LÁNG GIỀNG

Đêm xuân, hai người ở trong phòng uống rượu, trò chuyện, tựa như chỉ là những người bạn thân của nhau.

Ánh nến sáng rực, hai người cầm chén rượu đối ẩm, cây thuỵ hương trong viện toả ra hương thơm nồng nàn, thấm vào lòng người.

Hai năm không gặp, có quá nhiều điều muốn nói, dù cho trong thư đã nói rất nhiều, nhưng vẫn chẳng thể đủ được. Đợi đến đêm khuya vắng lặng không còn bóng người, bọn họ mới có thể đóng cửa, ôm hôn nhau, nói hết nỗi tương tư suốt hai năm qua, mười ngón đan cài, da thịt kết thân.

Lý Quả dựa lưng vào lồng ngực Triệu Khải Mô, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, vầng trăng ở Hồng Châu thanh lãnh yên tĩnh. Triệu Khải Mô lẻ loi một mình ở đây hai năm qua, không có bất kỳ người thân nào, không thê không con. Hắn ở đây lẳng lặng bảo vệ, khiến cậu thật cảm động.

Lý Quả quay người, đầy yêu thương ôm lấy Triệu Khải Mô, Triệu Khải Mô lặng yên đẩy thân thể Lý Quả vào góc giường, lồng ngực dày rộng của hắn bao bọc lấy Lý Quả. Lý Quả cầm chăn, che lên lưng lên eo Triệu Khải Mô, nào có thể để ánh trăng rình coi.

“Khi nào rồi?” Lý Quả nằm trên người Triệu Khải Mô, cả người cậu đầy mồ hôi, xoa tóc mái trên trán cũng thấy ướt nhẹp. Đêm xuân mát lạnh, nhưng thân thể hai người lại khô nóng.

“Cách hừng đông còn sớm lắm.” Giọng Triệu Khải Mô khàn khàn, cánh tay hắn ôm lấy Lý Quả, hắn không cảm thấy một chút dính dấp khó chịu nào. Hắn đã chờ hai năm mới ôm được Lý Quả vào lòng một lần nữa. Cánh tay rắn chắc ghìm eo nhỏ của Lý Quả, Lý Quả nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp, biết dây dưa đêm này, Triệu Khải Mô còn chưa tận hứng, mặt Lý Quả nhất thời đỏ tới mang tai.

“Không phải nói sáng mai muốn đưa ta đi Mai Lĩnh à, như vậy làm sao leo núi được.”

Âm thanh càng nói càng nhỏ, sau khi nói xong, cảm thấy vô cùng xấu hổ, Lý Quả che mặt dưới lớp tóc tán loạn.

“Vậy thì không đi nữa.”

Triệu Khải Mô cười khẽ, tiếng cười của hắn dễ nghe cực kì, Lý Quả nghĩ đáng tiếc trời chưa sáng, trong phòng cũng không đốt đèn, không nhìn thấy nụ cười của hắn.

“Nhốt ngươi ở trong phòng, ngày đêm làm bạn.” Triệu Khải Mô hôn loạn trên cổ Lý Quả, Lý Quả bị hắn áp chế không thể động đậy được.

“Khải Mô, ta sẽ ở lại thêm mấy ngày.” Lý Quả nâng đầu Triệu Khải Mô lên, cảm thấy đau lòng. Hai năm qua, hắn có sinh bệnh không, lúc ốm đau có ai chăm sóc cẩn thận không, thường ngày công vụ bề bộn, có ai hỏi han hắn ân cần không.

“Tháng tư cũng phải đi à?”

“Không cần, ta để biểu ca Trần Hỏa đi Đăng Lưu Mi thay ta rồi.”

Biểu ca Trần Hỏa là con trai thứ hai của cậu Lý Quả, vốn là ngư dân, chạy thuyền là chuyện thường như cơm bữa.

“Về sau thì sao?”

Triệu Khải Mô khá hối hận vì bảo cậu lo kiếm tiền lúc trước, không ngờ Quả tử lại đi làm hải thương. Hải dương không giống lục địa, hơi bất cẩn một chút, người lẫn thuyền đều chìm, giao tính mạng với sóng lớn.

