LÁNG GIỀNG

Trong phòng đốt hương liệu, là Long Tiên Hương.

Mùi hương quen thuộc khiến Lý Quả vốn mệt mỏi dần thiếp đi, nhưng cậu không có cách nào ngủ yên được, thỉnh thoảng vẫn vì đau đớn mà mở mắt ra. Một vị đại phu đang xử lý vết thương trên ngón tay trỏ của Lý Quả, dùng đầu trúc nhỏ thanh lý vết thương, rồi đổ nước thuốc vào, có thể nói là như chịu cực hình.

Dao chuyên dùng để cắt vàng cực kì sắc bén, cắt sâu vào tận xương ngón tay trỏ của Lý Quả, gân bị đứt hết. Thương thế vốn rất nghiêm trọng, huống hồ còn bị nhiễm trùng.

“Không đau đâu, không đau đâu.”

Ngô Anh Anh đứng ở bên giường, khẽ nói, như dỗ tiểu hài tử vậy.

Câu không đau đâu của nàng khiến Lý Quả nhớ tới lúc cậu bị khâu vết thương trên trán, Khải Mô cũng từng động viên cậu như vậy, nghĩ như thế, tựa hồ cũng không thống khổ lắm.

Đại phu Ngô Bá Tĩnh mời tới là danh y của kinh thành, thủ pháp thành thạo, rất nhanh loại bỏ mảnh vụn xương đi, bó thuốc, dùng mảnh trúc cố định ngón tay bị thương rồi dùng miếng vải bố quấn cẩn thận lại.

“Đại phu, bọc lại như vậy sẽ tự liền lại được không?”

Ngô Anh Anh hiếu kỳ ló đầu ra, nàng cũng không tránh tị hiềm mà đứng ở bên giường Lý Quả, lá gan nàng cũng rất lớn, không sợ máu.

“Mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có thể liền lại, trước mắt cứ sắc thuốc cho hắn uống đã, bệnh nặng thêm rồi.”

Đại phu đặt tay lên trán Lý Quả, vẫn rất nóng.

“Có nguy hiểm đến tính mạng à?”

Ngô Bá Tĩnh đứng ở một bên, sầu lo hỏi. Hắn biết vết thương bị nhiễm trùng không thể coi thường được.

“Không đến nỗi, uống thuốc xong sẽ hạ sốt thôi.”

Quả là danh y của kinh thành, đảm bảo với ngươi thuốc đến bệnh trừ.

Ngô Bá Tĩnh đứng dậy, tự mình tiễn đại phu đi. Ngô Anh Anh dặn người hầu đi sắc thuốc, nàng chăm nom Lý Quả, chuyển cái ghế ngồi ở bên giường cậu.

Ngô Bá Tĩnh trở về, thấy muội muội đang dùng khăn ướt lau mồ hôi trên trán Lý Quả, tâm tình cực kì phức tạp.

Hắn ngược lại không nói cho Anh Anh biết thiếu niên này là tình nhân của Triệu Khải Mô, cái này bảo hắn làm sao nói ra được. Chỉ là nghĩ đến muội muội của hắn mê luyến Khải Mô nhiều năm như vậy, giờ lại đang toàn tâm toàn ý chiếu cố “tình địch”, trong lòng Ngô Bá Tĩnh có chút không khỏe.

“Ca, ta thấy hắn rất hiền, sao lại đắc tội với ngươi? Ngươi nhốt người ta không tính, còn cắt đứt ngón tay người ta.”

Ngô Anh Anh chỉ trích huynh trưởng, nàng xưa nay kiêu căng, nhưng không bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý, vẫn biết phân biệt thị phi.

Ngô Bá Tĩnh bị nói tới chột dạ, hắn muốn giam giữ người là sự thực, làm người bị thương lại là chuyện ngoài ý muốn.

“Hắn nói hắn là bằng hữu của Triệu Nhị lang, có thật không?”

Ngô Anh Anh hiếu kỳ hỏi thăm. Huynh trưởng nàng và Nhị lang là bằng hữu từ nhỏ, hai người thân như tay chân, nếu là bằng hữu của Nhị lang, huynh trưởng vì sao còn tổn thương hắn?

“Không phải.”

Ngô Bá Tĩnh trầm tư một phen, mới trả lời. Bằng hữu và tình nhân, hoàn toàn bất đồng. Huống hồ người này và Triệu Khải Mô còn đeo nhẫn tượng trưng cho kết hôn. Nếu như cậu không phải nam tử, vậy đã là thê tử của Triệu Khải Mô rồi.

Quá hoang đường, giữa nam tử sao có thể hôn thề với nhau.

Khải Mô là người thực tế như vậy sao lại đi mê luyến một nam tử. Ngay cả mình là bằng hữu có thể thổ lộ mọi thứ, mà cũng chưa bao giờ hé một lời, ngẫm lại quả khiến người khác tức giận.

“Vậy sao ca ca lại nhốt hắn lại?”

Ngô Anh Anh hỏi không ra nguyên cớ, hiển nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Ngô gia mặc dù là hiển quý, nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ nhốt người ở trong nhà, đây là chuyện phạm pháp. Không cần nói đến bị tôn gia biết, nếu bị mẫu thân biết được, thế nào cũng bị dạy bảo một trận.

“Việc này ngươi đừng hỏi.”

Ngô Bá Tĩnh không dự định nói ra, một là nghĩ cho Khải Mô, hai là không đành lòng thương tổn trái tim muội muội.

Ngẫm lại lại cảm thấy đau lòng, kinh thành nhiều tiểu nương tử chân thành với Triệu Nhị lang như vậy, hắn lại yêu thích nam tử.

Giấu thật kỹ, ngay cả hắn được xưng là bạn “tri tâm”, một lần cũng không hề hay biết.

“Không hỏi thì không hỏi, chờ hắn tỉnh lại, ta sẽ không hỏi hắn chắc.”

Ngô Anh Anh giảo hoạt cười. Từ khi nàng bị tuyên bố không cho tùy tiện ra khỏi khuê phòng gặp người nữa, nàng liền bị nhốt mấy năm liền, chẳng thể yêu đương. Bên người hiếm khi mới có một người mới mẻ, một chuyện đặc biệt.

“Mau trở lại viện của ngươi đi, sau này có còn muốn lấy trượng phu không?”

Ngô Bá Tĩnh rất dung túng cho Anh Anh, bởi chính hắn cũng thường làm ra những chuyện không theo lẽ thường. Song dẫu vậy bề ngoài hắn vẫn theo lễ giáo, vẫn sẽ nhận được sự khoan dung của người đời.

“Ca, ngươi biết mà.”

Ngô Anh Anh hiếm khi thẹn thùng, nghe lời đứng dậy rời đi.

Biết rõ nàng yêu thích Triệu Nhị lang, nàng sao có khả năng không muốn gả cho người khác chứ, nằm mộng cũng muốn gả cho Triệu Nhị lang.

“Sớm quên hắn đi.”

Ngô Bá Tĩnh nhẹ giọng nói, Ngô Anh Anh đã ra khỏi phòng, không nghe thấy.

Trước đây, cảm thấy muội muội không xứng với Triệu Khải Mô, song hiện nay, Triệu Khải Mô dù là trạng nguyên, đến Ngô trạch cầu hôn, Ngô Bá Tĩnh cũng không gả Anh Anh cho hắn.

Đáng thương chính là, bằng hiểu biết của Ngô Bá Tĩnh về bằng hữu của mình, hắn rõ ràng đôi nhẫn giống nhau như đúc được cho là nhẫn kết hôn kia có ý nghĩa sâu xa thế nào, cuộc sống Triệu Khải Mô về sau sẽ không dễ chịu. Khắp kinh thành danh môn nữ tử mặc cho hắn tuyển, hắn lại đi chọn một tiểu thương, còn là một nam tử.

Đây là chuyện về sau, chuyện trước mặt là người trên giường này.

Ngô Bá Tĩnh đã không định nhốt cậu thêm, sau khi cơn tức giận ban đầu qua đi, tâm tình Ngô Bá Tĩnh hiện tại lại rất uể oải, ủ rũ. Một người yên lành tiến vào trạch nhà hắn, bị dao khoét thương thành thư vậy.

Nghĩ đến chiếc nhẫn kia vẫn được nắm chặt trong lòng bàn tay, trước sau không buông lỏng, trong lòng Ngô Bá Tĩnh liền có chút hổ thẹn. Hắn nghĩ đại để tình cảm giữa nam nam cũng có điểm tương đồng, giống với tình yêu giữa nam nữ.

Si tình như vậy.

Ngô Bá Tĩnh nghĩ chờ Lý Quả hạ sốt, sẽ kêu người đưa cậu trở về. Ngô Bá Tĩnh làm chuyện xấu bị trừng phạt, ngay khuya đêm đó, lúc Lý Quả hạ sốt tỉnh lại, Ngô Bá Tĩnh vừa muốn phái người hộ tống Lý Quả trở lại, ai ngờ Triệu Khải Mô đã tìm tới cửa.

Liền nói bên Chu Chính Mẫn, đêm qua tìm Lý Quả cả một đêm, song không tìm ra. Ngược lại tìm được A Tiểu, nhưng A Tiểu cũng không nói ra được nguyên cớ. Hỏi hắn sao đi một mình, Lý Quả đâu? Hắn nói người Ngô trạch bảo với hắn Lý Quả đã về, sau đó hắn cũng mơ mơ hồ hồ ra khỏi Ngô trạch. Bất đắc dĩ không tìm được đường, ngôn ngữ lại không thông, nên bị lạc.

Mọi người lo lắng cho Lý Quả, gian nan đến sáng sớm. Trời vừa sáng, Chu Chính Mẫn liền đi báo quan, dẫn sai dịch của quan phủ đến Ngô trạch. Không ngờ sai dịch vừa thấy là phủ Ngô phò mã, ngược lại trách Chu Chính Mẫn một trận. Xác thực không bằng không chứng, nói Ngô trạch giam Lý Quả, ai thấy tận mắt đây. Người ta đường đường một cái phủ phò mã, sao đi khó dễ một tiểu châu thương, huống hồ thường ngày còn không thù không oán.

Nhà cao cửa rộng viện sâu, Chu Chính Mẫn thực sự không vào được, giờ ngay cả sai dịch cũng không giúp được gì, khiến Chu Chính Mẫn gấp muốn chết.

Lý Quả tối hôm qua xác thực một đêm không về, Quả tử mất tích.

Lý Quả thường ngày ra ngoài, đều sẽ thông báo một tiếng, cậu tuyệt đối không thể âm thầm rời đi.

Báo quan vô dụng, Chu Chính Mẫn cúi đầu ủ rũ trở lại trạch viện, Lý chưởng quỹ hỏi hắn tìm người sao rồi, hắn lắc đầu.

“Quả ca lúc còn ở Quảng Châu cũng từng mất tích một lần.”

Lục Châu nhớ rõ lần đó còn bị cừu gia đánh đập.

“Đó là bị cừu gia bắt đi, sau đó báo quan, vừa vặn Triệu Xá nhân ở đó, mới giúp tìm trở về.”

Còn là Lý chưởng quỹ cùng A Kỳ đi báo quan.

“Nếu không lại đi tìm Triệu Xá nhân hỗ trợ đi.” Chu Chính Mẫn nhớ tới bộ dáng sai dịch ngay cả tiến Ngô trạch hỏi thăm cũng không dám, hắn cũng không hi vọng nhờ được quan phủ.

“Mới vừa đăng khoa, hẳn là rất bận rộn, bất quá vẫn là phải nghĩ cách gặp một lần.” Lý chưởng quỹ mặc dù rất xa lạ đối với vị Triệu Xá nhân này, thế nhưng lão biết, người nọ là bằng hữu cực tốt của Lý Quả.

“Ta đi Triệu trạch xem thử.”

Chu Chính Mẫn gọi theo A Kỳ, hai người đi ra cửa.

Ngô trạch không vào được, đồng dạng là cửa son tường cao của Triệu trạch, cũng không dễ đi vào.

Chu Chính Mẫn cùng A Kỳ đứng đợi nửa ngày ngoài cửa Triệu trạch, ở đó ngựa xe như nước, mãi vẫn không vào được Triệu trạch, nói với người hầu Triệu gia muốn gặp Triệu Nhị lang, thì bị xem là tới quấy rối mà đuổi đi.

Chu Chính Mẫn không cam lòng, ngồi xổm ở góc tường không đi, nghĩ thể nào cũng chờ được Triệu Nhị lang đi ra.

Song mà ngày hôm nay, Triệu Nhị lang cũng không có ở Triệu trạch, cũng may buổi trưa, A Lý xuất hiện, hỏi A Lý mới biết Triệu Nhị lang cùng sĩ tử đăng khoa khác tham dự tiệc rượu của Lễ bộ, chưa về nhà.

Nhờ A Lý báo giúp, A Lý rất giật mình, lần nữa xác nhận với Chu Chính Mẫn là mất tích ở Ngô trạch.

Ngày hôm đó, bất kể là Lý chưởng quỹ, A Kỳ, hay là Chu Chính Mẫn, A Tiểu, đều đi ra ngoài tìm Lý Quả. Tìm tới buổi tối, vẫn không thấy Lý Quả trở về, càng không có một chút tin tức nào về Lý Quả. Lý Quả cứ như vậy lặng yên không một tiếng động, mất tích hai ngày.

Buổi tối, mọi người uể oải bước chân trở về, ngồi một chỗ thương nghị nên làm thế nào cho phải, chợt nghe ngoài sân truyền đến tiếng vó ngựa. Vội vã ra mở cửa, người đến cũng không phải Lý Quả, mà là Triệu Khải Mô trong trang phục lộng lẫy.

Triệu Khải Mô hiển nhiên mới ra từ tiệc rượu, mũ hắn cài trâm hoa, mặc lan sam màu trắng, vội vàng cưỡi ngựa lại đây, ngay cả tôi tớ cũng không có.

“Nam Quất còn chưa trở lại sao?”

“Chưa.”

“Giá!”

Triệu Khải Mô không dừng lại, vội vã giục ngựa rời đi.

“Triệu Xá nhân, chờ một chút!”

Chu Chính Mẫn chạy ra viện, song nào còn bóng dáng Triệu Khải Mô nữa. A Tiểu dắt ngựa ra, Chu Chính Mẫn sải bước lên, đuổi theo.

Buổi tối, Lý Quả từ mê man tỉnh lại, thị nữ phụ trách chăm sóc cậu, liền bưng bát thuốc tới cho cậu uống. Lý Quả đã hạ sốt, thần trí rõ ràng, cậu đánh giá bốn phía, xác nhận cậu được đổi phòng. Lúc trước, cậu bị nhốt trong phòng của người hầu, mà hiện giờ gian phòng ngủ này đèn đuốc sáng choang, xà nhà chạm trổ, vách tường được họa tranh, đồ vật đập vào mắt cũng cực kỳ xa hoa lãng phí.

Đây là phòng của chủ nhân, lúc đến ý thức mơ hồ, cậu không để ý.

“Tỉnh rồi?”

Ngô Bá Tĩnh vén mành đi tới, hắn cách màn trướng nửa trong suốt, từ xa xa đánh giá Lý Quả.

Lý Quả nghe tiếng, cảnh giác nhìn về phía Ngô Bá Tĩnh, nhất thời mất phản ứng, sững sờ, được thị nữ dùng khăn lau nước thuốc ở khóe miệng.

“Hết sốt chưa?”

Ngô Bá Tĩnh đứng ở ngoài màn hỏi.

Thị nữ đưa tay lên trán Lý Quả, lập tức đáp: “Lang quân, hết sốt rồi.”

“Ngươi muốn cái gì?”

Lý Quả chất vấn Ngô Bá Tĩnh, cậu hiện tại rất hỗn loạn, đã không rõ tình cảnh của mình.

Vốn là phải nhốt cậu đến khi thi đình kết thúc, vừa mới hai ngày song đã muốn thả cậu ra, Ngô Bá Tĩnh cũng cảm thấy chuyện mình gây nên quả là hoang đường vô lý.

“Không làm cái gì hết, ta để người đưa ngươi trở lại.”

Ngô Bá Tĩnh lãnh đạm nói.

Thừa dịp trời tối người vắng, đưa Lý Quả đi cũng tốt.

Lý Quả ngờ vực nhìn Ngô Bá Tĩnh, âm thầm phỏng đoán. Thị nữ lại đây giúp cậu đi giày, mặc quần áo. Lý Quả không rõ, trong lúc cậu mê man, người này xảy ra chuyện gì mà chuyển biến như vậy, bây giờ nhìn lại, là không dự định nhốt cậu nữa sao?

Lúc trước đại phu đến đây trị liệu, bởi vì phải bôi thuốc, trường bào áo lớn vướng bận tay của Lý Quả đã bị cởi bỏ, lúc này được thị nữ giúp mặc thêm vào. Mái tóc ngổn ngang cũng được thị nữ chải cẩn thận, buộc giúp lại.

Ngay lúc thị nữ mới chải tóc giúp cho Lý Quả, A Hợp đột nhiên xông vào trong phòng, thần sắc hoang mang rối loạn, thần bí kề sát tai Ngô Bá Tĩnh bẩm báo: “Nhị lang đến.”

Dù Ngô Bá Tĩnh có ngạo mạn, bình tĩnh cỡ nào, trên mặt cũng khó giấu vẻ hoảng loạn. Hắn bước ra gian nhà nghênh đón, thì thấy Triệu Khải Mô đã đến dưới bậc. Triệu Khải Mô cầm roi ngựa trong tay, mặc công phục màu xanh, khăn vấn đầu còn cài trâm hoa nhị sắc, rõ ràng là mới từ tiệc rượu của Lễ bộ chạy tới. Vẻ mặt hắn nghiêm túc, hai bước làm một, đi đến trước mặt Ngô Bá Tĩnh, mở miệng hỏi, “Cậu ấy ở đâu?”

Bình luận

Truyện đang đọc