LÁNG GIỀNG

Bãi Lâm Liêu, là vịnh nước cạn, sóng biển thỉnh thoảng sẽ đánh, kéo theo thi thể động vật dưới biển sâu tới, lên trên bờ biển. Những loài đó thường mục nát tanh tưởi, bộ dạng ghê tởm, không có cách nào nhìn rõ hình dáng, cũng không người nào biết đây là loài gì.

Hải đại ngư bất đồng, ngư dân các đời cha chú từng thấy tận mắt, còn xẻo thịt, nấu chín cho vào bụng, nhờ vào Hải đại ngư vô tư kính dâng, tuy rằng Hải đại ngư cũng không tình nguyện, mà thoát được nạn đói.

Đám thủy thủ cũng sẽ nói về những câu chuyện khủng bố ở hàng hải, Hải đại ngư cũng chiếm một vị trí ở đó.

Triệu Khải Mô từ xa xa nhìn bãi Lâm Liêu, liền thấy một quái vật khổng lồ nằm ngang ở vịnh nước cạn, có ba tầng thuyền vây quanh nó đang quan sát, có hải thuyền, thuyền đánh cá, xà lan các loại, tạo hình khác nhau, to nhỏ bất đồng.

E sợ người trong phạm vi trăm dặm đều chạy đến, đây là những người có thuyền, đám người không có thuyền toàn bộ chen chúc ở bãi Lâm Liêu, một mảnh đen kịt, phảng phất như tổ kiến.

Triệu Khải Mô đáp lên thuyền, là thuyền quan của thị bạc ty, một đường thông suốt, cái thuyền dân khác không dám ngăn lại, thuận lợi chạy đến dưới thân Hải đại ngư. Trên thuyền mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, trố mắt mở miệng, đứng ở dưới thân thể cự đại này, mỗi người nhỏ bé như cọng rơm.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có thể nào tin tưởng, nhân thế lại có sự vật thần kỳ đến vậy.

Một màn trước mắt phảng phất tựa giấc mộng.

Trên thuyền quan, ngoại trừ một nhà Dương Đề cử, còn có Lưu Thông phán, Triệu Khải Mô, lão Triệu, Triệu phu nhân.

Đám người lớn như vậy, toàn bộ đứng ở đầu thuyền ngửa đầu lên, trên mặt lộ ra hoặc kinh hỉ hoặc vẻ mặt sợ hãi.

Bỗng nhiên đoàn người rối loạn, hải thuyền lắc mạnh, các nữ quyến trên thuyền quan sợ đến hoa dung thất sắc.

“Vừa nãy nhất định là vây cá lay động, mới làm nước biển chấn động. Không cần sợ, cá lớn thể lực suy kiệt, nước cạn cơ thể to lớn, vô lực tránh thoát.”

Dương Đề cử bình tĩnh nói, không uổng công là vị Đề cử thị bạc ty, kiến thức rộng rãi.

Tinh thần nhiều người lúc này mới yên ổn.

Triệu Khải Mô đi đến đuôi tàu, ló đầu quan sát đuôi Hải đại ngư. Hắn phát hiện đây là loài cá dẹt, có biểu bì màu xám đen, hình dáng khá tương tự cá kình, chỉ là lớn đến mức khó mà tin nổi, mặc dù không có công cụ trắc lượng, nhìn ra cũng phải dài hai mươi mốt trượng trở lên, nói như hòn đảo, chẳng hề khoa trương.

Nhìn thấy đuôi cá khẽ nâng lên, tạo nên tầng tầng sóng trên mặt nước, Triệu Khải Mô vội tóm chặt lấy thân thuyền, quả nhiên lập tức một trận rung lắc nảy ra, Hải đại ngư này quá mức khổng lồ, chỉ hơi nhúc nhích thôi liền lan đến đám thuyền đang đậu xung quanh nó.

Chính vào thời khắc thân thuyền lắc lư, Triệu Khải Mô nhìn thấy cũng ở đuôi Hải đại ngư, có một chiếc thuyền nhỏ thả neo. Trong số hành khách chen chúc trên thuyền nhỏ kia, có Lý Quả.

Triệu Khải Mô ở trên cao nhìn xuống, nhìn về phía Lý Quả, Lý Quả ngửa đầu cũng phát hiện ra Triệu Khải Mô.

Bốn mắt nhìn nhau, Triệu Khải Mô còn đang suy nghĩ có nên chào hỏi hay không, phát hiện Lý Quả xoay mặt đi, không để ý tới hắn.

Nghĩ thầm, thời gian này xa lánh, khiến Lý Quả không vui.

Cũng khó trách Lý Quả lâu rồi không đến Triệu trạch.

