LÁNG GIỀNG

Lý Quả cùng A Tiểu về đến được Thứ Đồng cũng gần giao thừa.

Lúc xuất phát, còn cẩn thận báo là trước giao thừa sẽ trở về khiến Quả nương mỗi ngày đều ngóng trông, còn thỉnh thoảng phái người hầu ra cảng biển nghe ngóng tin tức nữa.

Lý Quả từ trước giờ luôn độc lập, một mình ở Quảng Châu hay Liêm Châu đều chưa từng xảy ra chuyện, thế nhưng dù sao thì kinh thành đường xá vẫn xa xôi trắc trở.

Lý Quả trở về, không nói tới chuyện người một nhà được đoàn tụ, bao nhiêu năm qua, rốt cục cả nhà cũng có dịp có thể cùng trải qua năm mới với nhau.

Lý Quả mang từ kinh thành về một hòm hành lý lớn, trong đó có mấy chục thước vải mua được ở cửa hàng vải tốt nhất kinh thành, đương nhiên Thứ Đồng không có được những mẫu mới như vậy, đủ để phân cho mọi người trong nhà cùng gia bộc để may đồ tết.

Vải vóc được bày ra, rực rỡ vô cùng, Quả Muội cầm một tấm có họa hình thuyền, cười nói: “Ca ca, tấm này cho ta và nương làm váy là vừa vặn.”

“Tấm này thủy sắc thật tươi đẹp, để Quả Muội làm áo tử với váy.”

Quần áo Quả nương thanh lịch, đoan trang, vải vóc cho tiểu nữ hài, đương nhiên không hợp với nàng.

“Nương, tấm vải này cho nương làm bối tử.”

Lý Quả cầm một tấm khác lên, chất vải mềm mại, thêu hoa mai thanh nhã.

Quả nương tiếp nhận, sờ mặt vải, thốt lên: “Nhụy mai sao trông giống như dùng vàng sợi làm thành vậy?”

Kể cả khi trong nhà có của, Quả nương vẫn tiết kiệm, không chú trọng đến chuyện ăn mặc. Mãi đến tận khi Lý Nhị Côn về nước, Quả nương mới mặc trang phục quý giá, để nữ tỳ giúp nàng trang điểm. Lý Quả nghe Quả Muội nói, gần đây Cẩn Nương còn đưa tới vài hộp bột trân châu, nói là để Quả nương rửa mặt.

“Thấy họa tiết tấm này hợp với A Côn để làm áo choàng.”

Quả nương cầm lên ướm thử trên người Lý Nhị Côn, Lý Nhị Côn đứng yên, dang hai tay ra.

“Cha như vậy, thật giống như đại điểu ngoài cảng biển.”

Quả Muội bắt chước, vung tay xoay quanh bên người Lý Nhị Côn, Quả nương quát khẽ: “Không biết lớn nhỏ.” Lý Nhị Côn sủng nịch cười, ngồi xổm xuống, chặn Quả Muội lại, cả nhà vừa nói vừa cười.

Quả Muội cùng Lý cha vô cùng thân thiết, còn Lý Quả thân là trưởng tử song luôn sống ở bên ngoài, đối với vị phụ thân này, lại có mấy phần xa lạ.

Lý Quả ở bên mỉm cười, nhìn cha nương cùng muội muội, trong lòng cậu rất vui mừng.

“Ca ca, cha đã xây một cái đình trên nóc nhà, đẹp lắm, ta dẫn ca đi xem.”

Quả Muội vội vàng chạy tới kéo tay Lý Quả.

“Ca ca, ca nhanh chút đi.”

“Được rồi, ngươi chậm chút đi, cẩn thận ngã.”

Lý Quả bị Quả Muội kéo lên thang lầu, Quả Muội mặc váy dài, tay nhỏ xách váy, lệt xệt chạy lên, hài tử này cũng ngang bướng y chang Lý Quả khi còn bé.

Đêm đầu tiên về nhà, Lý Quả nằm sấp trên giường lớn mềm mại làm bằng gỗ hương, thoải mái đến không muốn bò dậy. Khi còn bé, không ngờ rằng mai sau lại có cuộc sống tốt như vậy, nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Không chỉ là chuyện cả nhà được đoàn tụ, cuộc sống giàu có, còn có một người, xa tựa như vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, cậu cũng đã ôm được vào lòng.

Trong giấc mộng, Lý Quả chảy nước dãi, đá chăn sang một bên giường. Thị nữ lại đắp chăn giúp Lý Quả, không ngờ Lý Quả mở hai tay ra ôm chặt lấy, trong miệng còn hàm hồ gọi: “Khải Mô.”

Thân thể nữ tử mềm mại, cảm giác đương nhiên không giống nam tử, Lý Quả lập tức liền tỉnh lại, thấy mình đang ôm một thị nữ xinh đẹp như hoa trong lòng, vội vã thả ra, kéo chăn che kín thân thể mình lại. Dáng vẻ cậu như vậy, ngược lại khiến thị nữ kia thật ngại ngùng, che mặt tránh đi.

Thị nữ được sắp xếp bên Lý Quả, gọi là A Tưởng, nhỏ hơn Lý Quả hai tuổi, dịu dàng khả nhân.

Lý Quả biết đây vốn là chuyện bình thường, hài tử phú gia nào chẳng có mấy thị nữ bên cạnh, huống hồ cậu cũng đã trưởng thành, cha nương thấy cậu cũng nên có nhu cầu về phương diện kia.

Từ ngày Lý Quả về nhà, liền có vô số người đến làm mối. Quả nương cùng Lý cha đều là người thành thật, hơn nữa đây cũng là chuyện cần làm, phải tìm cho Lý Quả một mối tốt để thông gia. Quả tử nhà bọn họ là một thanh niên tốt, biết đọc biết viết biết kiếm tiền, hơn nữa ngoại hình còn tuấn tú như thế. Không tin đi hỏi thăm một vòng, nhà nào ngoài nha môn chẳng nói Lý Quả thật tốt.

Thời đại này, xã hội cũng biến chất, đón dâu chữ tiền là đầu tiên. Lý Nhị Côn có tiền, cái này là đủ rồi, huống hồ Lý Quả còn là nhân vật ôn nhã.

Bà mai chỉ suýt nữa không giẫm nát cửa Lý gia, tiếc rằng Lý Quả quá kén chọn. Tiểu gia bích ngọc (con gái rượu) không tốt, tiểu nương tử quan viên cấp thấp cũng không hợp, nữ nhi hàng xóm cũng không hợp, chẳng có mối nào khiến cậu hài lòng.

Nghĩ thấy quá phiền, Lý Quả nói thẳng với Quả nương, cậu phải lập nghiệp trước rồi mới thành gia.

“Ngươi nhìn A Thất đi, mấy năm trước hắn cũng nói thế, giờ quần áo rách cũng chẳng có tức phụ khâu cho kia kìa.”

Quả nương biết Lý Quả không muốn đón dâu, hài tử nàng nuôi, sao không biết trong lòng cậu muốn điều gì.

“Nương, đầy người ở kinh thành ba mươi tuổi mới kết hôn, con cũng mới mười bảy, nương nói có phải là quá sớm không.”

“Tiểu Tôn viên ngoại cũng mới mười tám, năm ngoái đã cưới tiểu nương tử Chiêu gia ở thành tây còn gì.”

“Nương, hiện nay tâm tư con đều dành cho châu. Vội như vậy, lẽ nào còn lo lắng nhi tử người không thú nổi thê à?”

Lý Quả nghĩ nương từ trước đến giờ luôn cưng chiều cậu, còn có thể bức bách cậu sao.

“Hay lắm, vậy ngươi đi mà nói với cha ngươi.”

Quả nương không nổi giận ngược lại bật cười, Quả tử nhà nàng, trước đây mặc quần áo vải thô, còn đầy nữ tử hàng xóm thích cơ mà. Hiện giờ mặc áo gấm, ngoại hình càng ngày càng xuất chúng, còn không sợ không cưới nổi vợ à. Có lúc nghĩ, cũng may thần linh phù hộ, ban thưởng cho nàng một nhi tử tốt một ngàn chọn một mới ra này.

Lý Nhị Côn từ trước đến giờ luôn thả lỏng cho Lý Quả, nghe Lý Quả nói phải lập nghiệp trước rồi mới thành gia, cũng không phản đối. Nghĩ cảm thấy nợ Lý Quả rất nhiều, huống hồ Lý Quả độc lập, mọi việc có chủ kiến của mình.

Liên tục khước từ hôn sự mấy nhà, bà mối dần tản đi. Rốt cục, trong nhà không gặp phải bà mối nào nữa, tâm tình Lý Quả khoan khoái. Lúc này cách giao thừa, chỉ còn hai ngày.

Từ khi Lý cha chuyển trạch ở thành đông, cũng giống như các phú gia khác, Lý gia cũng có viện, đầu bếp, nữ tỳ, bộc dịch.

Sáng sớm, Lý Quả nói muốn đích thân ra gần biển, mua mẻ cá tươi để ăn đêm giao thừa. Lý Quả mang theo đầu bếp Thái cùng với A Tiểu, ba người đi tới chợ cá.

