Trên đường trở về, Nguyễn Túc ngồi ở ghế sau, vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ.
Chu Lan nhìn cô qua kính chiếu hậu một cái, giọng nói hòa dịu hỏi: “Tây Mễ, chơi với anh trai thế nào? Nếu con thấy vui vẻ, lần sau mẹ lại đưa con tới.”
Nguyễn Túc thu tầm mắt lại, giọng điệu rất nhẹ: “Cũng tạm được ạ.”
“Vậy là tốt rồi.” Chu Lan dừng lại trong chốc lát rồi nói: “Kỳ nghỉ con có muốn đi đâu chơi không, mẹ đều có thể cùng con…”
“Không cần ạ, con có hẹn với bạn rồi.”
Chu Lan nhất thời không biết nói thềm gì.
Nguyễn Túc mím môi: “Kỳ nghỉ đông người, sau này có thời gian thì đi sau cũng được ạ.”
Chu Lan cười: “Cũng đúng, con tìm hiểu địa điểm xem muốn đi đâu rồi nói với mẹ, mẹ sẽ sắp xếp.”
“Con biết rồi ạ.”
Sau khi về đến nhà, Chu Lan không giống như xưa bảo cô luyện tập, chỉ dặn dò cô hai câu đi ngủ sớm một chút.
Nguyễn Túc vác đàn cello, chậm rãi trở về phòng.
Tắm rửa xong đi ra đã là 11 giờ.
Nguyễn Túc ngồi trên ghế, cầm cung vĩ lên, chậm rãi kéo ra bài hát đầu tiên của đêm nay.
Giai điệu trầm thấp ôn hòa dần dần lan rộng ra trong căn phòng yên lặng, lại hòa nhập vào bóng đêm yên tĩnh.
Ánh trăng trong veo sáng rực dừng trên cửa sổ, trong sáng lại rực rỡ.
*
“Ở nhà ngủ hai ngày, thật thoải mái!”
Trong trung tâm thương mại, An Nam duỗi người một cái, vẻ mặt thoải mái lại dễ chịu.
Nguyễn Túc cười cười, đưa trà sữa trong tay cho cô ấy: “Hôm nay cậu muốn mua chút gì không?”
An Nam nhận lấy trà sữa, kéo tay Nguyễn Túc đi vào bên trong: “Không phải chuẩn bị vào mùa đông rồi sao, vậy nên tớ cảm giác như cái gì cũng muốn mua. Còn cậu, có muốn mua gì không?”
Nguyễn Túc nhấp môi một cái, không nói gì.
Cô muốn mua một món quà, tặng cho Thẩm Nhiên.
Trong khoảng thời gian này Thẩm Nhiên vẫn luôn luyện tập cùng cô, còn dạy cô chơi game, cô thật sự muốn cảm ơn anh ấy đàng hoàng một chút.
Lại đến một cửa hàng trang sức, An Nam nghĩ Nguyễn Túc đi đã mệt, liền nói: “Tây Mễ, cậu ở cửa đợi tớ đi, tớ vào đây xem chút.”
Giờ phút này sự chú ý của Nguyễn Túc lại không ở trên người cô ấy, nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Đối diện là một cửa hàng bán đồ nam.
Phong cách bên trong cũng rất đơn giản thoải mái.
Nguyễn Túc nhớ rõ, quần áo Thầm Nhiên hình như hầu hết đều là màu sắc đơn thuần, hơn nữa đại đa số đều là màu đen.
Sau khi cô đứng tại chỗ trong chốc lát, thì bước vào.
Người bán hàng bước lên mỉm cười nói: “Tôi có thể giúp gì cho cô không.”
Nguyễn Túc là lần đầu tiên vào cửa hàng thời trang nam, có phần không quen, lỗ tai hơi đỏ, nhỏ giọng mở miệng: “Em muốn tặng quà cho bạn, không biết cái gì thì phù hợp?”
“Bạn trai sao?”
Lần này mặt Nguyễn Túc cũng đỏ: “Không…Không phải.”
Người bán hàng hiểu ra, giới thiệu nói: “Nếu nói là tặng bạn nam bình thường, thích hợp nhất chính là ví tiền, bật lửa và các loại trang sức, nếu là bạn trai thì tặng đồ riêng tư một chút, cà vạt hoặc thắt lưng da đều có thể…”
Nguyễn Túc không hiểu lắm: “Tại sao phải là tặng bạn trai mới có thể tặng cà vạt và thắt lưng…”
“Bởi vì… Tặng thắt lưng em có thể tự tay cởi ra đó!”
An Nam không biết lại đây lúc nào, giờ phút này đang dán lỗ tai lên bên cạnh cô, nụ cười mờ ám đến đỉnh điểm.
Người bán hàng cũng ở bên cạnh cười theo.
Nguyễn Túc giờ mới phản ứng lại với lời nói của nhân viên, ánh mắt dường như nóng lên trong nháy mắt, cũng không dám đi ngang khu vực trưng bày bán thắt lưng, cả khuôn mặt vẫn còn đỏ.
An Nam ghé lên vai cô, phả hơi vào lỗ tai cô: “Tây Mễ, có phải cậu muốn tặng quà cho ông chủ Thẩm không?”
“…”
“Nói thật, nếu như cậu nói là tặng cho anh ấy, thì tặng thắt lưng đi, tưởng tượng một chút đồ cậu tặng cho anh ấy, cuối cùng bị chính tay cậu cởi ra, có rất nhiều cảm giác kích thích!”
Cuối cùng, Nguyễn Túc chẳng mua được gì hết, trưng ra một khuôn mặt đỏ bừng, kéo An Nam nhanh chóng rời khỏi cửa hàng kia.
Đến khi đã đi rất xa, nhiệt độ trên mặt cô cũng vẫn chưa giảm được chút nào chút nào.
An Nam nén cười: “Được rồi được rồi, không chọc cậu nữa.”
Nguyễn Túc phồng má: “Vậy cậu giúp tới suy nghĩ lại, tặng gì thì thích hợp… Phải đứng đắn một chút.”
“Được được được.” An Nam vuốt cằm: “Ông chủ Thẩm tự mình mở một phòng game, nên chắc kiếm tiền rất được, cảm giác cũng không thiếu gì hết…Quan trọng là tâm ý. Anh ấy có thích thứ gì không?”
Nguyễn Túc lắc đầu: “Tớ không biết.”
“Cậu hỏi thăm một chút đi, tặng quà phải gãi đúng chỗ ngứa mà.”
Về đến nhà, Nguyễn Túc ngã lên trên giường, click mở khung chat với Thẩm Nhiên, gõ chữ vài lần đều xóa bỏ.
Trực tiếp hỏi như vậy, giống như có vẻ không có thành ý gì.
Hay là… Hỏi Lâm Vị Đông?
Ý tưởng vừa rồi xuất hiện trong đầu, lập tức bị Nguyễn Túc bác bỏ.
Lần trước ở quán cà phê Lâm Vị Đông nói những lời đó với cô, giống như là bom nổ dưới nước, khiến cô cho đến bây giờ vẫn chưa tiêu hóa được đống thông tin đó.
Đang lúc Nguyễn Túc nghĩ đến xuất thần, điện thoại rung lên một cái.
Cô theo bản năng rũ mắt, Nguyễn Túc còn tưởng là vừa nãy mình không cẩn thận gửi tin nhắn đi.
Thẩm Nhiên: [Gần đây muốn luyện tập không?]
Nguyễn Túc cầm điện thoại lên, khóe miệng từ từ cong lên: [Ừm… Muốn ạ.]
Thẩm Nhiên: [Ngày mai?]
Nguyễn Túc: [Được ạ.]
Bên kia, Thẩm Nhiên không trả lời lại.
Chắc là bận nhỉ.
Rõ ràng chỉ có mấy từ đối thoại ít ỏi, trong lòng Nguyễn Túc lại giống như bị thứ gì đó lấp đầy, ngọt ngào.
Cô buông điện thoại, đi đến giữa phòng, cầm đàn cello lên, bắt đầu luyện tập.
Trạng thái hai ngày nay, đã tốt hơn so với lúc trước rất nhiều.
Buổi tối ăn cơm xong, Chu Lan nói: “Ngày mai dậy sớm một chút, chúng ta đi nhà dì Phương.”
Nguyễn Túc hơi sửng sốt: “Không phải mới đi rồi sao ạ.”
“Con ở nhà một mình nhàm chán, coi như là tùy ý đi một chút đi, thả lỏng tâm trạng.”
“Con không muốn đi.”
Chu Lan nhíu mày, có hơi khó hiểu: “Tại sao? Không phải con chơi với anh Cố Tòng Nam rất tốt sao.”
Nguyễn Túc hơi nhấp môi, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt bàn: “Con đã hẹn với bạn rồi.”
“Rõ ràng hôm nay con vừa mới cùng…” Chu Lan nói được một nửa, giọng điệu lại êm dịu xuống: “Tây Mễ, con và bạn hôm nào lại hẹn được không, mẹ đã nói với dì Phương xong rồi.”
Nguyễn Túc há mồm, còn muốn nói gì đó, Chu Lan lại nói: “Gần đây mẹ rất mệt, con ngoan một chút được không?”
Tuy rằng bà không nói thẳng, nhưng Nguyễn Túc biết, bà muốn nói bởi vì cô mà bà cảm thấy rất mệt.
Nguyễn Túc mím môi càng chặt hơn, không đáp lại, đứng dậy lên lầu.
Chu Lan nhìn bóng lưng cô, thở dài một tiếng.
Nguyễn Túc ngã lên giường, nhìn ánh đèn chói mắt trên đỉnh đầu, hơi híp mắt lại.
Qua thật lâu, cô mới lấy điện thoại ra, trên giao diện chat với Thẩm Nhiên vẫn còn dừng lại ở lời hẹn ngày mai luyện tập.
Khi đó tâm trạng hiện tại của cô và hiện tại không giống nhau.
Nguyễn Túc chôn mặt trong chăn, chán nản nện xuống giường, im lặng phát tiếng.
Vài phút sau, Nguyễn Túc lại lấy điện thoại ra, gõ từng chữ một: [Ngày mai em có chút việc, có thể không tới được…]
Nguyễn Túc nhìn những từ đã được soạn xong kia, thở dài một hơi, lại xóa hết.
Bản thân cô cũng cảm thấy kỳ quái, dường như rõ ràng có thể hẹn lại hôm sau, nhưng cô vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Thì ra, muốn gặp một người chính là cảm giác gấp gáp không đợi nổi như vậy.