Cách ngày rời khỏi nơi này, cũng chỉ còn một tuần, lão Triệu quyết định để Triệu phu nhân cùng Triệu Khải Mô về kinh trước, như vậy, Triệu Khải Mô có thể kịp tham dự khảo thí ở trường huyện.

Rời khỏi xứ Mân, mang ý nghĩa cả đời này khả năng cũng sẽ không quay lại nơi đây, nơi này cách kinh thành quá xa, ở một góc mé đông nam.

Lúc trước lão Triệu nói vân nê thù đồ với Triệu Khải Mô, Triệu Khải Mô vẫn chưa quên, cũng không bao giờ quên.

Thời gian hài đồng như cỗ xe ngựa chạy băng băng nghịch hướng, một đi không trở về, không có gì có thể lưu lại. Dẫu có duyên phận, có thể tái gặp gỡ, cũng không lặp lại được những vui sướng, thân mật khi xưa. Lúc tuổi còn nhỏ, ranh giới thân phận mờ nhạt, không có bao nhiêu kiêng kỵ, sau này lớn lên rồi, chính là một tình cảnh khác.

Triệu Khải Mô không đành lòng nhìn thấy sau khi trưởng thành Lý Quả sẽ có dáng dấp con buôn, không đành lòng sẽ có một ngày tương phùng, Lý Quả không cách nào lại gọi hắn một tiếng: Khải Mô. Mà khom người tôn kính gọi quan nhân, xá nhân, trong mắt tràn đầy sự khác biệt thân phận mà nhún nhường đáp dạ thưa.

Nếu là như thế, vậy giờ quên nhau luôn cũng tốt.

Những thứ này đều là chuyện lâu dài sau này, gần ngay trước mắt, là biệt ly đến rồi. Chia lìa lúc nào cũng thật gian nan, thậm chí khiến người ta thật lúng túng.

Dù có thành thục hơn tuổi thì Triệu Khải Mô vẫn không muốn nhìn thẳng, có tâm lý trốn tránh.

Ngửa đầu, nhìn bá vương ngao du đại dương này, bị giam cầm tại vịnh nước cạn, giãy dụa sắp chết, không hề có một tiếng rên rỉ nào, cỡ nào bi thương.

Triệu Khải Mô mười bốn tuổi, trong lòng cũng không khỏi bị ưu sầu bám lấy. Mặc tiếng ầm ĩ xung quanh, gió biển lượn lờ luồn qua mái tóc, cánh chim trắng tung bay giữa bầu trời, uốn khúc tại cảng biển, hướng về biển rộng, tại nơi sóng to gió lớn, dưới vực sâu ngàn trượng, mới là nơi sinh mệnh thần kỳ này thuộc về.

Đột nhiên lại có một trận ồn vang lên, mấy ngàn người đang hò gọi, đang sôi nổi trò chuyện. Thuyền dưới chân Triệu Khải Mô, đang rời xa thân thể Hải đại ngư, Triệu Khải Mô đi tới mũi tàu, Lưu Thông phán nói: “Tiểu công tử, đến gần như vậy, không sợ Hải đại ngư à?” Triệu Khải Mô lắc đầu một cái, hắn không cảm thấy sợ, đây chỉ là con thú tuyệt vọng khi bị nhốt.

“Những người kia đang làm gì vậy?”

Lúc này hải thuyền rời thân cá lớn tầm một dặm, có thể nhìn thấy trên thân cá không biết từ khi nào dựng rất nhiều thang, những tụm năm tụm ba người bò lên cá, thân ảnh giống đậu đen, nhìn thôi mà run sợ ở trong lòng.

“Đám tiểu nhi vô lại, cá còn chưa chết, đã muốn đi lên cắt thịt.”

Dương Đề cử tràn đầy cảm thụ đối với điêu dân chỗ này, gan to không sợ chết, gây chuyện thị phi.

“Ra lệnh bách tính lui ra xa hai dặm.”

Dương Đề cử dặn dò người hầu bên người.

Thuyền quan vang lên tiếng trống, kỳ thủ đứng trên đài vẫy cờ màu.

Dưới tình cảnh ầm ĩ hỗn loạn như thế, tiếng trống bị nhấn chìm, cho dù có người nhìn thấy kỳ thủ vẫy cờ cũng làm như không có chuyện gì xảy ra, mọi người căn bản không nghe theo.

Có điều, đoàn người liền vang lên tiếng kêu sợ hãi, thân thuyền đung đưa, rất nhiều thuyền gần Hải đại ngư, bị cá lớn gây nên sóng nước đánh lật, ngay cả nhóm điêu dân ngoan đồng leo lên lưng Hải đại ngư cũng bị hất hết xuống nước.

Triệu Khải Mô chạy về phía đuôi tàu, tìm kiếm thuyền nhỏ Lý Quả đáp lên, nhìn thấy thuyền nhỏ kia đã lui ra ngoài, chỉ là tải trọng của thân thuyền quá nặng, dưới tình huống gấp gáp, chèo rất chậm.

“Quả Tặc Nhi, ra khỏi thuyền đi!”

Triệu Khải Mô sốt ruột phất tay, hắn có dự cảm không tốt, quả nhiên chấn động dưới chân tăng mạnh, Triệu Khải Mô nắm chặt thân thuyền, vẫn bị xóc nảy mất đi trọng tâm, ngã xuống đất.

“Triệu xá nhân, đuôi tàu xóc nảy, mau rời đi.”

Phía sau truyền đến tiếng gọi của thủy thủ.

Triệu Khải Mô ngẩng mặt nhìn nơi xa, chỉ cảm thấy một mảng trắng xóa, đó là bọt nước bị Hải đại ngư đánh lên, vung tới trước mặt.

Tiếng kêu sợ hãi bốn phía chấn tai, Triệu Khải Mô chần chờ không thể tránh né, bị bọt nước đánh khiến cả người ướt đẫm. Trong cơn rung lắc, hắn lần thứ hai nhìn thấy Lý Quả đứng trên thuyền nhỏ, trên thuyền nhỏ loạn tung lên, mừng là cách thuyền quan Triệu Khải Mô đứng cũng không xa.

“Quả Tặc Nhi! Ngươi mau tới đây!”

Triệu Khải Mô lớn tiếng kêu gọi, phất tay.

Lý Quả chen chúc chui ra khỏi đống người bất kham, cậu đứng ở mạn thuyền, cũng ra sức vẫy tay về phía Triệu Khải Mô.”Tiểu công tử, lục công bảo ngươi vào khoang, boong tàu gió lớn sóng cao vô cùng nguy hiểm.”

Triệu Phác lại đây, khuyên bảo Khải Mô.

“Công tử, nhanh xuống đi, sóng biển lại tới nữa rồi.”

Khánh ca kinh ngạc thốt lên, cả khuôn mặt tràn đầy sợ hãi.

“Lý Quả cùng rất nhiều người, bị vây trên chiếc thuyền kia.”

Triệu Khải Mô lại bị một trận sóng biển đánh tới, hắn đưa tay lên vuốt mặt.

Quả nhiên cách đó không xa, một chiếc thuyền nhỏ quá tải nghiêm trọng xoay chuyển trong sóng biển.

“Phải nghĩ biện pháp cứu bọn họ!”

Triệu Khải Mô không biết bơi, bằng không e là hắn đã nhảy xuống nước, bơi tới chỗ Lý Quả.

“Đám thủy thủ sẽ đi cứu giúp, công tử không cần phải lo lắng, theo ta đi.”

Triệu Phác nói không sai, phát hiện chiếc thuyền nhỏ này nặng đến mức không cách nào nhúc nhích, đã có mấy vị thủy thủ trên thuyền quan dỡ xuống thuyền nhỏ, xuống biển hỗ trợ.

Bên Lý Quả, người chèo thuyền đang đấu tranh cùng sóng biển, sức cùng lực kiệt, kêu to: “Tuổi trẻ lực tráng, đi đứng tốt, nhanh nhảy xuống đi!”

Xung quanh toàn thuyền vây xem, lên đại cái nào cũng chạy trốn nhanh hơn cái này, huống chi còn giúp thuyền nhỏ giảm tải.

Lời vừa ra, liền có tiếng ùm ùm vang lên, lục tục có người nhảy xuống nước.

Lý Quả cũng nhảy xuống, bơi đến thuyền Triệu Khải Mô đang ngồi, kỹ năng bơi của cậu tốt, gan lại lớn, đối với thời điểm hoảng loạn này, không thấy sợ, ngược lại còn cảm thấy kích thích thú vị.

Bơi một lát rồi ngừng chút, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Hải đại ngư đang phẫn nộ ở phía sau, xem có lại kích thích tạo sóng biển không. Đám tiểu nhị đang bơi bên cạnh, cũng là cười đùa vui vẻ. Cư dân vùng biển, tập bơi từ thuở nhỏ, quen biết biển rộng, không coi sóng biển là chuyện to tát.

Triệu Khải Mô đứng ở boong thuyền xem lại không được bình tĩnh, hắn đánh giá từ cao đến xa, đuôi Hải đại ngư không ngừng vỗ động, làn sóng sau dâng lên so với làn sóng trước còn hung mãnh hơn.

“Quả Tặc Nhi, mau tới đây!”

Triệu Phác cùng Khánh ca sốt ruột thả dây thừng xuống, bị sóng biển đánh về, Triệu Khải Mô dán vào mạn thuyền, nhoài hơn nửa người ra vẫy tay với Lý Quả, chỉ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kêu của Triệu Phác, Khánh ca, đặc biệt sợ hãi, khủng bố.

Một làn sóng biển che trời gào thét đánh tới, thân thuyền mãnh liệt xóc nảy, thân thể Triệu Khải Mô rơi xuống như diều đứt dây, mắt tối sầm lại, trong nháy mắt mất đi ý thức.

“Khải Mô!”

Lão Triệu gấp rút chạy tới víu lan can thuyền thất sắc kêu to.

Triệu Phác cùng Khánh ca gắt gao kéo lão lại, đồng thời nhóm tôi tớ biết bơi trên thuyền ầm ầm nhảy xuống biển.

Lý Quả trơ mắt nhìn tình cảnh này, một trận sóng biển đánh rớt Triệu Khải Mô. Còn không đợi phục hồi tinh thần lại, Lý Quả đã nhào vào trong nước, hai chân liều mạng đạp về sau, truy đuổi Triệu Khải Mô bị ngã xuống.

Dưới nước, Triệu Khải Mô chậm rãi chìm xuống từng có tích tắc tỉnh táo lại, hắn thoáng nhìn thấy một bóng người, nhanh như hải ngư bơi về phía hắn, là giao nhân dưới đại dương chăng?

Thời khắc ý thức tan rã, Triệu Khải Mô nhận ra gương mặt đến gần kia, đó là gương mặt của Lý Quả.

Bên dưới ngăn cách thanh âm đinh tai nhức óc trên mặt nước lại, hai tay Lý Quả kéo lại Triệu Khải Mô rất kích động, cậu dốc hết khí lực, muốn đem Triệu Khải Mô đề lên trên, nhưng mà lực cản của nước biển rất lớn, cân nặng Triệu Khải Mô cũng không nhẹ, Lý Quả mười ba tuổi kéo hắn không nhúc nhích, song không chịu buông tay, để trồi lên mặt nước thở. Ở bên trong nước giãy dụa một phen, Lý Quả nhịn thở không được, nước biển tràn vào trong mũi, cuống họng, lá phổi đau đớn kêu gào. Ùng ục ùng ục, thân thể Lý Quả cũng theo hải lưu chìm xuống dưới, ngay cả thời khắc tuyệt vọng, có hai bàn tay khoác lên trên người Lý Quả, kéo Lý Quả cũng như Triệu Khải Mô nổi trên mặt nước.

Chờ Lý Quả tỉnh lại, cậu đã ở trong khoang thuyền của thuyền quan. Cởi sạch trơn, đang đắp chăn, nằm ở trên chiếu.

May đây là thuyền quan, thiết bị trên thuyền đầy đủ.

“Tỉnh rồi?”

Gương mặt to của Lưu Thông phán ghé tới trước mắt Lý Quả, Lý Quả mơ màng bò dậy, phát hiện trên người không có quần áo, liền nằm xuống lại.

Đầu óc Lý Quả thoảng qua đoạn ngắn lúc cậu chìm, còn có tình cảnh bị người ấn ngực, cấp cứu, ký ức khôi phục, cảm giác sợ hãi còn có Khải Mô đồng thời bị chìm xuống.

“Khải Mô đâu!”

Lý Quả vén mạnh chăn, bật mình ngồi dậy.

“Đừng có gấp.”

Lưu Thông phán vội vã ấn giữ bả vai cậu, trần truồng mà chạy ra ngoài thì sao còn mặt mũi, ai ngờ Lý Quả lực vung ngươi lại mạnh vậy, tránh thoát đứng dậy. Lý Quả lung tung tìm kiếm quần áo, lo lắng vạn phần.

“Đã nói rồi, đừng có gấp, Triệu tiểu công tử cũng được cứu lên đây.”

Lưu Thông phán cảm thấy hài tử này thật thú vị, tỉnh lại trần truồng, liền hỏi đến tiểu đồng bọn Khải Mô, mà chẳng hỏi quần áo đâu.

“Ở cách vách.”

Lưu Thông phán chỉ tay ra bộ quần áo phơi ngoài cửa sổ, kia chính là quần áo ướt sũng của Lý Quả.

Lý Quả vồ tới kéo quần áo xuống, không quản vẫn ướt dầm dề, hai, ba nhát liền mặc xong, chạy ra cửa.

Lưu Thông phán đi theo ở phía sau, thản nhiên đi tới.

Hai khắc trước, vị tiểu công tử mỹ mạo của Triệu Đề cử kia, có thể dọa bọn họ phát sợ, không để ý liền bị sóng cuốn xuống biển.

Nghe đám thủy thủ thực thi cứu giúp nói, hai đứa bé ở trong nước, nắm tay nhau thật chặt, tách ra không được.

Bình luận

Truyện đang đọc