LÁNG GIỀNG

Buổi chiều, khách hàng chỉ lác đác mấy người, phu thê lão Lưu vây quanh bên lò lửa, mệt mỏi buồn ngủ. Lý Quả gọt bầu, lòng có chút tâm sự.

“Chủ quán, cho một bát canh bầu đi.”

Một thanh âm trong trẻo vang lên, Lý Quả ngẩng đầu, nhìn thấy nam tử trẻ tuổi dáng vẻ tài hoa đang đứng trong tiệm, chính là vị khách than đói bụng hồi hôm qua, giục Lý Quả nhanh chóng đưa đồ ăn cho thư sinh.

Phu thê lão Lưu mở mắt ra, bà lão đứng dậy, dự định lại đây chào hỏi. Lý Quả nói: “Để ta làm cho, lão bà bà cứ nghỉ ngơi đi.”

Làm việc ba, bốn ngày ở quán canh bầu, Lý Quả là người thông minh khéo léo, sớm biết cách làm một bát canh bầu, nước canh bao nhiêu, thịt dê bao nhiêu rồi mì phải cho bao nhiêu rồi.

Cậu tay chân lanh lẹ, làm xong một bát, bưng đến trước bàn thư sinh.

“Khách quan, từ từ dùng.”

Nhìn canh bầu được bưng tới, thư sinh xoa tay lấy đũa, cái dáng vẻ cao hứng của hắn cứ như trước mắt là món ngon của hoàng cung vậy.

Lý Quả nhìn hắn ăn ngon lành, nghĩ với trang phục này, hắn ta hiển nhiên là một thế gia tử, vì sao lại yêu thích món ăn phổ thông đến vậy.

“Tiểu nhị, nghe khẩu âm ngươi không phải người kinh thành, ngươi là người nơi nào thế?”

Phát hiện tiểu nhị đang nhìn mình chăm chú, thư sinh đơn giản hỏi cậu.

“Ta là người Thứ Đồng.”

“Vậy thì rất xa rồi, vì sao lại đến kinh thành?”

Lời nói của thư sinh bình dị gần gũi, xem ra là người không câu nệ tiểu tiết.

“Muốn xem xét cảnh đời, còn bởi vì nghe nói kinh thành không cần lo ăn lo mặc.”

Lý Quả khẽ mỉm cười, cậu cũng không tính là nói dối.

“Cái này ngược lại cũng đúng thật, bách tính ở cạnh hoàng thành nhận nhiều ơn trạch. Bất quá, ngươi là người nơi khác tới, mưu sinh ở tha hương cũng chẳng dễ dàng gì.”

Thư sinh thấy Lý Quả là thiếu niên ôn nhã, rất có vài phần hảo cảm.

“Quả là không dễ dàng, may mà nhờ có phu thê già họ thu lưu.”

“Ta thấy ngươi là người ôn nhã, đã từng học chữ sao?”

“Có biết vài chữ.”

“Vậy không bằng ngươi hỏi thử thực khách đến ăn xem có ai thiếu người hầu sai phái không, ta thấy tiếng phổ thông của ngươi cũng không kém, lời nói còn văn nhã.”

Thư sinh vừa nói đến đây, liền thấy lão Lưu trừng mắt nói: “Viên Lục Tử, ngươi thích chõ mũi vào chuyện người khác vậy hả, có còn muốn ăn canh bầu chỗ lão Lưu ta không, dám xúi giục tiểu nhị của ta.”

“Không dám nữa, không dám nữa, lão tiên ông tuyệt đối đừng cắt lương thực của ta.”

Viên Lục Tử chắp hai tay trước ngực xin tha, song vẫn nháy mắt với Lý Quả một cái.

Lão Lưu đương nhiên là giả vờ tức giận, Viên Lục Tử cũng là giả bộ đáng thương, hai người hiển nhiên rất quen với nhau.

Đợi Viên Lục Tử rời đi, Lý Quả hỏi lão Lưu người này có lai lịch gì.

“Viên Lục Tử, không phải thư sinh bình thường đâu. Nghe nói từ đời tổ phụ hắn đã trấn thủ ở ngoài núi, gia thế hắn là đại võ tướng, hẳn là được gia tộc che chở, mới vào trường Thái học.”

Lão Lưu bán canh bầu ở đây, quyền quý cỡ nào mà chẳng từng thấy, nghe khẩu khí lão, dường như đang tán thưởng Viên Lục Tử là hậu duệ võ quan. Cũng kỳ quái, nghe nói thế đạo yêu chuộng văn nhân, xem thường võ phu cực kỳ.

Nói tới con cháu võ quan, Lý Quả nhớ tới ngay Hồ Cẩn, người này cũng lẫm liệt, không phân biệt thân phận, hơn nữa rất nghĩa khí.

Bất giác, đối với người tên Viên Lục Tử này, cũng thêm mấy phần hảo cảm.

Hoàng hôn, chiêu đãi xong nhóm thực khách cuối cùng, Lý Quả thu thập bát đũa, gấp lại ghế tựa, quét tước.

Làm tiểu nhị quán ăn, tất nhiên là mệt nhọc, cũng may Lý Quả là kiểu người không ngồi chơi không được, nên không thấy khổ cực gì.

Quét sạch cửa hàng, Lý Quả nhấc sọt trúc chứa đầy vỏ dưa lên, muốn đi ra ngoài đổ. Đi ra khỏi cửa tiệm, cậu nhìn xung quanh, hôm qua chính là vào lúc này đã gặp được Triệu Khải Mô.

Nhưng mà, đường phố trống trơn, không một bóng người qua lại.

Lý Quả trở về cửa hàng, vào bếp dọn dẹp, cúi đầu tắt bếp, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng vó ngựa.

“Chủ quán, cho một phần canh bầu.”

Một giọng nói lanh lảnh của thiếu niên vang lên, hơi quen tai.

Lý Quả ở bên bếp đứng dậy, tuy rằng trên đường tối tăm, nhưng mà Lý Quả vẫn liếc mắt một cái nhìn thấy Triệu Khải Mô ở ngoài quán. Hắn cưỡi ngựa, bên người có người hầu cầm đèn, còn có một thiếu niên đi theo, chính là A Lý.

A Lý đưa cho lão Lưu một cái hộp đựng thức ăn, lão Lưu nói: “Ngày mai quay lại mua đi, bếp tắt lửa hết rồi, canh nguội lạnh ăn không ngon đâu.”

“Không sao.”

Giọng Triệu Khải Mô trầm thấp, không vang dội, thế nhưng cực kì êm tai.

“Nam Quất.”

Lão Lưu gọi Lý Quả, đưa hộp cơm cho Lý Quả.

Lúc Lý Quả đi tới, đối diện với Triệu Khải Mô, nhưng lại là buổi tối, cậu không nhìn rõ được, thân ảnh cao lớn của Triệu Khải Mô ẩn nấp trong bóng đêm.

Lý Quả đến bên bếp múc đầy vào hộp cơm, rồi đi lên trước, đưa hộp cho A Lý.

“Lý công, ngươi sao lại ở chỗ này!”

Đèn đuốc trong tiệm cũng tối hù, A Lý lúc này mới nhận ra Lý Quả. Dù sao cũng là hài tử lỡ cỡ, nhìn thấy Lý Quả còn rất hưng phấn.

“Ừm.”

Lý Quả cũng chỉ mỉm cười gật đầu.

“Nhị lang, là Lý công.”

A Lý ngửa đầu nhìn về phía Triệu Khải Mô, có thể nhìn thấy Triệu Khải Mô tựa hồ gật đầu.

“Nam Quất, các ngươi quen nhau?”

Lão Lưu ngờ vực nhìn Lý Quả, lão rất ít khi thấy vị thư sinh cưỡi ngựa này, mà nhìn từ trang phục hắn, tuyệt đối không phải người bình thường.

Lúc này Triệu Khải Mô đã giục ngựa rời đi, A Lý không rõ, quay đầu lại nhìn Lý Quả, Lý Quả cũng không thể nói gì được, chỉ lặng lẽ, A Lý thấy người ngựa đã đi xa, đành phải ngoan ngoãn đuổi theo. Lý Quả nhìn bóng lưng đã đi xa của Triệu Khải Mô, cảm thấy mất mát, cô đơn, nhưng cũng không bất ngờ, thậm chí không nghĩ sẽ đi tới gọi hắn.

Đợi một chủ hai người hầu này đi xa rồi, Lý Quả phát hiện lão Lưu còn đang nhìn cậu, chờ cậu cho một câu trả lời hợp lý.

“Ta lúc trước ở Quảng Châu, từng có may mắn gặp qua chủ tớ bọn họ.”

Lý Quả không muốn nói thật, để tránh gây phiền nhiễu cho Triệu Khải Mô.

“Nam Quất à, không phải ta đa nghi, sao ta cứ cảm thấy do ngươi không phải thư sinh, muốn đến trường Thái học học tập mà không có cửa, nên mới chạy tới tiệm của lão đầu ta chờ đợi quý nhân vậy.”

Cũng không phải lão Lưu trí tưởng tượng phong phú gì, trường Thái học hay Quốc tử giám, hàng năm đều có rất nhiều người đọc sách ngoại lai cầu công danh, trăm phương ngàn kế muốn tiến vào học tập, dùng bất cứ thủ đoạn nào.

“Không phải, ta là kẻ thô lỗ, nếu thật có thể viết thơ làm phú, thi hương, ta cũng không tất khổ cực như thế.”

Lý Quả lắc đầu, cậu chỉ là một tiểu nhân vật.

Một người thô lậu, không bối cảnh, một người tầm thường đến cửa trường Thái học cầu kiến học trò tất bị đánh đuổi thôi.

Ghép các tấm cửa lại, cửa hàng đóng cửa. Lý Quả lau sạch vết bẩn rồi trở về, đi đến hướng Mộc Kiều.

Lý Quả nghĩ, mấy ngày nay làm việc ở quán canh bầu, xem như là tìm hiểu phong tục tập quán của người kinh thành đi. Tuy nói mùa đông, đi tới Liêm Châu không thuận lợi, nhưng chuyện cửa hàng trân châu cũng không thể bỏ xuống được.

Liều mạng mà nghĩ tới những việc này, cậu không muốn suy nghĩ tới khi nãy lại gặp được Triệu Khải Mô, song hắn vẫn không để ý tới cậu.

Trong lòng cực kì ủ rũ, còn phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nỗ lực che giấu.

Kỳ thực trong lòng Lý Quả cũng khó tránh khỏi phỏng đoán, chính mình đột nhiên xuất hiện ở kinh thành, lại còn làm tiểu nhị ở quán ngoài trường Thái học, có lẽ khiến Triệu Khải Mô khó chịu.

Loại hành vi này của mình như con chó hoang đói bụng, thấy người ta cầm thức ăn liền theo đuôi cả đường. Mắt nhìn lom lom, yên lặng mà theo, cầu một chút thương hại, được người ta quay đầu lại nhìn một cái. Đáng thương cực kì.

Không biết việc vượt ngàn dặm xa xôi, truy tìm đến kinh thành này, có thể thay đổi được cái gì.

Lý Quả cúi đầu cười khổ, bất giác đã đi tới Mộc Kiều, phía trước có người đang chờ cậu.

“Lý công.”

A Lý nhấc đèn lồng, thấy Lý Quả lại đây, vội vã đón.

“A Lý.”

Lý Quả đột nhiên bị gọi lại, rất là ngạc nhiên, thấy rõ là A Lý, tâm tình lại phức tạp.

“Lý công, Nhị lang sai ta ở đây chờ ngươi, hắn đang ở đầu cầu.”

A Lý chỉ tay về bờ liễu phía trước, bên đó tối tăm, từ xa nhìn lại chỉ thấy một màu đen kịt.

“Đa tạ A Lý báo cho.”

Lý Quả rảo nhanh bước chân, đi đến đầu cầu. Còn chưa tới đầu cầu, dựa vào ánh trăng có hạn, mơ hồ thấy dưới cây liễu có một người một ngựa đang đứng.

“Ngươi tới kinh thành lúc nào?”

Triệu Khải Mô hiển nhiên đã nhìn thấy Lý Quả, lời nói của hắn bằng phẳng, không chút chập trùng.

Thanh âm hắn thật dễ nghe, tựa hồ hồn hậu hơn năm trước một chút, Lý Quả nghĩ lung tung.

Tại bờ liễu, dưới ánh trăng, ngựa trắng cao to, thế gia tử anh tuấn mà trẻ tuổi, còn có mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt trong không khí.

“Ta vừa tới không lâu.”

Lý Quả thật muốn quét đi màn đêm mờ ảo, để nhìn rõ được bộ dạng người trước mắt này.

“Ở nơi nào?”

Triệu Khải Mô ngửa đầu nhìn lên mảnh trăng tàn trên bầu trời, hắn vẫn chưa nhìn về phía Lý Quả.

“Phương quán Nhai Tâm Tứ.”

Lý Quả dựa vào ánh trăng mờ ảo, đánh giá gò má Triệu Khải Mô, nhìn khuôn mặt của hắn, lòng Lý Quả vẫn nóng lên.

“Vì sao không đi làm tiểu nhị cửa hàng trân châu, không có ai bảo lãnh cho?”

Triệu Khải Mô nhẹ nhàng hỏi. Hắn chắp hai tay ở sau lưng, trong tay cầm roi ngựa. Lý Quả nhìn không rõ phục trang của hắn, thấy dáng người hắn thật đĩnh đạc, cao hơn mình rất nhiều, nghĩ một năm qua hắn thay đổi không ít.

“Ta không muốn đi làm tiểu nhị ở cửa hàng trân châu.”

Cho đến ngày nay, Lý Quả sẽ không làm tiểu nhị cửa hàng trân châu nữa, có làm cũng là làm đông gia.

Triệu Khải Mô yên lặng một hồi, hắn quay đầu lại, nhìn về phía Lý Quả, chậm rãi nói:

“Ngươi nếu gặp phải chuyện gì khó xử, có thể báo cho ta.”

Lý Quả bám vào một cành liễu khẳng khiu, cúi đầu. Triệu Khải Mô cách cậu rất gần, gần đến mức vươn tay ra là có thể chạm tới khuôn mặt của hắn.

“Ta rất tốt, không lo ăn mặc.”

Lý Quả sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra cậu đi làm tiểu nhị quán canh bầu là vì muốn gặp lại Triệu Khải Mô, chứ kỳ thực cậu đã không còn thiếu tiền.

“Vừa nãy, nghe chủ quán gọi ngươi là Nam Quất.”

Hiển nhiên Triệu Khải Mô nghe được, hắn đứng ở ngoài quán nhìn như xa cách, nhưng lại thấy Lý Quả trong tiệm rất rõ ràng.

“Ừ, ta đã sửa lại tên.”

Lý Quả không biết liệu Triệu Khải Mô còn nhớ hay không, danh tự này là do hắn chọn cho.

“Hậu hoàng gia thụ, quất lai phục hề.”

Triệu Khải Mô lúc nói chuyện âm thanh bằng phẳng, thật không nghe ra tâm tình. Song lúc vịnh thơ, lại bao hàm tình cảm, âm cuối thật du dương.

Lý Quả nghĩ, cho dù chỉ nghe thấy hắn nói một chút, hay vịnh mấy lời thơ, đã cảm thấy hạnh phúc rồi. Bản thân đắm chìm quá sâu, đại khái là đã hết thuốc chữa.

“Quốc tử giám không tiện ra vào, về sau nếu có việc, có thể báo cho A Lý.”

Ánh mắt Triệu Khải Mô rơi lên trên cầu, A Lý nhấc đèn lồng chậm rãi đi tới.

“Khải… Triệu Xá nhân đang ở Quốc tử giám à?”

Chính Lý Quả cũng không ý thức được, đây là lần đầu tiên cậu không gọi thẳng tên Triệu Khải Mô, mà gọi hắn là Triệu Xá nhân.

Là bởi cách biệt một năm, chung quy có cảm giác xa lánh hay là bởi lần thứ hai gặp lại, không gọi ra miệng được cái tên của hắn, phải, là kêu lại không được.

Triệu Khải Mô đang tháo giây cương trên cây liễu, nghe thấy Lý Quả gọi hắn là Triệu Xá nhân, động tác của hắn rõ ràng hơi ngưng lại, lát sau liền trở lại như bình thường.

“Ta đang ở Quốc tử giám, xuân tới sẽ tham gia kỳ Xuân của Lễ bộ, cũng chính là thi Tiến sĩ.”

Chất giọng của Triệu Khải Mô nghe thật hờ hững, hắn sải bước ngồi lên lưng ngựa, dáng người thật oai hùng.

Hắn còn chưa nhược quán (hai mươi tuổi), sang năm cũng mới mười chín tuổi, đã muốn khoa cử xuất sĩ, muốn đi làm quan sao?

Lý Quả ngước nhìn người trên ngựa, trong lòng nóng rực, phảng phất có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, lồng ngực cậu tựa như bị đánh vào. Khó chịu quá.

“Triệu Xá nhân, nhất định có thể thành công.”

Lý Quả hành lễ, cậu khom người.

Lập tức Triệu Khải Mô quay đầu lại nhìn Lý Quả một cái, Lý Quả vẫn cúi đầu.

“A Lý, đi thôi.”

Triệu Khải Mô giục ngựa, A Lý ở phía trước dẫn đèn, một chủ một tớ rời đi.

Lý Quả ngẩng đầu, nhìn theo bóng bọn họ khuất dần.

Bình luận

Truyện đang đọc