LAI GIẢ KHẢ TRUY

“Huệ Nhã! Cậu đến rồi?” Lam Tâm cao hứng cầm lấy tay Tiếu Huệ Nhã, cùng cô đi vào trong phòng khách. “Sao không dẫn hai cục cưng của cậu đến?”

“Hai đứa chúng nó á? Trời ạ! Đúng là hai thằng khỉ con. Hôm nay may nhờ cậu tớ mới trốn đi yên thân được một lúc!” Tiếu Huệ Nhã vừa nghĩ tới hai bảo bối ở nhà là lại đau hết cả đầu.

Năm năm trước Tiếu Huệ Nhã sinh đôi, hai vợ chồng rất vui mừng, cảm thấy vô cùng thích thú mới mẻ đối với hai đứa trẻ giống hệt nhau. Nhưng một thời gian sau mới phát hiện ra lực phá hoại của hai đứa bé lớn hơn rất nhiều so với một đứa. Anh em nhà họ Đinh lúc này đã được năm tuổi, cực kỳ bướng bỉnh, Tiếu Huệ Nhã cũng không thích đi đến đâu cũng mang theo hai thằng quỷ sứ chuyên gây sự ấy.

Lam Tâm có chút tinh nghịch nhìn Tiếu Huệ Nhã nói: “Thật sự chẳng qua là thấy chúng nó nghịch ngợm? Không phải là bởi Đinh tiên sinh nhà cậu không thích cậu dẫn con đến chỗ Hãn Thăng chứ?”

“Đấy là chuyện của đàn ông bọn họ với nhau, tớ mặc kệ. Chị em chúng mình tụ tập, ông ấy cũng đừng hòng can thiệp vào!” Tiếu Huệ Nhã đương nhiên là có cách trị chồng của cô.

“Huệ Nhã đến rồi à?” Đương lúc chị em họ đang tán dóc, Bạch Hãn Thăng cũng đi đến phòng khách. “Sao Thư Vân không cùng em đến?” Bạch Hãn Thăng hỏi. Lam Tâm nghe thấy câu hỏi này, vẻ mặt có chút vi diệu, nhưng sau đó lại khôi phục thái độ bình thường cũng mở miệng hỏi: “Đúng rồi, tớ cũng quên mất không hỏi, Thư Vân đâu? Không phải là không đến chứ!”

Trái lại Tiếu Huệ Nhã rất thản nhiên nói: “Không biết, Triển Diệu đưa cô ấy đi khám thai, chắc một lúc nữa mới đến.”

Nghe câu trả lời này, Bạch Hãn Thăng và Lam Tâm đều không nói nữa. Cuối cùng, vẫn là Bạch Hãn Thăng đánh vỡ trầm mặc: “Các em trò chuyện trước đi, anh còn có việc. Lát nữa trở lại tiếp các em sau.” Nói, liền rời khỏi phòng khách.

Tiếu Huệ Nhã nhìn Lam Tâm có vẻ không vui, thở dài nói: “Lam Tâm, chị em trong ban đồng ca hồi trước chỉ còn lại ba người chúng ta là thường xuyên liên hệ, cũng là bạn bè tốt nhất, tớ thật sự hy vọng ba chị em mình có thể mãi mãi thân thiết như thế này.”

“Huệ Nhã, tớ biết.” Lam Tâm nói, “Thế nhưng tớ rất buồn, vì sao tớ hy sinh vì anh ấy nhiều như vậy, anh ấy vẫn không hề lưu luyến tớ. Tớ vì hai đứa nhỏ của anh ấy mà dạy dỗ bọn nó, chăm nom bọn nó, săn sóc bọn nó, vậy mà Hãn Thăng vẫn chẳng có chút cảm giác nào với tớ. Còn cô ấy thì sao? Cô ấy cũng đã kết hôn, lại còn có con, nhưng Hãn Thăng vẫn quan tâm đến cô ấy nhất. Tớ không phục!”

“Lam Tâm, Thư Vân không hề yêu Hãn Thăng, cậu cũng biết mà!”