“Quả tặc nhi?”

Thấy Lý Quả im lặng, Triệu Khải Mô hiếm khi gọi ra ba chữ tràn ngập hồi ức này.

“Tận lực tìm người đi thay ta, chứ lỡ táng thân cho cá, lại không thấy được ngươi.” Lý Quả cười, cậu đương nhiên sẽ quý trọng tính mạng. Nếu chết rồi, thì dã tràng xe cát, không chỉ cha nương thương tâm, cũng không cách nào cùng Triệu Khải Mô bên nhau cả đời.

“Chuyện sinh tử, chớ đùa.” Triệu Khải Mô nghiêm nghị quát khẽ, nhéo mặt Lý Quả, làm nụ cười Lý Quả rơi mất.

“Đừng tự mình theo thuyền nữa, bằng khả năng ngươi ta, cần gì phải chịu khổ đến thế.”

Quan bổng phong phú, mấy năm qua, đủ để mua trạch mua điền, huống hồ Lý Quả chuyên kinh thương, Quả tử dù làm điểm bán lẻ, cũng có thể sinh hoạt rất khá.

“Hiểu rồi, ta để người đại diện đi, nhưng kiếm ít hơn rất nhiều, hắn không hiểu phiên ngữ, còn phải mời… A…”

Lý Quả chẹp chẹp miệng, năng lực buôn hàng hóa của người đại diện kém xa cậu, hơn nữa không hiểu phiên ngữ, sợ bị người lừa gạt. Lý Quả còn chưa oán giận xong, Triệu Khải Mô đột nhiên hôn đến, để Lý Quả khỏi nói nữa.

Tham tài như thế này, tiền nhiều hơn nữa cũng không quan trọng bằng tính mạng, một cái mạng của Quả tặc nhi, giá trị vạn vạn quan tiền.

Sáng sớm, Lý Quả còn buồn ngủ bò lên, cọ trong lòng Triệu Khải Mô: “Buồn ngủ quá, ngủ thêm một lát nữa.”

Bọn họ quấn lấy nhau một đêm, hừng đông mới ngủ, Lý Quả mệt vô cùng, Triệu Khải Mô ngược lại tinh lực dồi dào. Hắn tiến gần tai Lý Quả cười: “Còn muốn đi Mai Lĩnh không?” Lý Quả mở mắt ra, ngáp một cái, hàm hồ nói: “Muốn.”

Cũng không phải bởi vì phong cảnh Mai Lĩnh đẹp, mà là hai người có thể ở chung một chỗ, không có người khác đến làm phiền, tự do vô cùng.

Hai người mặc quần áo, Lý Quả còn chưa tỉnh, cầm sam tử của Triệu Khải Mô mặc trên người mình, còn lầm bầm: “Sao dài thế này.” Triệu Khải Mô cười giúp cậu cởi ra rồi mặc lại từng món một.

Bên hông Lý Quả treo một đống đồ trang sức, có số món mẫu lạ chưa từng thấy, chính là đồ hải ngoại, treo một loạt trông rất đẹp mắt. Về khoản ăn mặc, Lý Quả cực kì chú ý, ngược lại sau khi làm quan, Triệu Khải Mô bảo trì hình tượng thanh liêm, suốt ngày mặc công phục đội mũ quan, lúc nhàn cư, quần áo thanh nhã, chứ không hào hoa phú quý xa lệ như thuở thiếu niên.

“Nhặt ngân phiếu lên đã.”

Đêm qua lúc Lý Quả cởi quần áo, tiện tay bỏ ngân phiếu trong ngực xuống bên gối, hai người cảm xúc mãnh liệt làm việc không thể miêu tả. Sáng sớm, ba tấm ngân phiếu rải rác khắp nơi.

Triệu Khải Mô khom người nhặt lên một tấm, nhìn số kim ngạch, bất đắc dĩ lắc đầu, tiện tay đưa cho Lý Quả. Lý Quả từng nói cậu chỉ có hứng thú với Triệu Khải Mô và tiền, xem ra Triệu Khải Mô xếp số một, tiền thì ở vị trí thứ hai.

