LÁNG GIỀNG

Ban đêm Triệu Khải Mô không ngủ, ẩn mình sau cửa sổ, bình tĩnh giám thị. Quả nhiên vừa đến đêm khuya, cửa sổ tầng gác hàng xóm liền mở ra, một thân ảnh thấp bé như khỉ nhanh nhẹn nhảy lên bờ tường, nhẹ nhàng quen lối đến gần cây lê, hái lê xuống.

Bóng đêm hôn ám, mơ hồ vẫn có thể nhận ra là một tiểu tặc, nhác tuổi chừng còn nhỏ hơn cả mình. Còn bé vậy cũng không lo học hành, mà lại học cái bài trộm đồ nhà người khác.

Ở kinh thành đã nghe nói người Mân giảo hoạt, đến đây rồi quả nhiên thấy đúng là nếp sống tồi tệ.

Triệu Khải Mô nghĩ đến chuyện bị trộm lê, không thể nói cho phụ thân biết, phụ thân quá rộng lượng, nói không chừng còn cảm thấy tiểu tặc đáng thương, cho nó cả sọt lê không chừng.

Triệu Khải Mô lớn lên ở kinh thành, bên cạnh có rất nhiều đồng bọn, đều là đám quý gia công tử, thường ngày hống hách, càn quấy gây sự, biện pháp đùa cợt người cũng nhiều.

Trước tiên hắn dành ra mấy đêm liên tục quan sát tên láng giềng xấu xa trộm lê, ung dung chờ đến khi tiểu tặc này hái hết quả một bên rồi, nếu muốn tiếp tục hái nữa, chỉ có thể rời xa bức tường, lúc cậu leo lên ngọn cây, Triệu Khải Mô mới từ trong viện đi ra, hắn giơ đèn đuốc, quát lớn về phía Lý Quả.

Lý Quả sợ đến mức ôm chặt lấy giỏ lê, nằm nhoài trên cây không dám nhúc nhích.

“Tiểu tặc lớn mật, còn không chịu xuống!”

Triệu Khải Mô đứng dưới tàng cây mắng chửi, ngón tay chỉ lên trên, hắn đang nói tiếng phổ thông.

Lý Quả nằm trên cây giằng co, cậu nghe không hiểu Triệu Khải Mô đang nói cái gì, nhưng nhận ra giọng nói kia rất hung ác.

Kết hợp với động tác, đại khái có thể đoán được vị nam hài hung ác này đang nói cái gì.

“Ta sẽ không xuống đâu.”

Lý Quả dùng tiếng địa phương đáp lễ.

“Xú tặc, nếu còn không xuống, ta kêu người tới lôi ngươi xuống!”

Triệu Khải Mô nghe thấy đối phương giương nanh múa vuốt, nói thổ ngữ, hắn nghe không hiểu, tâm trạng càng tức giận. Hắn vốn đang ở kinh thành rất tốt, bất ngờ trời giáng tai họa, bị cha mang đến địa phương xa lạ này, còn bị một tên tiểu tặc đùa cợt. Là ai cũng không thể nhịn được.

“Ta cứ không xuống đấy, ngươi làm gì được ta!”

Nhìn thấy đối phương tức đến nổ phổi, Lý Quả ngồi trên cây, lấy một quả lê ném Triệu Khải Mô.

Trong đêm đen, cậu cũng chẳng nhận ra đại nam hài này vốn không khác mình là mấy, có lai lịch gì, từ xưa giờ vốn cậu nhóc vốn thiếu quản giáo, luôn cả gan làm loạn.

Lý Quả từ nhỏ lớn lên bên ngoài nha môn, cửa chính là đi về nha phường Tây Hôi Môn, từng thấy qua vô số quan lại ra ra vào vào, Lý Quả tập mãi thành quen, cậu không sợ quan.

Năm xưa, thời điểm Đề học đại nhân còn ở Tịnh Công trạch, mỗi lần đến mùa lê chín, đều sẽ kêu người hầu mang một sọt ra phát cho dân nghèo bên ngoài. Lý Quả cũng tiến vào sân hái mấy lần, căn bản không ai đuổi cậu.

Triệu Khải Mô tránh thoát quả lê bay tới, tức giận đến săn cả tay áo, leo lên thân cây. Hai người ở trong sân ồn ào, chẳng mấy chốc gọi hai người hầu chạy tới.

Hai người hầu thường ngày nghe Triệu Khải Mô sai phái, phụ trách chăm sóc vị quý gia công tử này. Bọn họ che chở dưới tàng cây, một mặt kinh hoảng, thỉnh thoảng khe khẽ nói: “Tiểu quan nhân, ngươi cẩn thận chút.”

Thấy Triệu Khải Mô leo lên trên, tốc độ còn rất nhanh, Lý Quả há hốc mồm, hoảng loạn lui về phía sau, cậu vừa phải che chở cái giỏ bên trong đựng đầy trái, vừa muốn leo lên cây tiếp, một phút sơ sẩy, thân thể đột nhiên rơi xuống, vào lúc rơi, cậu níu lấy một nhánh cây, cành cây bị bẻ gẫy cây kêu răng rắc, ôm theo giỏ lê ngã xuống mặt đất.

Lần ngã này, vô cùng đau, đau đến mức Lý Quả kêu lên oai oái.

Triệu Khải Mô ngồi trên cây, trông cực kỳ vui vẻ, lệnh người hầu lấy dây thừng đem Lý Quả trói lại vào cây lê.

Lý Quả da dày thịt béo, là một dã tử chịu đánh chịu ngã, người hầu trói cậu, cậu còn cật lực giãy dụa, chẳng qua còn nhỏ sức bé, bị kéo tới dưới gốc cây, bị một sợi dây thừng trói chắc lại.

Dù sao cũng chưa từng gặp qua khổ này, tốn công hái lê giờ bị rớt hỏng, Lý Quả càng nghĩ càng thương tâm, đứng dưới gốc cây lau nước mắt khóc to —— dây thừng chỉ chặn ngang quấn quanh vài vòng, không trói hai tay lại.

“Tiểu quan nhân, hay là thả hắn đi.”

Hai người hầu nhìn không đành lòng, trộm lê tuy rằng không đúng, nhưng tên trộm cũng chỉ là một hài tử choai choai.

“Không tha, không cho nó một bài học, nó sẽ còn dám tới.”

Triệu Khải Mô tâm ý kiên quyết, người hầu cũng không tiện nói gì.

“Nhỏ như vậy đã trộm, lớn lên còn không giết người.”

Triệu Khải Mô còn nhớ dáng vẻ đắc ý của tiểu tặc này trên cây, vô cùng đáng ghét.

Nếu tóm được tên trộm lê, cũng trói trên cây rồi, Triệu Khải Mô kêu người hầu cùng rời đi, bỏ lại Lý Quả trong sân. Triệu Khải Mô nghĩ cứ trói lại, trước tiên hù dọa một chút, rồi lát nữa kêu người hầu đi cởi trói.

Hắn cũng không dám trói người rồi mặc kệ để ở sân, mặc dù là ngày thu, không lạnh đến chết người, nhưng trời sáng mà bị cha nhìn thấy, chính mình cũng bị đánh.

Sân tối đen kịt không người, gió lạnh thổi lên mặt lên tay Lý Quả, Lý Quả vừa lạnh vừa sợ, tiếng khóc của cậu càng lúc càng lớn. Khóc cũng chẳng phải vì ta đã biết sai, tha cho ta đi, ta không bao giờ đến trộm nữa. Cậu khóc gọi mẹ, đặc biệt thê thảm.

Rốt cục vẫn là đánh thức Triệu Đề cử đang nghỉ ngơi tại gian bắc. Triệu Đề cử vừa mặc quần áo, xỏ giày vừa từ trong nhà chạy ra, lúc tìm đến địa điểm phát ra tiếng khóc, sợ hãi nhìn thấy một đứa bé bị trói dưới cây lê, vội vàng gọi người hầu mở trói.

“Hài tử, ai trói ngươi ở đây?”

Triệu Đề cử là một người nói tiếng phổ thông rõ ràng.

Lý Quả nghe không hiểu, thấy có người đến cứu giúp, cậu khóc càng lúc càng thương tâm.

“Triệu Phác đâu, gọi hắn lại đây.”

Triệu Đề cử vừa lên tiếng, một nam tử mặc vải thô đi tới, hỏi: Triệu công có việc gì sai phái?

“Ngươi hỏi nó giúp ta một chút.” Triệu Phác là dân bản xứ, Triệu Đề cử thuê làm người chăn ngựa.

Triệu Phác đi qua hỏi Lý Quả, Lý Quả vừa khóc vừa chỉ về cửa sổ đông sương phòng.

Lúc này Triệu Khải Mô đã phát giác không ổn, tại đông sương phòng giả bộ ngủ, đèn trong phòng bị tắt.

Triệu Đề cử xưa nay thương cảm hạ dân, không chịu nổi cảnh ức hiếp.

Một phút sau, Lý Quả đã ngồi ở trong đại sảnh, mắt mũi bởi vì gào khóc mà đỏ lên, mỗi tay cầm một miếng bánh quả hồng, ra sức cắn, thỉnh thoảng còn liếm sạch chỗ hồng khô trên đầu ngón tay.

Triệu Đề Cử dạy bảo nhi tử Triệu Khải Mô, nói: “Ngươi đọc bài thơ Đỗ Phủ cho phép lão phụ nhân hàng xóm vào viện đập táo cho ta.”

Triệu Khải Mô ngoan ngoãn niệm: “Đường tiền phác tảo nhiệm tây lân, vô thực vô nhi nhất phụ nhân. Bất vi khốn cùng ninh hữu thử? Chỉ duyên khủng cụ chuyển tu thân …”

Trước nhà cứ mặc cho người hàng xóm phía tây đập táo

Có một bà không có cái ăn, cũng không có con

Nếu không cùng khốn thì đã không như thế

Chỉ vì lo sợ mà bà đến làm quen

–Bản dịch của SongNguyễn HànTú—

Niệm xong liền không phục, giận dữ trừng Lý Quả: “Cha, nhưng nó là tên ăn trộm.”

Lý Quả chạm phải một ánh mắt giết người, không chút lo sợ, tiếp tục cắn bánh quả hồng.

Triệu Đề cử thở dài: “Bất vi khốn cùng ninh hữu thử, lời này ngươi có thể hiểu không.”

Triệu Khải Mô đành chịu nói: “Con hiểu được, lão phụ nếu như không phải vì gian nan quẫn bách, sẽ không đi đập táo nhà người khác.”

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng Triệu Khải Mô lại bất mãn trong lòng, lẩm bẩm: “Hừ, nghèo thì có lý à.”

Triệu Đề Cử cầm lấy thước, làm bộ muốn đánh: “Cho ngươi ở kinh thành với nương ngươi, nuôi thành lạnh lùng ngạo mạn như vậy.”

Lý Quả ăn một hơi hết sáu cái bánh quả hồng, no đến mức thực sự không ăn được nữa, nhìn trên bàn còn ba cái, lưu luyến không rời, hỏi Triệu Phác: “Ta có thể đi chưa?”

Triệu Phác dẫn Lý Quả, dự định đưa cậu ra ngoài.

Băng qua sân, Lý Quả đi kiếm cái giỏ, thuận tiện nhặt mấy quả lê trên đất lên, sau đó cậu leo lên cây, nhanh nhẹn theo đường cũ trở về. Triệu Phác trợn mắt ngoác mồm nhìn theo.

Lý Quả rất hối hận, không thuận tiện đem ba cái bánh hồng trên bàn theo, đến nỗi mấy lần nằm mơ tới, cái gối lại ướt nước bọt.

Lý Quả hái trộm lê, không chỉ làm lương thực mà còn cầm đi bán. Cậu rửa sạch đống lê, dùng miếng vải che rổ lại, chạy vọt ra đường rao bán.

“Một quả hai tiền, hai quả ba tiền, lê vừa ngọt vừa lớn đây.”

Dựa vào số lê bên trong Tịnh Công trạch, Lý Quả khổ cực tích góp lại được hơn hai mươi đồng tiền.

Sau đó bị nương mò được dưới gối, cầm đi mua lương thực.

Tổng chẳng tích góp được bao tiền, Lý Quả rất thương tâm.

Hai ngày sau lần Lý Quả bị trói ở cây lê, Triệu Đề cử sai người hầu hái xuống đống lê, từng sọt một mang ra ngoài phân phát cho dân nghèo bên ngoài nha môn – dù sao thì Đề học đại nhân, chủ tòa trạch trước kia cũng làm như thế. Nhà Lý Quả được phân mười lăm quả lê, Lý Quả đương nhiên liền đi khắp hang cùng ngõ hẻm, kéo giỏ trúc rao bán.

Sau giờ ngọ, bên trong giỏ trúc còn lại ba quả lê, Lý Quả đi qua một hiệu sách, đúng dịp nhìn thấy Triệu Khải Mô mang theo người hầu đến đây mua sách.

Triệu Khải Mô lạnh lùng nhìn cái tên vô liêm sỉ giao bán ba văn tiền hai quả lê, cười nói nhẹ nhàng, đem xu tiền cất vào bao bố nhỏ bên hông.

Thời điểm bắt được Lý Quả, chính là buổi tối nên không nhìn kỹ, hôm nay xem ra Lý Quả rõ ràng không chênh lệch nhiều với mình, chỉ là dáng người thấp bé. Đã vào cuối thu, mà cậu vẫn còn mặc áo vải  bố tay ngắn, không có giày, tựa như chẳng biết lạnh là gì. Triệu Khải Mô sinh ra ở kinh thành, từ nhỏ đã sống ở khu vực quan lớn tụ tập, hắn rất ít tiếp xúc với dân nghèo, bộ dạng này của Lý Quả khiến Triệu Khải Mô cảm thấy càng giống như trẻ ăn mày. Trong lòng nghĩ, mình cần gì tính toán với trẻ ăn mày chứ.

Lý Quả đối với việc Triệu Khải Mô trói mình dưới gốc cây lê, trong lòng có ý hận. Cậu là người thù dai, ai ức hiếp cậu, cậu đều nhớ rõ ràng.

Mấy ngày sau, lúc Triệu Khải Mô đang đọc sách, bị âm thanh chít chít làm phiền liên tục, sai người hầu lục tung phòng lên tìm chuột cho hắn, cuối cùng phát hiện bên ngoài cửa sổ có một con chuột cống bị treo lên. Thời điểm bắt chuột, nó liền đánh rắm, mùi thối ngập tràn phòng ngủ Triệu Khải Mô suốt một đêm liền.

Việc này xem như, không, việc này sao có thể xem như.

Liên tục mấy ngày Triệu Khải Mô muốn tóm Lý Quả trèo tường, leo cửa sổ gỗ, kết quả đều không bắt được.

Bình luận

Truyện đang đọc