“Tiểu viên ngoại, chợ cá tanh hôi, ta và A Tiểu qua là được rồi.”

“Ta cũng không phải chưa từng đi qua, khi còn bé cũng thường đến hàng cá xin cá về ăn. Khi đó, có thể kiếm được một con tôm, mấy con cá nhỏ, đã vui vẻ vô cùng.”

Lý Quả thoải mái cười, lộ ra hàng răng trắng.

A Tiểu ở một bên lén lút lau nước mắt, nghĩ tiểu viên ngoại khi còn bé cũng khổ như hắn.

Đến chợ cá, thuyền đánh cá bắt cá trở về, có vô số cá tươi, giá cả lại tốt, tha hồ chọn lựa. Lý Quả đi chung quanh nhìn một chút, cuối cùng dừng lại trước một chiếc thuyền nhỏ không đáng chú ý.

“Quả viên ngoại khỏe không.” Một người đánh cá trẻ tuổi mặc bộ quần áo rách bẩn, tản ra mùi hôi thối, nhìn thấy Lý Quả, liền cười rất tươi, vội vàng chào hỏi.

“A Thông, ngươi còn khách khí với ta à. Có cá lớn không?”

“Có có! Mới vừa bắt được con cá mú to lắm, dài như vậy này. Quả —— vẫn cứ gọi là viên ngoại cho thuận miệng.”

A Thông mở kho cá ra, cá tươi đầy kho, bên trong có một con cá mú to đặc biệt nổi bật.

Lý Quả gọi A Tiểu thanh toán tiền, để đầu bếp chọn cá.

“Về sau, khi nào mua cá cứ đến chỗ A Thông mà mua.”

Trên đường trở lại, Lý Quả căn dặn đầu bếp.

Nghe nói cha A Thông năm ngoái uống rượu say, ốm chết tại đầu đường. May mà A Thông lớn rồi, tự mình bắt cá bán cá, cũng coi như có cái kế sinh nhai.

Mua cá trở về, Lý Quả nói muốn đi mua hoa. Cậu cũng không đến chợ ở thành đông mua, mà đi qua mấy con phố, đến chợ sau nha.

Chợ nhỏ chen chúc hỗn loạn, tiếng người huyên náo. Lý Quả rẽ đông rẽ tây đến một góc vắng vẻ nhất của chợ. Chỉ có vỏn vẹn mấy hàng bán rong, có hàng chỉ đơn giản trải bao tải trên mặt đất, thương phẩm chất đống trên bao tải, ngay cả dáng vẻ quầy hàng cũng không có.

Lý Quả lúc này đang đứng trước một gian hàng đơn sơ, hỏi đại hán râu quai nón hoa bán thế nào.

“Ngươi không phải là…”

Mấy năm không gặp, bộ dạng đại hán râu quai nón không biến hóa nhiều lắm, chỉ là khuôn mặt trông gầy hơn trước.

“Ngươi còn nhớ mình từng đưa một chậu hoa trà Tử bào cho một hài tử không? Ta chính là hài tử đó.”

Lý Quả chỉ vào chính mình.

“Nhớ nhớ, còn nghe nói ngươi bán được viên trân châu rất to nữa.”

Đại hán râu quai nón quả nhiên còn nhớ tới Lý Quả, hơn nữa hắn còn biết Lý Quả là ai.

“Ta lần này đến, không chỉ muốn mua Tử bào, còn hoa nào đẹp không, ta đều muốn mua hết.”

“Cũng không còn bao nhiêu, đều bị bão quật chết rồi.”

Trên quầy, chỉ có chừng mười chậu hoa, cũng không đẹp lắm. Thú vị chính là, nửa quầy bày hoa, nửa bày gỗ đào, câu đối.

“Thư sinh đâu rồi?”

Lý Quả nhìn xung quanh.

“Muốn tìm thư Mộc viết câu đối à? Hắn bị bệnh, đang ở nhà. Câu đối cũ có mấy bức đây, rẻ lắm, một đôi chỉ cần hai văn.”

Đại hán râu quai nón trông thần sắc cũng có vẻ đang bệnh, thỉnh thoảng còn phải lau nước mũi.

“Xem ra cần phải làm phiền ngươi dẫn đường, nương ta muốn trả thư sinh tiền viết thư, bà kể ngày xưa thư sinh giúp bà viết thư song không lấy tiền.”

“Vậy không cần đâu.”

“Cần chứ.”

Tại Lý Quả nhõng nhẽo yêu cầu, đại hán râu quai nón lúc này mới dẫn đường.

Lý Quả thực tại thấy hai người này vất vả cùng đường, ngày đại đông, thời điểm ăn tết lại bị bệnh, trong lòng không đành lòng. Hồi trước cậu từng nghe Quả nương kể thư sinh giúp nàng viết thư, chưa bao giờ lấy tiền. Khi đó Lý Quả đang ở Quảng Châu. Giờ chẳng qua nhanh trí, nghĩ ra một cái cớ đó.

Thư sinh sống tại một căn nhà cũ nát ở ngoại thành, xung quanh không có hàng xóm, chỉ có một cái nhà lẻ loi trên sườn núi.

Quanh nhà có hàng rào gỗ, trong viện hình như trồng chút trái cây, đều đã khô héo. Sau nhà là một cái lều gỗ đơn sơ, đại khái là nơi trồng hoa. Không biết bị hỏng từ khi nào, có bức tường bị sụp cũng không được sửa.

Đại hán râu quai nón tháo gánh ở sau cửa, căng giọng gọi: “Thư Mộc, có người tới thăm ngươi này.”

Trong phòng có thể nói bốn vách tường trống không, chỉ có mỗi bộ bàn gỗ ghế tre.

Âm thanh suy yếu của thư sinh từ đầu nhà truyền ra. Lý Quả đi theo sau đại hán râu quai nón tiến đến, thấy một người tái nhợt, gầy gò đang nằm trên giường gỗ thấp bé.

“Sở man tử (dã man), người nọ là?”

Thư sinh giãy dụa muốn ngồi dậy, đại hán râu quai nón ngồi ở bên giường, thành thục đỡ thư sinh lên.

Lý Quả chú ý trên giường có hai cái gối, chỉ có một giường, một đệm chăn.

“Nói muốn trả lại ngươi tiền viết thư.”

Nhắc lại lời của Lý Quả, thư sinh lắc đầu nói không cần, chỉ là hai, ba văn thôi, còn làm phiền ngươi đi một chuyến. Không cần không cần đâu. Bệnh nặng thể hư, thư sinh nói xong, liền nằm xuống.

“Hắn như vậy đã bao lâu? Đi tìm lang trung chưa?”

Trong phòng có mùi thảo dược, còn ẩn ẩn mùi ẩm ướt, nấm mốc khó chịu của năm tháng.

“Gián đoạn, vài tháng rồi, uống thuốc vô số nhưng lúc khỏe lúc yếu.”

Lúc đại hán râu quai nón nói, trên mặt khó kiềm chế lo lắng.

Hóa ra bị mấy tháng rồi, cũng khó trách hoa cũng không chăm, trái cây trong viện thì để mặc cho héo chết.

Lý Quả mau mắn nói: “Cổ nhân nói thư nhà đáng giá vạn kim, thư sinh giúp nương ta viết mấy chục phong thư, đây không phải là ân nhỏ nữa.”

“Hắn nói không cần, thì là không cần. Thiếu niên ngươi sao cứ dông dài thế, đi nhanh đi.”

Đại hán râu quai nón quả nhiên vẫn phong độ, tính tình vẫn táo bạo như năm đó.

“Được rồi, ta đi liền đây.”

Lý Quả bất đắc dĩ cười, nghĩ chính mình thật vất vả mới xuất ra một câu thơ cổ, lại còn bị người ta ghét bỏ.

Lý Quả đi về, song cách ngày phái một vị lão lang trung lại đây, giúp thư sinh bắt mạch xem bệnh, cũng không phải bệnh nặng gì, cần phải điều dưỡng cẩn thận mà thôi.

Lúc trước có bệnh thì vái tứ phương, mời một đống lang trung thuật sĩ, ngược lại chẳng thấy hiệu quả, khiến bệnh nặng lại lâu khỏi.

“Ta thấy bản lĩnh trồng hoa của ngươi vô cùng tốt, không bằng đến nhà ta giúp ta xem cái viện.”

Mấy ngày sau, Lý Quả lại mặt dày đi vào viện nhà người ta.

Thư sinh hờ hững ở trong sân phơi nắng giấy, hành động còn có chút chậm chạp.

“Ta đang nói tới Tịnh Công trạch, có hoa nhài, hoa tường vi, hoa trà, các loại hoa nước ngoài.”

Đại hán râu quai nón trét bùn lên tường, đang sửa chữa nhà trồng hoa, cúi đầu nói:

“Lát nữa ta cho ngươi thêm mấy chậu hoa trà hiếm của Điền Nam, coi như tiền thuốc, còn chuyện xem viện thì ngươi mời cao minh khác đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc