LAI GIẢ KHẢ TRUY

Đạp lên ánh mặt trời ấm áp ngày đông, Đinh Triệu Lan chạy xe tới nhà trọ em trai yêu quý của mình. Nhớ đến cậu, Đinh Triệu Lan lại không khỏi đau đầu. Cậu trời sinh đã có năng lực tự chăm sóc rất kém —– thường xuyên quên ăn đúng bữa, kén ăn, gội đầu xong không lau khô tóc đã đi ngủ, bị ốm cũng chẳng nhớ uống thuốc đúng giờ… Nói chung, là một thằng nhóc lúc nào cũng khiến người khác phải bận tâm! (Đinh đại gia~~ Cũng không nhìn chút coi là ai nuông chiều…)

Thời gian gần đây, tên nhóc đó bận rộn viết sách, đã chừng mấy ngày chưa về đại trạch. Mặc dù cũng có gọi điện thoại, nhưng mẹ thì vẫn trăm ngàn lần không yên lòng con trai cưng, mới bảo anh nhân dịp cuối tuần đến xem một chút.

Đinh Triệu Lan nhấn chuông, nhưng không thấy ai trả lời. Đinh Triệu Lan hơi buồn bực, lẽ ra giờ này, Triển Chiêu nên ở nhà mới phải. Lập tức lấy chìa khóa dự phòng, mở cửa ra.

Nhìn quanh nhà, Đinh Triệu Lan nhíu nhíu mày. Không phải bởi vì nhà ngổn ngang, mà là bởi quá mức sạch sẽ, cho nên mới cảm thấy kì lạ. Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ lớn chiếu vào phòng khách, sưởi ấm căn phòng. Chiếc dương cầm trắng như được dát ánh mặt trời, phản xạ lại ánh sáng vàng rực rỡ, sàn nhà có thể nói là không có lấy một hạt bụi, thảm trải sàn sạch bong, gối dựa xếp ngay ngắn trên ghế salon, khay trà thủy tinh bày trước ghế, được lau đến sáng bóng, chính giữa còn đặt một lọ hoa, cắm mấy cành ngọc lan trắng.

Người giúp việc đã một tuần rồi không đến đây giúp Tam thiếu gia dọn dẹp nhà cửa, vậy mà nhà lại có thể sạch sẽ đến thế này, ở trong mắt Đinh Triệu Lan thực sự là vô cùng quái dị.

Đúng lúc Đinh Triệu Lan còn đang sững sờ, anh chợt nghe thấy hình như có tiếng nước chảy trong phòng, thi thoảng còn có tiếng cười nhỏ rúc rích.

Chẳng lẽ có trộm?

Đinh Triệu Lan nghi ngờ đi theo tiếng động, thế nhưng âm thanh lại biến mất ngay tức khắc. Anh mới vừa thả lỏng, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng kêu thất thanh —– là Triển Chiêu! Ở trong phòng tắm!

Anh lập tức lao tới cửa phòng tắm, đưa tay vừa định mở cửa, thì thấy cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

Đinh Triệu Lan cảm thấy cả đời anh cũng sẽ không quên được tình cảnh trước mắt.

Triển Chiêu mang theo mái tóc ướt nhẹp, mặt bởi vừa tắm xong mà ửng đỏ (Thật sự chỉ là vì tắm mà mặt đỏ sao?) Cậu hơi kinh ngạc mở to đôi mắt giống như mèo mà nhìn mình, đôi môi bóng mịn căng mọng (Thật giống lời quảng cáo son môi! Hãn!!) vì ngạc nhiên mà hơi nhếch lên… Đương nhiên, những thứ này đều không phải trọng yếu nhất, Đinh Triệu Lan từ nhỏ đã nhìn Triển Chiêu lớn lên, đã sớm thấy dáng vẻ Triển Chiêu sau khi tắm.

Điều khiến Đinh Triệu Lan nổi giận đùng đùng chính là ―――― Cậu… Cậu… Cậu… Trên người cậu quấn chặt một chiếc khăn tắm màu trắng, bị một gã đàn ông vóc dáng cao ráo, khuôn mặt tuấn tú, cả người trần trụi ôm vào trong lòng… (Đại Đinh! Trong thời gian ngắn ngủi mà ngươi vẫn nhìn cẩn thận được đến vậy, khâm phục khâm phục! Vậy cũng tốt, nhân tiện phỏng vấn hiện trường chút, ngài đối với muội phu của mình~ ý! Không đúng, là đệ phu có hài lòng không?)

Đinh Triệu Lan chỉ thấy mình giống như đang trong mộng cảnh, thế nhưng cơn đau đầu âm ỉ nói với anh rằng đây không phải là mơ; anh cũng ước gì mình vào nhầm phòng, nhưng chiếc chìa khóa trong tay, và cả người trước mắt, đều nói với anh, nếu anh còn phủ nhận, chỉ có thể là lừa mình dối người!

Đối mặt với tình cảnh bất ngờ này, ba người đều mang tâm sự riêng:

Đinh Triệu Lan sắc mặt khó coi, phẫn nộ xen chút lúng túng, hai mắt đỏ rực tàn bạo mà nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, hận không thể đem anh chém thành muôn mảnh…

Triển Chiêu xấu hổ vùi mặt vào hõm vai Bạch Ngọc Đường, đỏ phừng từ đầu đến chân, hận không thể lập tức biến thành không khí…

Bạch Ngọc Đường mặt không biến sắc tim không đập, trong lòng âm thầm vui mừng, may mà lúc ra ngoài đã trùm khăn tắm lên người Mèo con, nếu không thì người của mình đều bị người ta trông thấy hết… (Ngũ gia! Lúc này ngài nghĩ tới dĩ nhiên là chuyện đó sao?)

Gần như là đồng thời, ba người cùng lên tiếng:

“Các cậu…”

“Anh hai, em…”

“Cứ ngồi tự nhiên, tôi đi mặc quần áo cho Mèo con trước, không tiếp đãi lâu được!”

Nói xong, Bạch Ngọc Đường ôm Triển Tiểu Miêu nghênh ngang đi vào phòng ngủ, dùng một chân đóng cửa phòng lại, chỉ để lại Đinh Triệu Lan hai mắt phun ra lửa!

Triển Chiêu mặc một bộ đồ ở nhà màu lam đậm, cổ quàng một chiếc khăn mặt trắng, chậm chạp bước ra khỏi phòng. Theo cậu đi ra ngoài phòng khách, còn có Bạch Ngọc Đường khoác áo tắm rộng thùng thình.

Triển Chiêu nhìn anh hai mình ngồi ngay chính giữa ghế sofa, hơi chột dạ cúi đầu, chọn một vị trí xa hơn một chút, sát với tay vịn của ghế sofa mà ngồi xuống. Còn Bạch Ngọc Đường thì đứng bên cạnh Triển Chiêu, nhìn chằm chằm Đinh Triệu Lan.

Đinh Triệu Lan cau mày nhìn Bạch Ngọc Đường, đột nhiên nhớ ra đã gặp người này ở đâu đó: “Cậu là… Bạch Ngọc Đường? Bác sĩ bệnh viện Chiêu Hoa? Bác sĩ trưởng của Tiểu Chiêu?”

“Đó là trước đây. Giờ tôi đã từ chức, hiện tại là người yêu của Triển Chiêu!” Bạch Ngọc Đường nói, ngồi trên tay vịn ghế bên cạnh Triển Chiêu, tay choàng lên vai cậu.

Triển Chiêu mất tự nhiên giật giật vai, ngồi dịch ra một chút. Bạch Ngọc Đường thuận thế ngồi xuống bên người Triển Chiêu, tay cũng không buông ra.

Đinh Triệu Lan nhìn cảnh hai người thân mật, hỏa khí lại bốc lên, anh cố nén lửa giận hỏi: “Tiểu Chiêu, em nói đi! Xảy ra chuyện gì?” Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn anh hai một chút, khẽ gật đầu. Đinh Triệu Lan kiềm nén không được nữa, đứng dậy lớn tiếng trách mắng: “Hai tên con trai các cậu?… Thực sự là… hoang đường! Hồ đồ!”

“Anh hai, anh nghe em nói…” Triển Chiêu vội vã đứng dậy kéo tay Đinh Triệu Lan nói. Song Đinh Triệu Lan lại không có lòng dạ nào để nghe, hơi dùng sức, hất tay Triểu Chiêu ra. Bạch Ngọc Đường đến chắn trước mặt Triển Chiêu, lấy tư thế bảo vệ ngăn Triển Chiêu lại, tức giận gườm gườm nhìn Đinh Triệu Lan.

Triển Chiêu biết tính khí Bạch Ngọc Đường. Thái độ của anh hai cũng đã khiến anh nổi nóng, huống chi vừa nãy anh hai còn hất tay mình, tiếp tục thế này chỉ có thể làm cho sự tình càng thêm căng thẳng. Cậu bèn kéo Bạch Ngọc Đường nói: “Ngọc Đường, anh về trước đi. Chuyện này để em tự giải quyết…”

“Cái gì gọi là để em tự giải quyết? Rõ ràng là chuyện của hai người, muốn giải quyết cũng phải tính cả anh!”

