất này lại phủi sạch sành sanh trách nhiệm. Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường liền giận không chỗ phát tiết, vừa định mắng cho Đinh Triệu Huệ một trận thì nghe Triển Chiêu nói: “Bạch Ngọc Đường, anh như vậy không phải là gạt người sao? Hơn nữa còn là lừa gạt ba mẹ, anh…”

“Mèo con, nghe anh giải thích!” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu mang cả họ cả tên mình ra mà gọi, cũng không cố tính sổ Đinh Triệu Huệ nữa, vội vã dỗ dành Triển Chiêu đang tức giận.

“Đừng nói gì cả, em không nghe!” Triển Chiêu thật sự tức giận, “Còn nói để tự em chọn, tôn trọng quyết định của em. Làm hại em mấy ngày nay rơi vào tình thế khó xử, thế mà sự thật thì sao?”

Nói, liền đứng dậy xách túi hành lý đặt trên giường, rồi nói với Đinh Triệu Huệ đứng ở một bên cười trộm: “Anh ba, chúng ta về nhà!”

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu như vậy, thật sự có chút sợ sệt. Anh biết, Triển Chiêu rất ít khi tức giận, nhưng một khi đã giận thì lần nào cũng làm cho anh phải ăn nhiều quả đắng. Lúc Triển Chiêu tức giận, xưa nay đều không tranh cãi không nhượng bộ, chỉ trầm mặt không nói lời nào, mặc cho Bạch Ngọc Đường lấy lòng đủ kiểu, đều không có tác dụng. Bạch Ngọc Đường biết mình lần này xem như là chạm vào điều cấm kỵ của Triển Chiêu, cậu ghét nhất bị người nói dối, đây chính là cái đứng đầu tiên trong bảng xếp hạng “Những sai lầm không thể tha thứ”!

Đinh Triệu Huệ đứng bên xem trò vui nhìn thấy sắc mặt Triển Chiêu thay đổi, liền biết sự tình không ổn. Anh nhìn lại Bạch Ngọc Đường bình thường vốn có rất nhiều biện pháp ghẹo Mèo con hài lòng đang nem nép đứng một bên, bộ dạng muốn ngăn mà không dám ngăn, muốn nói mà không dám nói, cũng cảm thấy anh có chút đáng thương. Thế là, Đinh Triệu Huệ đại phát thiện tâm vội vã kéo Triển Chiêu lại nói: “Tiểu Chiêu, đừng nóng giận a! Chuyện này… ha ha… là anh ba không đúng, là chủ ý của anh.”

Triển Chiêu nhìn Đinh Triệu Huệ trầm mặt nói: “Anh ba có đúng hay không, làm em không có cách nào đánh giá.” Đinh Triệu Huệ cũng biết mình phạm vào cấm kỵ của Triển Chiêu, mà kẻ cầm đầu vụ này lại là anh, không giải quyết xong vụ này, chính anh cũng không sống yên lành được.

Đinh Triệu Huệ bèn nhắm mắt nói: “Ha ha, Tiểu Chiêu. Kỳ thực, anh và anh hai đều hi vọng em đến nhà Bạch Ngọc Đường tĩnh dưỡng trước một thời gian. Em cũng biết, Nguyệt Hoa vừa mới sinh em bé, người nhà họ Lý hầu như ngày nào cũng đến, hy vọng Nguyệt Hoa có thể hồi tâm chuyển ý, để em bé nhận tổ quy tông. Lý Nguyên Hạo đúng là không dám đưa ra yêu cầu này, nhưng hắn cưỡng lại áp lực trong nhà, hầu như ngày ngày đều đến nhà đưa tin. Nguyệt Hoa nói qua mấy ngày nữa là em bé đầy tháng, nó quay lại Úc, khi đó em mới về không phải tốt hơn sao?”

Thấy Triển Chiêu nghe lọt, Đinh Triệu Huệ nói tiếp: “Nếu như sau này mẹ biết nguyên nhân, cũng sẽ hiểu và bỏ qua. Tiểu Chiêu, em đừng lo lắng!”

Triển Chiêu nghe Đinh Triệu Huệ nói xong, cảm thấy cũng có mấy phần đạo lý, cậu xác thực không muốn gặp lại Lý Nguyên Hạo. Nhìn sắc mặt Triển Chiêu bắt đầu hòa hoãn, Bạch Ngọc Đường ỷ vào lá gan đến gần, Triển Chiêu quay đầu lại nhìn anh, chỉ thấy anh đang nhẹ nhàng kéo kéo túi trong tay Triển Chiêu, vẻ cẩn thận từng li từng tí một.

Không chờ Triển Chiêu lên tiếng, Thụy Lạp đứng một bên thực sự nhịn không nổi, che miệng cười “phì phì” thành tiếng! Thực sự là quá sức buồn cười… quá… quá sức hả dạ! Đinh Triệu Huệ, Bạch Ngọc Đường hai tên đàn ông xấu xa này suốt ngày bắt nạt mình khóc không ra nước mắt, nhìn bộ dạng lúc này của bọn họ, Thụy Lạp cảm tưởng như tất cả thù của mình đã được báo!

Tiếng cười của Thụy Lạp khiến Triển Chiêu cảm thấy ngại chết, khuôn mặt vốn bình tĩnh lập tức bỏ bừng lên, khí thế kia lập tức giảm đi. Bạch Ngọc Đường nhắm ngay cơ hội, mặt dày tiếp lấy túi trong tay Triển Chiêu, thuận thế nắm chặt vuốt của Mèo con kia. Dè dặt nói: “Chiêu, chúng ta đi thôi!”

Triển Chiêu vừa định rời đi cùng Bạch Ngọc Đường, Thụy Lạp vội kéo lấy tay áo Triển Chiêu, mở to cặp mắt long lanh ngấn nước nói: “Tam thiếu gia, tôi cũng đi!” Bạch Ngọc Đường nghe xong, lập tức nhe răng nhếch miệng la toáng lên: “Cô đi theo làm cái gì?”

Giỡn hả? Một tháng rồi anh còn chưa được ăn thịt mèo đây này, để cái tên tiểu gian tế này đi theo thì những ngày tháng an nhàn của mình bao giờ mới có thể tới được a?

“Tôi không đi sao được? Phu nhân đã căn dặn, tôi phải chăm sóc thật tốt cho Tam thiếu gia, Tam thiếu gia xuất viện mà tôi lại về nhà, phu nhân không mắng cho một trận mới là lạ!” Thụy Lạp nói năng hùng hồn.

Triển Chiêu cảm thấy Thụy Lạp nói rất có đạo lý: “Ngọc Đường, bằng không…”

“Không được!” Bạch Ngọc Đường từ chối quyết tuyệt như chặt đinh chém sắt.

“Nhưng Thụy Lạp làm sao bây giờ?” Triển Chiêu vẫn còn có chút lo lắng.

Đinh Triệu Huệ túm bím tóc Thụy Lạp cười nói: “Không cần lo lắng, có anh đây! Thụy Lạp, đi về nhà Nhị thiếu gia! Trong một tuần này, cô ở lại chỗ tôi. Chăm sóc Tam Thiếu gia của cô cũng giống như chăm sóc tôi!”

“Không được! Còn lâu tôi mới đi!” Thụy Lạp quấn chặt lấy cánh tay Triển Chiêu, chọc cho Bạch Ngọc Đường hai mắt tóe ra lửa!

“Tôi ăn thịt cô được hay sao mà sợ đến thế?” Đinh Triệu Huệ nhìn thấy phản ứng này của cô, cảm thấy vô cùng tổn thương. Nghĩ Đinh Triệu Huệ anh cũng là phong lưu tiêu sái, nhân gia nhân ái a!

“Quản gia mama bảo chúng tôi phải tránh thật xa Nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia phong lưu quen rồi, nhìn thấy gái là lại nổi lòng dạ xấu!” Thụy Lạp cuống lên, lời thật tâm thật bụng gì cũng phun hết ra.

Lần này đến phiên Đinh Triệu Huệ nhe răng nhếch miệng: “Tôi nổi lòng dạ xấu cái gì? Tôi có lòng dạ xấu với cô sao?” Nói, anh cúi người vác Thụy Lạp vắt ngang lên vai, không thèm để ý đến chân cô đá loạn cào cào, “Hừ! Cô không đi cũng không được! Phải đi!” Vừa nói, vừa vác Thụy Lạp đáng thương đang ra sức phản kháng ra khỏi phòng bệnh. Trước khi ra ngoài, còn đắc ý nhìn Bạch Ngọc Đường: “Bạch Ngọc Đường, tôi đại ân đại đức giúp cậu, lần này cậu nợ tôi một cái ân tình chứ?”

Bạch Ngọc Đường khinh thường hừ một tiếng, kéo Mèo con của mình ra ngoài theo: “Giúp tôi ấy à? Là tác thành cho mình mới đúng chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc