Bây giờ đã là giữa tháng chín, cái nắng lúc bốn năm giờ không còn oi bức như tháng bảy, tháng tám nữa. Thỉnh thoảng có cơn gió thoáng qua mang theo một chút hương hoa.
Bên ngoài ga tàu điện ngầm, người đến người đi, ai nấy đều là những gương mặt xa lạ.
Nguyễn Túc đeo đàn Cello trên vai đứng ở một góc, tránh khỏi đám đông, chốc lát lại ngẩng đầu kiễng chân lên nhìn xung quanh, rồi lại cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Cô đã đợi ở đây nửa tiếng rồi.
Từ phòng game đến trường học chỉ cần tối đa hai mươi phút.
Qua mười phút, Nguyễn Túc lại ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn về phía trước, nhàn nhạt cười, khóe môi khẽ cong.
Quả đúng như cô nói ….
Thẩm Nhiên sao có thể thích cô được.
Bây giờ anh ấy vẫn chưa tới, cũng coi như đã chứng minh suy đoán của An Nam là sai.
Mặc dù biết chắc chắn sẽ là đáp án này, nhưng tối hôm qua cô vẫn thấp thỏm cả đêm.
Tâm trạng của cô hiện tại, cũng không biết nên nói là nhẹ nhõm hay mất mát.
Nguyễn Túc hít thở một hơi, xoay người đi vào trạm tàu điện ngầm.
Sau khi về đến nhà, Chu Lan đang nói chuyện điện thoại với ai đó, trên mặt mang theo ý cười, dường như trò chuyện rất vui vẻ.
Thấy Nguyễn Túc muốn lên lầu, bà ra hiệu cho cô ngồi ở sofa chờ một lát, sau đó cầm lấy điện thoại nói tiếp: “Đừng lo lắng, tôi đã nói với Tiểu Túc rồi, buổi biểu diễn ngày mai sẽ không có vấn đề gì, chúng tôi nhất định sẽ đến đúng giờ. Con bé vừa mới từ trường học về… Đúng đúng đúng, phía Học viện Âm nhạc Curtis đã nói chuyện xong hết rồi, sang năm trực tiếp đi qua đó là được.”
Nguyễn Túc ngồi ở sofa, nghe những lời này, tay đặt ở trên đầu gối vô thức siết chặt, môi cô khẽ mím lại.
Chu Lan lại nói vài câu với bên kia, xong xuôi mới cúp điện thoại, nhìn về phía Nguyễn Túc cười: “Tây Mễ, tối nay con muốn ăn gì? Mẹ làm cho con, trong nhà dì Trương có việc nên đã về nhà rồi.”
“Con không đói.”
“Sao có thể không đói được.” Chu Lan ngồi xuống cạnh cô, nhíu mày: “Con nhìn xem, ở trường nửa tháng, mặt đã gầy đi rất nhiều. Mẹ đi làm cho con chút thức ăn ngon, con ăn xong thì đi luyện tập, nghỉ ngơi sớm một chút, cố gắng ngày mai xuất hiện ở trạng thái tốt nhất.”
Sau khi nói xong, Chu Lan liền đứng dậy đi vào phòng bếp.
Nguyễn Túc nhìn bóng dáng bà, cắn chặt môi, do dự một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm đi qua: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Chu Lan đang lấy nước: “Vẫn cảm thấy ở trường không thoải mái sao? Thế này đi, tối chủ nhật mẹ đi làm thủ tục cho con, con vẫn nên về nhà ở…”
“Buổi biểu diễn đêm ngày mai, con không muốn đi.”
Nghe vậy, Chu Lan tắt nước, chậm rãi xoay người nhìn cô: “Không phải lúc trước đã nói xong rồi sao, tại sao đột nhiên không muốn đi? Tây Mễ, lần trước mẹ rõ ràng đã nói với con, hội âm nhạc từ thiện lần này sẽ giúp ích cho con rất lớn, tại sao con luôn cảm thấy mẹ đang hại con chứ?”
Nguyễn Túc rũ mắt xuống: “Con không có cảm thấy vậy…”
“Vậy con nói cho mẹ, tại sao lại không đi?”
Nguyễn Túc mím môi, trầm mặc không nói.
Chu Lan cho rằng cô chỉ đang giở tính trẻ con, không để ý tới nhiều, xoay người rửa rau: “Đêm nay con luyện tập cho tốt, đừng nghĩ tới chuyện đi hay không đi, ngày mai ở hội âm nhạc biểu hiện cho thật tốt vào. Mẹ nói rồi, nếu ngày mai con lại mắc những sai lầm như ở buổi biểu diễn trước thì con đừng mong ở ký túc xá nữa, càng đừng nghĩ đến không gian tự do gì đó, con nhất định phải ở bên cạnh mẹ…”
“Con không thể kéo ra được giai điệu.”
Nguyễn Túc đột nhiên lên tiếng, làm Chu Lan dừng một chút, theo bản năng nhíu mày: “Con nói cái gì?”
Vẻ mặt Nguyễn Túc rất bình tĩnh, chậm rãi mở miệng: “Kể từ chuyến lưu diễn lần trước, chỉ cần có người ở đó, con liền không thể kéo đàn được. Con đã thử rất nhiều biện pháp, nhưng đều không có tác dụng.”
Chu Lan sửng sốt mấy giây, nhíu mày càng sâu: “Tây Mễ, chuyện này không thể nói đùa được, nếu con thật sự không muốn đi hội âm nhạc, chúng ta có thể từ từ thương lượng, không được dùng lý do như vậy để lừa mẹ.”
“Con không có lừa mẹ, lúc trước con vẫn luôn cho rằng mình có thể tự điều chỉnh được, nhưng từ đầu đến cuối vẫn là không được.”
“Vậy tại sao bây giờ con mới nói cho mẹ biết? Tự con điều chỉnh thì có ích lợi gì!”
Nguyễn Túc mím môi, cúi đầu không nói gì.
Chu Lan lau nước trên tay, kéo cô bước nhanh ra ngoài: “Bây giờ con diễn tấu trước mặt mẹ một lần đi, xem xem rốt cuộc nguyên nhân là gì.”
Nguyễn Túc há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì.
Dù sao nói cũng vô dụng.
Chu Lan đem đàn Cello đặt trước mặt cô, sau đó lui lại mấy bước, hai tay khoanh trước ngực, hít một hơi thật sâu: “Nào, bắt đầu đi.”
Nguyễn Túc nắm cung vĩ, tay nhỏ run rẩy, thậm chí so với vài lần trước còn run rẩy nhiều hơn.
Cách vài phút, cô bất lực hạ tay xuống, giọng nói khàn khàn: “Vẫn không được…”
“Tây Mễ”
Lần này, Chu Lan gọi tên cô một tiếng thật dài, nhất thời không nói thêm gì nữa.
Nguyễn Túc không ngẩng đầu lên, nhưng có thể hình dung ra vẻ mặt thất vọng và phức tạp của bà lúc này.
Cô buông đàn Cello xuống rồi đứng lên, giọng chua chát: “Con về phòng, không cần gọi con ăn cơm.”
Chu Lan đứng ở đó, nhìn bóng dáng cô biến mất ở đầu cầu thang, thật lâu sau mới ngả người ở trên sofa, duỗi tay ấn huyệt thái dương, cảm thấy đầu óc đau nhức.
….
Nguyễn Túc nằm ở trên giường, ngơ ngẩn nhìn trần nhà, trong lòng chỉ còn lại một mảng trống rỗng.
Cuối cùng cô cũng nói ra, nhưng dường như mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi.
Cô vẫn như cũ, không thể vượt qua được chướng ngại.
Nguyễn Túc nhắm mắt, lông mi ươn ướt.
Mặc kệ ngày mai là hội âm nhạc từ thiện, hay là Học viện Âm nhạc Curtis sang năm hoặc là lâu dài hơn, tương lai của cô, ước mơ của cô đều đã kết thúc.
Rốt cuộc cô cũng không còn cách nào để tiến về phía trước thêm một bước nữa.
Nguyễn Túc vùi đầu trong chăn, không biết bắt đầu từ khi nào, nước mắt đã ướt thành một mảng.
Cô thật sự rất vô dụng.
Cái gì cũng đều làm không tốt, cái gì cũng không làm được.
*
Phòng game.
Một tay Thẩm Nhiên đặt ở trên bàn, chống đầu, tay còn lại lướt điện thoại, nhìn giao diện chat với cô gái nhỏ.
Cuộc trò chuyện dừng lại ở tin nhắn mười phút trước của anh: [Về đến nhà chưa?]
Cô gái nhỏ vẫn chưa trả lời anh.
Lúc này, một lon bia đặt trước mặt anh, Lâm Vị Đông búng tay một cái: “Nhìn gì mà mê mẩn vậy?”
Thẩm Nhiên đặt điện thoại xuống, mở lon ra, vẻ mặt nhàn nhạt:“Xử lý xong chưa?”
“Gần xong rồi, ngày mai tao sẽ làm nốt phần còn lại, mệt chết tao rồi.” Lâm Vị Đông vừa nói, vừa nằm dài trên quầy thu ngân, “Lão Thẩm, mày có lòng tốt thu nhận tao một đêm đi, hôm nay tao thật sự không muốn về đâu.”
Buổi chiều có người ở phòng game gây chuyện đánh nhau, đập bể rất nhiều đồ và vô tình làm sinh viên bị thương. Thẩm Nhiên ở lại đây giải quyết hậu quả. Còn hắn đưa những người đó đi bệnh viện, đến bây giờ mới trở về, hai mí mắt mệt mỏi đang đánh vào nhau.
Thẩm Nhiên ngửa đầu uống một ngụm bia, mi mắt cũng không nhấc lên: “Cút dùm đi”
“…”
Đêm nay, tâm trạng ông chủ Thẩm có vẻ không tốt.