LAI GIẢ KHẢ TRUY

Quan hệ giữa Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không được người nhà họ Đinh chấp nhận, nhưng kết quả này cũng đã nằm trong dự đoán của hai người. Mặc cho thế nào đi nữa thì thời gian vẫn cứ thế trôi đi. Triển Chiêu vẫn tiếp tục chạy qua chạy lại giữa phòng nghiên cứu và bệnh viện, Bạch Ngọc Đường tiếp tục làm một kẻ mặt dày thất nghiệp. Chỉ có điều, thất nghiệp của Bạch Ngọc Đường cũng rất bận rộn, ban ngày hiếm khi lộ mặt, chỉ đến bốn giờ chiều hàng ngày mới đến chỗ làm của Triển Chiêu đón người yêu tan sở. Sau đó, Bạch Ngọc Đường phát hiện ra, nếu như mình chỉ đến hơi muộn một chút thôi thì Mèo con của mình sẽ bị tài xế Đinh gia đón đi mất, thế nên, ngày ngày chưa đến bốn giờ, Bạch thiếu gia đã đến canh giữ ngay dưới lầu mèo.

Và thế là, trước cổng sở nghiên cứu lịch sử của thành phố H, hầu như ngày nào cũng diễn ra một trận đại chiến cướp mèo!

Chẳng mấy chốc, tết âm lịch đã đến gần.

Ngày hôm đó, Bạch Ngọc Đường đến chờ dưới văn phòng của Triển Chiêu từ rất sớm.

Trước đó một ngày anh đã hẹn với Triển Chiêu đi ăn ở một nhà hàng Tây Ban Nha mới mở. Lúc trưa Triển Chiêu cũng gọi điện thoại cho Bạch Ngọc Đường hỏi xem anh có nhớ kiểm tra lại địa chỉ không. Bạch Ngọc Đường cười trêu cậu là con Mèo con cẩn thận quá mức, mà Mèo con ở chung với con chuột bất lương này lâu cũng châm biếm lại, cười nhạo anh lần trước làm đại ô long (chuyện đáng xấu hổ), định đi ăn ở nhà hàng trên đường Thanh Sơn mà lại nhớ nhầm địa chỉ, chạy tuốt đến tận đường Thanh Hải.

Bạch Ngọc Đường nghĩ đến Mèo con mồm miệng lanh lợi kia lại không khỏi mỉm cười. Nhìn lại cái tên tài xế mặt không cảm xúc đang đứng bên cạnh chờ Tam thiếu gia nhà hắn, Bạch Ngọc Đường lại nổi tính trẻ con nhướng nhướng mày về phía hắn, đắc ý cực điểm!

Triển Chiêu luôn luôn đúng giờ, nếu như không có chuyện gì khác, ngày nào cũng đúng bốn giờ năm phút là có mặt ở dưới lầu. Nhưng lúc này, Bạch Ngọc Đường nhìn đồng hồ, đã bốn giờ mười mà bóng mèo cũng không thấy đâu. Anh gọi điện cho Triển Chiêu trước, điện thoại di động không có ai nghe máy. Anh liền bước xuống xe, lo lắng nhìn Vương Triều đứng ở một bên. Vương Triều là một vệ sĩ chuyên nghiệp, lúc này cũng ý thức được tình hình có vẻ không ổn. Hai người đưa mắt trao đổi một hồi, rồi cùng đi vào sở nghiên cứu.

Nhân viên trong sở nghiên cứu đều đang bận rộn chuẩn bị tan ca, Bạch Ngọc Đường đứng ở hành lang thì gặp thư ký Lý Tư Mộng của Triển Chiêu. Lý Tư Mộng kia là một đam mỹ lang (a.k.a hủ nữ) điển hình, đã sớm nhìn ra gian… à không, là cảm tình của hai người Bạch Triển. Mỗi lần thấy Bạch Ngọc Đường đến tìm Triển Chiêu, cô đều nhìn đôi bích nhân này một cách mờ ám, đem ra thỏa mãn chút ham thích của mình! Hôm đó, cô theo thường lệ lại gần Bạch Ngọc Đường chào hỏi: “Bạch tiên sinh, sao giờ anh mới đến? Triển tiên sinh đã sớm đi rồi!”