“Huệ Nhã, không phải tớ trách cô ấy, cũng không phải đố kị với cô ấy, chỉ là…” Lam Tâm đau khổ nói.

“Tớ phải nói bao nhiêu lần thì cậu mới hiểu đây? Tình yêu không thể yêu cầu được đáp lại.” Tiếu Huệ Nhã kiên nhẫn nói, “Nếu như cậu nói rằng hy sinh, Hãn Thăng không hy sinh nhiều vì Thư Vân sao? Nhưng Thư Vân vẫn yêu Triển Diệu a! Trải qua bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng hai người họ mới được ở bên nhau, đó không phải là một niềm hạnh phúc sao?” Tiếu Huệ Nhã vỗ vỗ tay Lam Tâm nói: “Lam Tâm, nếu cậu đã quyết định rời đi, vì sao còn vương vấn không dứt chuyện trước đây? Hôm nay nếu mọi người đã đến chia tay cậu thì hãy thật vui vẻ đi!”

Lam Tâm gật đầu. Đúng vậy, mình đã nản lòng, đã quyết định rời khỏi người kia, nên buông đi, không phải sao?

———————————————————————————

“Lam tiểu thư, Đinh thái thái. Triển thái thái đến rồi!” Người hầu nhà họ Bạch đi vào nói.

Tiếu Huệ Nhã nghe xong, kéo tay Lam Tâm nói: “Đi đón cậu ấy đi. Đừng buồn nữa!” Lam Tâm hơi ngượng ngùng gật đầu, cùng Tiếu Huệ Nhã đi ra ngoài.

“Thư Vân!” Tiếu Huệ Nhã đỡ Hứa Thư Vân đã mang thai sáu tháng nói, “Sao lại đến một mình? Triển Diệu đâu? Sao không để anh ấy đưa cậu đến?”

“Lúc đầu nói đưa tớ đi, nhưng phòng cấp cứu bận quá, hiện giờ không thoát thân được. Anh ấy bảo một lát nữa sẽ đến.” Thư Vân cười nói.

Lam Tâm trách móc: “Thư Vân, cậu nuông chiều như thế sẽ làm hư Triển Diệu đó!” Thư Vân chỉ cười, cũng không biện giải.

Ba người cười nói trở lại phòng khách, ngồi lên ghế salon, hai người vuốt ve bụng Thư Vân hỏi: “Kết quả khám thai thế nào?”

“Em bé rất khỏe mạnh.” Nhắc tới em bé, Thư Vân đặc biệt hài lòng, “Đúng rồi, hôm nay bác sỹ bảo, là con gái!”

Tiếu Huệ Nhã cười nói: “Thật sao? Quá tốt rồi, con gái là gần gũi nhất! Cậu xem hai thằng khỉ con nhà tớ! Thực sự là quá đau đầu!”

Lam Tâm cũng phụ họa nói: “Đúng đấy, con trai rất khó ứng phó. Cậu xem, tuy Cẩm Đường cũng khá lớn, đã mười tuổi rồi, nhưng cũng rất bướng bỉnh. Làm tớ đau đầu nhất chính là Ngọc Đường, quả thực chính là Tôn Ngộ Không tái thế, hành hạ đến chết người!”

Lam Tâm nói xong, ba người lại vui vẻ cười.

“Nói chuyện gì mà vui thế?” Bạch Hãn Thăng từ thư phòng đi ra, nghe thấy tiếng cười của mấy người bèn cao giọng hỏi.

“Nói rằng con trai bảo bối của anh, giống hệt Tôn Ngộ Không, nghịch ngợm chết đi được!” Tiếu Huệ Nhã nói.

Bạch Hãn Thăng nghe nói bọn họ đang nói về thằng con của mình, cũng không khỏi cười rộ lên: “Ha ha, nó mà là Tôn Ngộ Không? Tôn Ngộ Không còn có Cẩn Cô chú khống chế. Nó ấy à, chính là một con chuột nhỏ, ngày nào cũng nghịch ngợm vô cùng, nhưng làm chuyện xấu xong cũng không bắt được nó!”

Nói, Bạch Hãn Thăng nhìn về phía Thư Vân, nhẹ giọng hỏi: “Sao Triển Diệu không đến cùng em?”

“Anh ấy nói một lát nữa đến, bệnh viện hơi bận!”

Bạch Hãn Thăng nhìn cái bụng Thư Vân hơi nhô lên, cười nói: “Xem ra Tiểu Bạch Thử nhà anh sắp có bạn chơi cùng rồi?”

Tiếu Huệ Nhã cướp lời nói: “Chưa chắc đã là bạn. Thằng chuột nhỏ nhà anh bướng như vậy, bắt nạt em gái thì sao?”

“Ồ? Là con gái?” Bạch Hãn Thăng cũng rất hưng phấn, “Con cái mấy nhà chúng ta toàn là tiểu tử thối ngang ngược, đúng là vẫn không có con gái đây!”

“Đúng đấy!” Lam Tâm cũng đáp lời, “Con của Thư Vân, nhất định là một tiểu thục nữ ôn nhu giống hệt như Thư Vân ấy!”

“Lam Tâm, cậu đang nói cái gì thế?” Thư Vân bị nói đến hơi xấu hổ.

“Ai, Lam Tâm nói rất đúng, tớ cũng cho là như thế.” Tiếu Huệ Nhã cũng nói, “Chờ sau khi lớn lên a, khẳng định là một thiếu nữ dịu dàng, được thật nhiều các chàng trai theo đuổi! Hai vợ chồng cậu cũng phải cẩn thận!”

“Càng nói càng không đứng đắn!” Thư Vân cười đánh Tiếu Huệ Nhã. Cô vừa trốn còn vừa nói: “Đừng đánh nữa, tớ nói thật mà, nếu không, tớ thay mặt hai thằng khỉ con nhà tớ định trước? Làm vợ Đinh gia bọn tớ có được không?”

“Huệ Nhã, hai đứa con trai nhà cậu làm sao mà chia một đứa con gái nhà người ta? Không được không được!” Lam Tâm cũng cảm thấy lời này rất thú vị, cũng bắt đầu hùa theo, “Tớ thấy á, Tiểu Bạch Thử nhà này mới là thích hợp nhất!”

Đang nói, chỉ nghe có tiếng bé trai hô lên: “Ba ơi, em dậy rồi!” Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Bạch Cẩm Đường ôm Bạch Ngọc Đường vừa tỉnh ngủ đi tới.

Đây chính là đến sớm không bằng đến đúng lúc, đang nhắc đến Bạch Ngọc Đường thì nó đã xuất hiện. Bạch Hãn Thăng vỗ tay một cái nói: “Được được được! Vậy quyết định như thế đi! Nhưng không cho đổi ý a!” Nói rồi vẫy vẫy Bạch Ngọc Đường nói: “Ngọc Đường, đến chỗ ba!”

Chỉ thấy một đứa bé như đúc từ ngọc nhảy xuống từ trên người anh trai, mừng rỡ chạy ào vào ngực Bạch Hãn Thăng. Vừa chạy còn vừa gọi: “Ba… ba…”

Trẻ con hai tuổi chính là lúc đáng yêu nhất, Thư Vân sắp làm mẹ, tất nhiên là đặc biệt yêu thích trẻ con. Cô vui vẻ nhìn Bạch Ngọc Đường nói: “A! Ngọc Đường lớn thế này rồi sao? Trông xinh quá!”

Bạch Hãn Thăng trao Bạch Ngọc Đường cho Thư Vân ôm, cười nói: “Thế nào, có hài lòng với con rể của em không?” Thư Vân nghe xong có chút dở khóc dở cười: “Hãn Thăng, đừng đùa!”

Trái lại Bạch Hãn Thăng rất thật lòng: “Anh đâu có đùa! Lam Tâm và Huệ Nhã làm chứng, hôm nay chúng ta chỉ phúc vi hôn!”

Lam Tâm cười muốn nghiêng ngả: “Được được được, em làm chứng!” Tiếu Huệ Nhã đẩy Lam Tâm cười mắng: “Cậu đừng có thêm phiền nữa, thời buổi nào rồi còn chỉ phúc vi hôn?”

“Vui mà vui mà!” Lam Tâm mặc kệ, kéo Bạch Cẩm Đường qua nói: “Cẩm Đường cũng đến làm chứng có được không?” Bạch Cẩm Đường ù ù cạc cạc mà nhìn mấy người lớn đang hài lòng, cũng không biết bọn họ muốn làm gì, chỉ nghe Bạch Hãn Thăng nói: “Con trai ngoan, làm chứng cho ba với em trai con đi, chúng ta để em gái trong bụng dì Thư Vân làm cô dâu cho Ngọc Đường!”

Bạch Cẩm Đường vừa nghe thấy hai chữ cô dâu liền đỏ mặt. Cúi đầu cười khúc khích. Bạch Ngọc Đường ngồi trong lòng Thư Vân lại nghe được hai chữ “Em gái”, nó liền nghĩ có em gái đến chơi với nó bèn phấn khích vỗ vỗ tay.

Lam Tâm chỉ vào bụng Thư Vân bảo: “Ngọc Đường, có muốn em gái trong bụng dì làm cô dâu không?”

Tiểu Tiểu Bạch Ngọc Đường cao hứng vỗ bụng Thư Vân kêu: “Em trai!”

Mấy người lớn nhìn Tiểu Ngọc Đường dáng vẻ khả ái, cũng không nhịn được cười ha hả. Thư Vân đỡ bụng mình kiên nhẫn nói: “Ngọc Đường nói sai rồi! Là em gái!”

Tiểu Ngọc Đường gối đầu lên cái bụng mềm mại cười hi hi nói: “Em trai!”

Lam Tâm cười nói: “Ngọc Đường, là em gái! Nếu như là em trai thì không thể làm cô dâu!” Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu, mở to đôi mắt long lanh suy nghĩ một chút, cao hứng vỗ tay: “Em trai, cô dâu!”

Bạch Hãn Thăng ôm lấy Bạch Ngọc Đường giơ cao lên đỉnh đầu nói: “Con trai ngốc của ba!” Bạch Ngọc Đường bị ba nhấc lên thật cao, cười khanh khách không ngậm miệng lại được, trong miệng còn không ngừng nói: “Em trai, em trai…”

Một tuần lễ sau, Lam Tâm sang Đức, quên đi mối tình đơn phương nhiều năm với Bạch Hãn Thăng, bắt đầu một cuộc sống mới.

Hai tháng sau, Bạch Hãn Thăng đi công tác ở Anh, thời hạn ba tháng.

Ba tháng sau, Triển Diệu trực đêm về nhà phát hiện ra vợ có dấu hiệu sinh non, vội vã lái xe chạy tới bệnh viện. Trên đường đi gặp phải tai nạn giao thông, Triển Diệu qua đời ngay tại chỗ. Hứa Thư Vân sau khi sinh một đứa bé trai, nhìn mặt trời chậm rãi lên cao, trao đứa con cho Tiếu Huệ Nhã trông nom bên cạnh mình, mắt vương lệ đi theo người cô yêu.

Tiếu Huệ Nhã chính thức thu dưỡng đứa con của Thư Vân, tôn trọng nguyện vọng của Thư Vân, đặt tên cho đứa bé duy nhất một chữ “Chiêu”.

Một tháng sau, Bạch Hãn Thăng về nước, nhận được lại là tin Hứa Thư Vân đã mất. Mà đứa trẻ của Thư Vân cũng không biết tung tích.

Hai mươi lăm năm sau, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu dưới sự chứng kiến của hai nhà Đinh Bạch, cùng thề nguyện ở bên nhau trọn một đời.

Bình luận

Truyện đang đọc