LAI GIẢ KHẢ TRUY

Triển Chiêu run lên một cái —- không biết Triệu Trinh đã trở về từ lúc nào.

Cùng lúc đó, Bạch Ngọc Đường trông thấy Triển Chiêu bị Triệu Trinh ôm vào ngực, nhất thời sốt ruột, bị vệ sĩ kia bắt được kẽ hở thừa cơ lợi dụng, một quyền đánh gục Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường ngã đập vào một bên tủ đầu giường. Không để ý tới phần lưng đau như hỏa thiêu, anh nghiêng đầu nhìn thấy chiếc đèn bàn thủy tinh bên cạnh, trở tay nắm lấy chiếc đèn có trọng lượng khá nặng nhằm về phía tên vệ sĩ mà ném, quả này đập trúng vào đầu gã kia, gã đầu đầy máu, lung lay hai cái rồi ngã rầm xuống đất.

Bạch Ngọc Đường vội vã bò dậy, nhằm phía Triệu Trinh đang bắt giữ Triển Chiêu.

Vốn là Triệu Trinh rời khỏi nhà trọ, nhưng đến tối, hắn vẫn không nhịn được muốn nhìn Triển Chiêu một chút. Một mình hắn trở lại nhà trọ, bỏ qua Đinh Triệu Lan canh ở dưới lầu, lại vừa vặn lúc hắn tới cửa thì Vương Triều mới từ trên sân thượng chạy xuống.

Vừa vào nhà, hắn liền phát hiện ra không thấy vệ sĩ canh giữ ở trong phòng đâu cả, sau đó Triển Chiêu lại chạy nhào ra. Hắn chợt ý thức được rằng có kẻ xông tới cứu người! Hắn bèn ngay lập tức tóm chặt lấy Triển Chiêu, ép vào ngực.

Nhìn Bạch Ngọc Đường lao từ trong phòng ra, Triệu Trinh nở nụ cười tà mị: “Ha ha, Bạch Ngọc Đường, thực sự là đủ thông minh. Vẫn để cho mày tìm đến nơi này! Nếu đã đến rồi, tao sẽ không để cho mày sống mà thoát ra đâu!”

Bạch Ngọc Đường khinh bỉ nhìn Triệu Trinh nói: “Yên tâm, họ Triệu, ngày hôm nay chết ở chỗ này, chỉ có thể là mày!” Nói, hai tay để ở bên người tàn nhẫn mà siết lại thành quyền, thủ thế chờ đợi.

Triệu Trinh cũng không kinh hoảng, đột nhiên từ phía sau rút ra một cây súng lục, chĩa vào Bạch Ngọc Đường.

Mắt thấy Triệu Trinh muốn bóp cò súng, Triển Chiêu hô lên một tiếng: “Ngọc Đường, cẩn thận!” Rồi dùng hết sức lực toàn thân, va về phía tay phải Triệu Trinh đang giơ súng. Cú chạm này làm súng bị lệch đi, viên đạn hiểm hiểm sượt qua cánh tay Bạch Ngọc Đường, bắn tới cánh cửa bên cạnh.

Triển Chiêu mượn cơ hội giữ chặt lấy tay cầm súng của Triệu Trinh, quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường cánh tay chảy máu: “Ngọc Đường?” Bạch Ngọc Đường nhịn đau, hướng Triển Chiêu lắc đầu một cái biểu thị mình không có chuyện gì, đoạn vọt tới phía Triệu Trinh.

Triệu Trinh thấy mình mất đi ưu thế, Bạch Ngọc Đường lại xông về hướng mình, hắn nôn nóng vội dùng sức quăng Triển Chiêu qua một bên, chuẩn bị toàn lực đối phó với Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu vốn định đoạt lấy súng trong tay Triệu Trinh, nhưng cậu một ngày chưa ăn uống gì, lại sốt cao không giảm, trên tay ra sức nhưng dưới chân từ lâu đã phù phiếm vô lực. Triệu Trinh lẳng một cái, tuy để Triển Chiêu mượn lực  cướp được súng trên tay hắn, song lại làm cho dưới chân cậu lảo đảo, té nhào qua một bên, đầu đập một nhát vào cây đàn piano cạnh đó, máu theo cái trán lập tức uốn lượn chảy xuống, chân đứng không vững ngã ngửa ra đằng sau, đầu đập mạnh xuống sàn nhà, hôn mê bất tỉnh.

“Mèo con!” Bạch Ngọc Đường nhìn một màn mạo hiểm này, tâm đột nhiên chùng xuống, anh không lo được đối phó với Triệu Trinh, chỉ muốn nhào qua xem Triển Chiêu như thế nào, nhưng Triệu Trinh đã cướp trước một bước.

Triệu Trinh chỉ là muốn ném Triển Chiêu qua chỗ khác, toàn lực ứng phó Bạch Ngọc Đường, hắn cũng không hề nghĩ tới sẽ khiến Triển Chiêu bị thương, nhìn thấy trán Triển Chiêu chảy đầy máu, cũng đau lòng kinh khủng.

Hắn muốn lại gần đỡ Triển Chiêu lên, nhưng Bạch Ngọc Đường đâu chịu cho hắn có cơ hội, thấy Triệu Trinh vọt tới trước mặt mình, Bạch Ngọc Đường vươn tay giật Triệu Trinh lại, quyết ẩu đả với hắn.

Hai người đang đánh tới khó phân thắng bại, cửa lớn đột nhiên bị mở ra, Vương Triều cùng Đinh Triệu Lan vọt vào.

Thì ra Vương Triều đi tới ngoài phòng, nghe bên trong hình như có tiếng đánh nhau, anh biết tình huống nguy hiểm, bèn thử dùng chìa khoá mở cửa, khổ nỗi Triệu Trinh đã sớm thay ổ khóa cửa nhà Triển Chiêu, Vương Triều không thể vừa liên hệ với Đinh Triệu Lan dưới lầu, vừa dùng công cụ trên tay cạy mở khóa cửa.

Hai người xông vào, nhìn thấy chính là cảnh Triển Chiêu ngã trên mặt đất cùng Triệu Trinh Bạch Ngọc Đường đang túm lấy nhau mà đánh.

Vương Triều xông tới hỗ trợ Bạch Ngọc Đường, Đinh Triệu Lan nâng Triển Chiêu dậy, kêu lên từng tiếng: “Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu…” Triển Chiêu hơi hé mắt ra nhìn Đinh Triệu Lan, lại cố hết sức giơ tay lên đưa về phía Bạch Ngọc Đường, trong miệng nỉ non: “Anh… Ngọc Đường…” rồi ngất lịm đi.

“Tiểu Chiêu!” Đinh Triệu Lan hét lớn một tiếng, vành mắt cũng đỏ. Bạch Ngọc Đường nghe thấy tiếng thét của Đinh Triệu Lan, cũng hoảng hồn. Anh cũng không còn tâm trạng dây dưa với Triệu Trinh nữa, bổ nhào tới ôm lấy Triển Chiêu.

Triệu Trinh cũng định đến xem tình huống của Triển Chiêu, song Vương Triều vững vàng mà dây dưa kéo hắn lại, khiến cho hắn không thoát thân được. Triệu Trinh đâu phải là đối thủ của Vương Triều, sau mấy hiệp, liền phát hiện bại thế.

Hắn thấy đánh không lại Vương Triều, mình lại tự phụ cho rằng bọn họ nhất định không tìm được nơi này, chỉ dẫn theo hai tên vệ sĩ. Mà giờ hai gã kia, một hôn mê, một bị thương, cũng không thể nào dùng được nữa. Bây giờ tình huống đã như này, Triệu Trinh biết, muốn chiếm được Triển Chiêu là vọng tưởng, việc cấp bách là làm sao thoát được cái thân này. Thế là, Triệu Trinh một lòng muốn chạy trốn nhắm ngay một sơ hở của Vương Triều, xoay người chạy ra hướng ngoài cửa.

Thấy Triệu Trinh chạy ra ngoài, Vương Triều nào chịu buông tha hắn, lập tức cũng đuổi theo sau. Triệu Trinh chạy xuống dưới cầu thang, Vương Triều đuổi sát không buông. Mắt thấy Vương Triều sắp đuổi kịp mình, Triệu Trinh có chút hoảng thần. Hắn biết, nếu như bị tóm được, bất kể là Bạch Ngọc Đường hay là Đinh gia đều sẽ không bỏ qua cho hắn. Tuy nói Triệu thị thế lực khổng lồ, nhưng cũng đánh không lại Đinh Bạch hai nhà liên thủ. Vì lẽ đó, Triệu Trinh chỉ có thể liều mạng chạy trốn.

Vương Triều thấy đuổi tiếp như vậy không phải là biện pháp, anh một tay chống lên tay vịn cầu thang, hai chân dùng sức nhảy lên một cái, bèn thả người phóng qua tay vịn, phi xuống từ lầu tám, vững vàng mà đáp xuống đứng trước mặt Triệu Trinh đã chạy đến lầu bảy. Triệu Trinh không ngờ rằng Vương Triều sẽ nhảy xuống, chân không đứng vững, mất thăng bằng ngã lăn xuống cầu thang. Chờ đến lúc Vương Triều chạy đến chiếu nghỉ cầu thang thì Triệu Trinh đã đầu đầy mồ hôi ôm một chân lăn lộn trên mặt đất. Xem ra, chân hắn đã bị gãy.

—————————————————————————

Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu vào trong lòng, thất thanh gọi: “Mèo con! Mèo con!” Nhưng Triển Chiêu không có bất kỳ phản ứng nào, vết thương trên trán vẫn đang không ngừng chảy máu. Đinh Triệu Lan kế bên phản ứng lại trước, lớn tiếng nói: “Đừng lo lắng, nhanh đưa đến bệnh viện!”

Bạch Ngọc Đường bấy giờ mới phục hồi lại tinh thần, ôm lấy Triển Chiêu chạy vọt ra ngoài.

Vừa đến thang máy, hai cánh cửa thang máy đều mở ra, cầm đầu chính là Đinh Triệu Huệ vừa vội vã tới. Phía sau anh ngoại trừ vệ sĩ Đinh gia, còn có ** nghe tin mà đến.

Đinh Triệu Huệ nhìn Triển Chiêu đầu toàn là máu, suýt chút nữa đứng không vững. Anh trợn mắt lên nhìn anh cả: “Tại sao lại như vậy?”

“Đừng hỏi nhiều thế, đưa bệnh viện quan trọng hơn!” Đinh Triệu Lan không có thời gian giải thích cho anh, hiện tại quan trọng nhất chính là cứu người.

Đinh Triệu Huệ ra hiệu cho Mã Hán đứng cạnh, dẫn người vào nhà trọ khắc phục hậu quả, còn mình thì theo Đinh Triệu Lan và Bạch Ngọc Đường cùng đi thang máy xuống lầu, lái xe thẳng đến bệnh viện.

Bình luận

Truyện đang đọc