“Đi rồi? Lúc nào? Đi làm gì? Đi một mình hay là cùng những người khác?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy không ổn, giơ tay nắm lấy cánh tay Lý Tư Mộng mà hỏi.

“Buổi chiều khoảng ba giờ, Triển tiên sinh nhận được một lá thư, liền đi ra ngoài!” Lý Tư Mộng hiển nhiên bị dọa sợ, máy móc nói.

“Thư? Trong thư viết cái gì?”

“Không… Không biết…” Giỡn hả, trong thư của ông chủ viết cái gì, một thư ký nhỏ bé như cô làm sao mà biết được.

Vương Triều đứng kế bên, ý thức được sự tình không ổn, cũng biết hiện tại Bạch Ngọc Đường quan tâm sẽ bị loạn. Bèn hỏi cô: “Vị tiểu thư này có thể giúp chúng tôi tìm lá thư đó được không?”

“Được, được…” Lý Tư mộng được Bạch Ngọc Đường thả ra, cuống quýt chạy vào văn phòng của Triển Chiêu, dễ dàng tìm thấy một lá thư trên bàn làm việc.

Đây là một lá thư bình thường, phong bì màu trắng bình thường, giấy viết thư bình thuờng, trên đó viết một hàng chữ: “Ba giờ rưỡi, quán cà phê đầu phố, tự mình đến, không được nói cho người khác biết” không có kí tên.

Bạch Ngọc Đường tàn nhẫn nắm lấy phong thư này, mắt lộ hung quang. Hừ! Không viết tên thì Bạch gia không biết ngươi là ai chắc? Chữ của ngươi Bạch gia cả đời đều nhớ! “Mèo con gặp nguy hiểm!” Câu nói này không biết là Bạch Ngọc Đường nói với chính mình, hay là với Vương Triều bên cạnh. Dứt lời liền bỏ thư vào túi áo, xoay người định đi.

Vương Triều ngăn Bạch Ngọc Đường lại: “Bạch tiên sinh, anh chắc chắn chứ?” Sau khi nhận được xác nhận của Bạch Ngọc Đường, anh ta còn nói: “Bất luận anh định làm gì, chuyện này tôi phải nói cho Đinh tiên sinh!” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, gật gật đầu. Nếu như chuyện này thật sự đúng như anh suy đoán thì nên để Đinh gia biết.

Hai người rất có hiểu ngầm vừa đi vừa gọi điện thoại.

“Nhị ca, thu xếp đồ anh thu thập được, em muốn dùng! Còn nữa bất cứ lúc nào cũng phải chờ điện thoại của em!”

“Đại thiếu gia, xảy ra vấn đề rồi! Tam thiếu gia bị một người bí ẩn hẹn ra ngoài… Không, không phải Bạch tiên sinh, anh ấy ở bên cạnh tôi. Vâng… vâng. Tôi sẽ báo cáo bất cứ lúc nào!”

Bạch Ngọc Đường nhìn Vương Triều nói: “Trước tiên đến quán cà phê!”

“Bạch tiên sinh, có phải anh đã đoán được người bí ẩn kia là ai?” Trên đường đi Vương Triều hỏi.

“90% đến nơi rồi nói.”

Đi đến quán cà phê đầu phố, Bạch Ngọc Đường tìm một waitress, cô bé nhìn thấy hai anh chàng đẹp trai hỏi chuyện mình, bèn vui vẻ nhận lời.

Bạch Ngọc Đường lấy ví tiền ra, chỉ vào một bức ảnh bên trong hỏi: “Vừa nãy có nhìn thấy người này đến đây không?” Cô gái nhìn một chút, cười nói: “Có thấy, vị tiên sinh này đến khoảng ba giờ rưỡi, gọi một ly cà phê, ngồi bên cửa sổ!”

“Cô chắc chắn chứ?”

“Đương nhiên, hôm nay ca của tôi là vào ba giờ, anh ấy là khách hàng đầu tiên tôi tiếp đón, hơn nữa anh ấy điển trai như vậy, tôi sẽ không nhớ lầm!”

“Có người nào đến tìm cậu ấy không?”

Cô gái suy nghĩ một chút: “Không có.” Một lát sau, cô lại đột nhiên kêu lên: “A! Tôi nhớ rồi, anh ấy ngồi một lúc, hình như có người ở ngoài cửa sổ gọi, anh ấy liền đi ra ngoài!”

“Là người như thế nào?… Ừm… Có phải là vóc dáng rất cao, mang kính mắt?”

“…” Cô gái nhỏ có chút mờ mịt, dường như vẫn không nhớ ra được.

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy máy vi tính dành cho khách đến quán cà phê, liền đi tới, tìm một tấm hình trên mạng, chỉ vào người trong hình hỏi: “Cô xem xem, có phải là người này?”

Nhân viên phục vụ đi tới nhìn: “Không phải, không đẹp trai như thế. Ngoại hình trông rất bình thường…” Bạch Ngọc Đường nghe xong, có chút buồn bực, vốn dĩ mình đã xác định chính là Triệu Trinh, thế nhưng cô gái này sau khi nhìn bức ảnh lại nói không phải hắn.

Tuy vậy, Bạch Ngọc Đường vẫn nói cảm ơn. Anh vừa đi ra ngoài quán cà phê, vừa nói với Vương Triều: “Hiện tại không thể xác định rốt cuộc có phải là Triệu Trinh hay không!”

“Triệu tiên sinh? Hẳn là không phải chứ!” Vương Triều rất kinh ngạc. Anh biết Triệu Trinh, hắn là bằng hữu của anh em Đinh thị, quan hệ với Tam thiếu gia quan hệ cũng không tệ, “Hắn là bạn của Nhị thiếu gia!”

Bây giờ không xác định được người mang Triển Chiêu đi là ai, nhưng điện thoại Triển Chiêu lại không gọi được, Bạch Ngọc Đường nhất thời cảm thấy vô cùng bất lực. Bạch Ngọc Đường nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ dựa vào sức của một mình mình vẫn không được, xem ra cần phải tìm anh em Đinh thị.

“Gọi điện thoại cho tên Nhị thiếu gia chết tiệt của anh, nói với hắn, em trai bảo bối của hắn bị bắt cóc! Chiêu gặp nguy hiểm!” Bạch Ngọc Đường hung tợn mà nói với Vương Triều. Vừa nghĩ đến khả năng là Triệu Trinh lớn nhất, mà hắn lại là bạn của Đinh Triệu Huệ, Bạch Ngọc Đường liền giận không chỗ phát tiết.

Vương Triều vừa định gọi điện thoại thì di động của Bạch Ngọc Đường lại vang lên, tiếng rống giận của Đinh Triệu Lan ở đầu kia điện thoại vọng sang: “Thằng khốn Bạch Ngọc Đường, Tiểu Chiêu rốt cuộc làm sao? Tại sao Vương Triều nói nó có chuyện?”

“Đinh Triệu Lan, câm cái miệng thối của anh lại! Giờ không thấy Mèo con đâu cả, rất có thể đã bị bắt cóc!”

“Làm sao có thể?”

“Bớt nói nhảm! Bây giờ tôi muốn gặp anh!”

“Được, đến công ty tôi, để Vương Triều đưa cậu tới!”

―――――――――――――――――――――――――――

Cao ốc Đinh thị, văn phòng Đinh Triệu Lan.

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy anh em Đinh thị, đem tình huống mình nắm được nói qua một lần.

“Tôi cảm thấy là Triệu Trinh.”

“Sao có khả năng? Tiểu Chiêu cùng hắn không thù không oán, tại sao lại muốn bắt cóc nó! Nếu như là vì tiền, Triệu gia cũng không thiếu tiền chứ?” Đinh Triệu Huệ vẫn chưa tin.

“Tên Triệu Trinh kia có ý đồ khác với Mèo con!” Bạch Ngọc Đường hậm hực hét lớn.

Anh em Đinh thị nhất thời không kịp phản ứng lại, nghi hoặc nhìn Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đem chuyện đêm Giáng sinh nói ra.

“Vốn dĩ ngay cả tôi Mèo con cũng không muốn nói cho, thế nhưng tôi nghe thấy Đinh lão nhị gọi điện thoại tới, hình như có nhắc tới tên Triệu Trinh. Tôi liên kết đầu đuôi câu chuyện, đoán ra kẻ làm chuyện này chính là Triệu Trinh.” Bạch Ngọc Đường nói, trong lòng cảm thấy cực kỳ hối hận.

Kể từ khi biết chuyện lần trước là vì Triệu Trinh mà ra, anh cũng đoán được ý đồ của Triệu Trinh đối với Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường từ trước đến giờ là người có thù tất báo, huống chi lần này còn liên quan đến Mèo con của anh. Vì lẽ đó, Bạch Ngọc Đường đã sớm nghĩ biện pháp muốn đối phó với Triệu Trinh. Nhưng nếu như vạch trần chuyện này, đối với Mèo con của mình không có bất kỳ điểm nào tốt, vì thế nên Bạch Ngọc Đường sớm có dự định khác. Vốn là Bạch Ngọc Đường biết, tên Triệu Trinh này cũng không đơn giản là thương nhân thông thường. Trước đây Triệu Trinh không chọc tới mình nên cũng không để ý, nhưng sau vụ đêm Giáng sinh, Bạch Ngọc Đường quyết tâm thu thập chứng cứ phạm tội của Triệu Trinh hòng tìm cơ hội lật đổ hắn. Thời gian này anh vẫn để Nhị ca Hàn Chương điều tra công ty của Triệu Trinh. Nhưng anh nhất thời bất cẩn, cho rằng hàng ngày mình tự đến đón Mèo con tan làm nên không có chuyện gì. Nhưng anh lại quên bẵng mất, Triệu Trinh có thể hẹn Triển Chiêu ra ngoài trước khi tan việc.

“Nhưng không phải cậu nói, người gọi Tiểu Chiêu ở quán cà phê không phải là Triệu Trinh sao?” Đinh Triệu Lan hỏi.

“Đúng vậy, tôi cũng đang buồn bực. Vì sao lại như vậy?”

“Lẽ nào là Lý Nguyên Hạo?” Đinh Triệu Huệ suy nghĩ một chút nói.

“Lý Nguyên Hạo là ai?” Sao tự dưng lại nhô ra một kẻ nữa?

Đinh Triệu Lan trách cứ trừng Đinh Triệu Huệ lắm miệng một cái, cuối cùng vẫn nói sơ qua chuyện của Lý Nguyên Hạo cho Bạch Ngọc Đường biết, sau đó còn nói: “Có lẽ không phải hắn, hắn đã tuyệt vọng rồi, hơn nữa hiện tại cũng không ở trong nước.”

“Anh~ hắn sắp phải quay về!” Đinh Triệu Huệ đáp, “Mấy ngày nay Nguyệt Hoa sắp sinh, hắn cưỡng lại áp lực của trưởng bối trong nhà, đáp ứng trở về bồi Nguyệt Hoa. Hai đứa đã thương lượng, cùng nắm giữ quyền nuôi nấng đứa trẻ. Đứa bé này cũng nhận vị trí người thừa kế thứ hai của gia tộc Lý thị.”

“Lẽ nào thật sự là hắn?” Đinh Triệu Lan nghe vậy, cũng bắt đầu nghi hoặc.

Bạch Ngọc Đường lại có ý nghĩ của riêng mình: “Trực giác của tôi mách bảo rằng, khả năng là Triệu Trinh khá lớn. Đương nhiên, cái tên Lý Nguyên Hạo mà các anh nói cũng không thể buông tha. Bây giờ chúng ta cần phải lên kế hoạch làm sao để tìm được người.”

“Anh, có báo cảnh sát không?”

Đinh Triệu Lan lắc lắc đầu nói: “Mất tích chưa đến 24 giờ, ** sẽ không thụ lí. Hiện tại chỉ có thể dựa vào chúng ta tự đi tìm thôi.”

Bạch Ngọc Đường tán thành nói: “Đinh gia các anh điều động tất cả nhân viên vệ sĩ, đi thăm dò tất cả sản nghiệp dưới danh nghĩa Triệu Trinh, xem có thể tìm ra manh mối của Triệu Trinh không. Đinh Triệu Lan, nghĩ biện pháp đi thăm dò ghi chép xuất nhập cảnh, bao gồm cả đường thủy, đường bộ. Chỉ cần là con đường có thể rời khỏi thành phố H, đều không thể bỏ qua. Còn có Lý Nguyên Hạo bên kia, các anh khá quen thuộc, xem làm sao mới có thể tra được hành tung của hắn.”

Anh em Đinh thị tán thưởng nhìn Bạch Ngọc Đường, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này quả thực là có sức hấp hẫn đặc biệt của riêng mình.

Bình luận

Truyện đang đọc