Đinh Triệu Lan thấy Triển Chiêu muốn để Bạch Ngọc Đường đi, thái độ hơi hòa hoãn lại một chút, nhưng vẫn sẵng giọng ra lệnh: “Tiểu Chiêu, lập tức thu dọn đồ đạc, theo anh về nhà! Em chỉ cần đảm bảo từ nay về sau không gặp lại hắn, anh sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không nói cho ba mẹ!”

Bạch Ngọc Đường nghe nói thế, dùng sức siết chặt nắm đấm, nếu như không phải bị vướng bởi Triển Chiêu, anh đã vung nắm đấm vào mặt Đinh Triệu Lan từ lâu rồi. Thế nhưng lúc này anh lại nhận thấy, Triển Chiêu ở sát phía sau kéo tay mình không tha. Anh quay đầu lại nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy lòng nhói lên. Triển Chiêu không nói gì, chỉ là cúi thấp đầu đứng ở đó, hàng mi dài che khuất đi đôi mắt, không nhìn rõ trong mắt chứa đựng tâm tình gì. Anh không biết Triển Chiêu muốn làm gì, con người kiêu ngạo này đột nhiên không có dũng khí…

Dường như là rất lâu sau, Triển Chiêu mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Đinh Triệu Lan, ánh mắt nhu hòa nhưng kiên định: “Anh hai, em biết, cho dù là người nhà hay bạn bè, đều sẽ không hiểu được tình cảm của chúng em. Khi em quyết định ở bên Ngọc Đường, em đã biết sẽ có một ngày mình phải đối mặt với những điều này. Không hiểu cũng được, khinh bỉ chế giễu cũng được, em đều không hối hận. Em biết mình sắp phải đối mặt với cái gì, em cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Em cũng không muốn lừa dối mọi người trong nhà, một ngày nào đó, em sẽ cùng Ngọc Đường quang minh chính đại trở về nhà, nói rõ ràng với ba mẹ. Em sẽ cố gắng hết sức, để ba mẹ tha thứ cho em, chấp nhận chúng em…”

Đinh Triệu Lan nhìn Triển Chiêu bình tĩnh, chỉ cảm thấy tim muốn nổ tung. Anh quá hiểu đứa em trai này của mình. Cậu nhìn có vẻ như ôn hòa nhưng lại vô cùng cứng rắn, cậu đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng đều mỉm cười, giống như có thể dễ dàng bị người khác điều khiển, mà lại không hay biết rằng cậu có sự kiên trì của chính mình.

Khi anh nhìn thấy hai người bước ra từ phòng tắm, Đinh Triệu Lan đã tuyệt vọng. Anh biết sự tình đã đến nước này, cho dù là ai cũng không thể khuyên ngăn Triển Chiêu được nữa. Nhưng, anh vẫn muốn thử một lần, cho dù chỉ là giãy giụa bất đắc dĩ, anh cũng không thể đứng trơ mắt nhìn em trai mình rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Song suy nghĩ là một chuyện, nghe được lại là chuyện khác. Anh nghe được lời nói bình tĩnh mà kiên quyết của Triển Chiêu, tim cũng lạnh…

Bạch Ngọc Đường thì không thể bình tĩnh được như Đinh Triệu Lan.

Cho đến giờ, Bạch Ngọc Đường vẫn luôn cảm thấy trong tình cảm này mình là người cho đi nhiều hơn. Thứ tình cảm nhất định không được mọi người chúc phúc này dường như cũng khiến Triển Chiêu e ngại, cũng khiến cho Bạch Ngọc Đường lo được lo mất. Anh chỉ biết là, mình không thể đánh mất Triển Chiêu, anh đã khắc sâu Triển Chiêu vào lòng mình, hòa vào trong máu thịt, không thể từ bỏ, cũng không thể tự thoát ra được. Anh vẫn cảm thấy, muốn có được tình yêu toàn tâm toàn ý của Triển Chiêu, mình còn có một quãng đường rất dài rất dài phải đi. Chỉ là không ngờ rằng, Triển Chiêu vẫn luôn ngại ngùng đối mặt với tình cảm, vào hôm nay lại có thể nói ra những lời như vậy. Thì ra tình yêu Triển Chiêu dành cho mình cũng sâu đậm vô cùng.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy hạnh phúc từ bốn phương tám hướng đều ập tới, rồi lại vì lo lắng của mình mà tự trách. Anh chẳng thể nói được gì, chỉ có thể xoay người lại ôm thật chặt người yêu, dịu dàng hôn lên tóc cậu…

Bình luận

Truyện đang đọc