Triệu Khải Mô xin nghỉ, cùng Lý Quả đi Mai Lĩnh, Lý Quả không mang tôi tớ, Triệu Khải Mô chỉ dẫn theo A Lý.

Thân là thông xử Hồng Châu, Triệu Khải Mô ở địa phương rất đức cao vọng trọng, tuy hắn mặc quần áo bình dân xuất hành, thì ở đường bên núi, vẫn bị một đám học trò của châu học đi du lịch nhận ra. Mọi người lại đây hành lễ, thành khẩn ôn hòa, có thể thấy được là xuất phát từ nội tâm kính trọng Triệu Khải Mô. Triệu Khải Mô bình thường sẽ đi châu học, có giao tình rất tốt với các quan môn của châu học, cũng quan tâm nhiều đến nhóm học trò. Những học trò này, rất nhiều người niên kỷ xấp xỉ Triệu Khải Mô, nhưng đây là thông xử đại nhân, không chỉ đã nhậm chức hai năm, mà còn là một thám hoa lang.

Nhìn thấy nhóm văn nhân này một mực cung kính với Triệu Khải Mô, Lý Quả mới chính thức ý thức được Triệu Khải Mô đã là một vị quan.

Đợi đến lúc tách ra cùng những người này, Lý Quả hỏi Khải Mô: “Nếu người khác hỏi thân phận ta, ta nên nói mình là thương nhân của Thứ Đồng, hay là không nói?” Hắn đường đường là một thông xử, một mình mang theo một thương nhân xứ khác đi du lịch, khó tránh khỏi đột ngột. Triệu Khải Mô cười bảo: “Nếu có người hỏi, nói thẳng là bằng hữu ta, đã là bằng hữu của ta, thì còn hỏi cái gì nữa.”

Con đường lên núi đã có từ xa xưa, có vài đoạn bị hỏng, đi không thuận lợi, Lý Quả không lưu tâm dưới chân, trượt một cái, suýt chút nữa là té ngã, Triệu Khải Mô tay mắt lanh lẹ, từ phía sau ôm lấy Lý Quả.

“Mau buông ra.” Lý Quả lấy cùi chỏ đẩy Triệu Khải Mô ra.

“Không sao, nơi đây không có người.”

Trên đường cây cối che lấp, cỏ dại mọc đầy trên đường đá, kéo dài về phía trước, một đường hồng mai làm bạn.

A Lý tuỳ tùng cách xa xa, lưu ý bốn phía, hắn là một người hầu làm hết phận sự, hơn nữa đối với tư tình giữa hai người này, sớm nhìn quen rồi.

Đêm qua trời đổ mưa, con đường trơn trượt không nói, càng đi tiếp, sương mù càng dày, mơ hồ nhìn một tòa đình, ba người liền đi về phía đó.

Chủ tớ ba người nghỉ ngơi ở đình, cúi người có thể thấy được biển mây dưới chân.

Dưới biển mây, là đồng ruộng bạt ngàn, mơ hồ có thể thấy được hoa cải dầu óng ánh vàng, hẳn là một thôn xóm trong núi.

“Khải Mô, chúng ta đi xuống xem một chút đi.”

“Được.”

A Lý ở phía trước, tìm đường nhỏ đi về thôn xóm, Triệu Khải Mô cùng Lý Quả đi phía sau, men theo con đường nhỏ dốc nghiêng quanh co. Đoạn đường này, Triệu Khải Mô nắm tay Lý Quả, sợ cậu không cẩn thận, trượt ngã trên đường.

Con đường đầy hoa dại tươi đẹp, khe nước róc rách, ngọn núi to đằng xa như ẩn như hiện, trong thung lũng lấp lánh vàng, thưa thớt bốn, năm toà nhà gỗ, ánh lửa lượn lờ. Cho dù là Lý Quả rất ít khi lưu ý phong cảnh, cũng cảm thấy nơi này cực kì xinh đẹp.

Nhìn như gần, kì thực rất xa, ba người vòng vèo mãi tới trưa mới đến được thôn xóm này.

Phóng tầm mắt tới đầu thôn, phát hiện có một con đường lớn nối vào, Triệu Khải Mô nói: “Trong thôn ắt có khách xá.”

Đường núi kéo dài, quanh co cả trăm dặm, không chỉ ngày xưa, mà cả hiện nay, nó vẫn là một cái thương đạo. Triệu Khải Mô thân là người lãnh đạo một châu, nắm rõ địa lý, phong thổ nhân tình trong vùng đất mình quản hạt rõ như lòng bàn tay.

Tiến vào ruộng cải dầu, biển hoa lấp đi nửa người, bướm trắng bay lượn quanh thân, Triệu Khải Mô nắm tay Lý Quả, hai người một trước một sau, chậm rãi tiến lên. Nhìn thấy nhà gỗ người khác trước mắt, Lý Quả nhớ tới nhà của thư sinh cùng đại hán bán hoa.

Nơi này cũng không phải hoàn toàn tách biệt với thế gian, nhưng lại yên bình an lành. Nhà cửa của thôn xóm cách nhau rất xa, chẳng ai liền kề nhau.

“Đáng tiếc ngươi là quan ở nơi đây, tất cả mọi người đều biết ngươi, nếu không chúng ta sau này ở đây ẩn cư cũng rất tốt.”

Lý Quả cười, mở bàn tay che đi nắng chiều.

“Không tốt đâu, nếu sau này binh hoang mã loạn, đạo tặc nổi lên trong núi rừng, nào sống yên ổn.”

Triệu Khải Mô có lẽ lúc trước cũng từng nghĩ tới chuyện ẩn cư, còn nghĩ rất xa.

“Hoặc gặp năm hạn hán mất mùa, lương thực, thu nhập không đủ để thuê ruộng, cũng thê thảm.”

Thời điểm quyết định cùng Lý Quả bên nhau một đời, Triệu Khải Mô hiển nhiên đã nghĩ tới nhiều phương án.

“Khải Mô, con đường thư sinh cùng đại hán bán hoa kia đã lựa chọn, so với chúng ta càng gian nan hơn.” Lý Quả sao không muốn ẩn cư, nhưng đó chỉ là yêu thích, chứ đi làm thật, thì phải chịu không ít đau khổ.

“Bỏ nhà, từ bỏ cha nương, tha hương, thiên địa chỉ có hai người, sống chết có nhau.”

Triệu Khải Mô chưa từng gặp hai người này, nhưng cũng có thể đoán được bọn họ trải qua cái gì.

“Khải Mô, ta không đành lòng ngươi như vậy.”

Triệu công là người vô cùng tốt, Triệu phu nhân lại càng cưng chiều Khải Mô, làm cha nương, bọn họ chẳng nợ Triệu Khải Mô cái gì, mà làm con, trong mắt người đời, Khải Mô chỉ sợ là ngỗ nghịch bất hiếu.

“Sang năm ta hồi kinh, sẽ nói chuyện ngươi ta cho cha nương, tình thân không đành lòng dứt bỏ, cần gì phải đi dứt bỏ.”

Triệu Khải Mô muốn chờ theo thời gian, cha nương sẽ khoan dung, dù sao hắn cũng là con trai bọn họ. Hắn vẫn muốn phụng dưỡng hai người, vì bọn họ tận hiếu.

“Ngược lại là ngươi, Quả tử, đến lúc đó, ta cùng ngươi đi cầu cha nương thứ lỗi.”

Triệu Khải Mô không đành lòng Lý Quả lại vì hắn, bị người quở trách chịu đòn, nếu muốn đánh chửi, hắn sẽ che chở Lý Quả.

“Nương ta sớm muộn gì cũng sẽ biết được, Khải Mô, nương ta thương ta, cha ta luôn cảm thấy nợ ta, rất ít quản ta.”

Phía ta không khó, khó là ngươi.

“Hay là ta theo ngươi đi kinh thành thỉnh tội. Triệu công nhân ái, tất sẽ không làm khó ta.”

Nói là nói như vậy, nhưng mà Lý Quả cực kì sợ Triệu phu nhân cùng Triệu Khải Thế. Nhưng nếu là vì Khải Mô, núi đao biển lửa, cậu cũng không sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc