LẮNG NGHE NHỊP TIM ANH

Con đường phía sau Nhạc viện có rất nhiều hàng ăn, nó được sinh viên gọi là phố ẩm thực. Rất nhiều sinh viên của các trường đại học gần đó cũng thường xuyên đến đây ăn. Ở cuối phố có một con hẻm, đi vào là có một phòng game.

Khác với những sảnh game lớn, sang trọng trong trung tâm thương mại, thiết bị ở đây đa số đã cũ, toàn bộ đều là loại máy chơi game đời cũ, mấy loại mới thì không có lấy một cái.

Nhưng không ngờ lại có khá là nhiều người đến chơi.

An Nam kéo Nguyễn Túc bước vào, thì thầm: “Để tớ nói cậu biết, ông chủ ở đây siêu đẹp trai và phong độ. Lát nữa gặp anh ấy cậu sẽ hiểu.”

Nguyễn Túc nhìn xung quanh, mọi người ở đây đa phần đều hút thuốc khiến không khí có chút nồng.

Cô ho khan hai lần, vẫy vẫy làn khói bay lơ lửng trước mặt.

An Nam bước đến quầy thu ngân, nhìn chiếc ghế trống, hỏi: “Ông chủ đâu rồi?”

Một cậu nhóc đang chơi game bên cạnh thuận miệng trả lời: “Lão Thẩm ngủ trưa chưa dậy. Muốn mua bao nhiêu xu thì tự lấy, để tiền trên bàn hoặc quét mã QR trên tường. “

“Biết rồi.”An Nam quét mã QR, rồi lấy năm mươi đồng xu ở quầy thu ngân, quay người kéo Nguyễn Túc lại hỏi: “Cậu muốn chơi cái gì?”

Nguyễn Túc chưa từng đến nơi như này, nên cũng không biết phải chơi cái gì: “Gì cũng được.”

An Nam nghĩ, Nguyễn Túc vừa nhìn đã biết là kiểu con ngoan trò giỏi, nhất định là chưa bao giờ đến phòng game kiểu này nên kéo cô đến chỗ máy gắp thú: “Vậy chơi cái này trước đi, để tớ chỉ cậu chơi, trước tiên cho đồng xu vào khe này, sau đó dùng tay cầm này để di chuyển…,cuối cùng là … “

Nguyễn Túc nói thầm:” Thật ra thì… Máy gắp thú này thì tớ biết cách chơi. “

An Nam cười hai tiếng, rồi đưa cho cô 30 xu:” Vậy thì cậu chơi cái này trước đi, còn tớ qua bên này chơi một chút, nếu muốn chơi trò khác đến tìm tớ. “

“Được, cậu đi đi.” Nguyễn Túc cầm một đống xu đứng trước máy gắp thú, nhìn mấy con gấu có chút xấu xí ở bên trong, thở dài một hơi, khẩu vị của ông chủ này cũng khó hiểu thật?

Mặc dù. mấy con gấu này thực sự có chút xấu xí, nhưng dù sao cũng đang rảnh rỗi, chơi giết thời gian một chút cũng không tệ.

Nguyễn Túc nhìn thấy một con thỏ màu hồng, trông dễ thương hơn mấy con còn lại, liền thả một đồng xu vào rồi chăm chú di chuyển tay cầm.

Dùng hết liên tiếp hai mươi xu nhưng vẫn chưa gắp được con thỏ hồng kìa.

Nguyễn Túc thấy con thỏ này không đáng để tiêu nhiều tiền như vậy, liền dứt khoát từ bỏ.

Cô quay lại thì thấy An Nam đang chơi máy nhảy rất vui vẻ nên không muốn làm phiền mà đi đến quầy thu ngân, mở tủ đông lấy một chai nước, quét mã QR để thanh toán.

Ông chủ ở đây cũng gan thiệt, ngủ đến giờ này mà không lo mất đồ hay gì.

Nguyễn Túc vừa uống một ngụm nước, thì nghe thấy vài giọng nói đằng sau trêu chọc, “Lão Thẩm tỉnh ngủ rồi à” và “Lão Thẩm cuối cùng cũng dậy rồi”.

Cô vô thức quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo ngắn tay màu đen với quần tây đen, tay xoa xoa đầu, mắt có chút đờ đẫn như chưa tỉnh ngủ hẳn.

Anh phớt lờ những lời chào hỏi, trêu chọc kia, bước thẳng đến quầy thu ngân.

Nguyễn Túc sững sờ vài giây, nhận ra anh ta là người đàn ông ở ban công ngày hôm đó, khi anh đến gần, cô nhanh chóng quay đầu lại.

Thẩm Nhiên dường như không nhìn thấy cô, kéo ghế ngồi ở quầy thu ngân, rồi lại gục trên bàn ngủ.

Nguyễn Túc: “…”

Anh ta là ông chủ ở đây sao? Thế này thì ngại chết đi được.

Khi cô chuẩn bị rời đi thì cậu nhóc đang chơi game bên cạnh đã chồm tới: “Lão Thẩm, uống ly trà sữa cho tỉnh người nhé?”

Nguyễn Túc vốn tưởng rằng anh ta sẽ không trả lời, ai ngờ hơn mười giây sau, người đàn ông đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên nói, giọng nói vẫn đầy vẻ mệt mỏi:“Nhớ thêm đá.”

“Ok.”

Cậu nhóc quay đầu lại, lấy điện thoại đặt ship.

Thẩm Nhiên sau khi nói xong tính gục xuống ngủ một giấc, nhưng ánh mắt nhìn thấy một cô gái nhỏ đang đứng trước mặt mình có chút quen thuộc.

Khi anh nhìn sang, Nguyễn Túc nhận ra rằng cô đang cầm chai nước đứng đơ tại chỗ.

Cô đi cũng không được, đứng cũng không xong, dù sao cũng từng gặp mặt, không chào hỏi thì không được cho lắm, mà chào hỏi thì… Cô không biết phải bắt đầu từ đâu.

May mắn thay, người đàn ông dường như không nhận ra cô, sau khi nhìn cô hai giây, anh ta cúi đầu xuống.

Lần này, anh ấy không ngủ nữa, thay vào đó anh ấy lấy điện thoại ra, nằm trên bàn xem một cách chán nản.

Nhưng mà, Nguyễn Túc để ý thấy hình như anh tính lấy hộp thuốc lá nằm ở trên bàn, nhưng không hiểu sao lại quay sang điện thoại.

Lúc này, An Nam bỗng vỗ vỗ phía sau cô: “Dùng hết xu chưa, để tớ mua thêm ít nữa.”

Nguyễn Túc liền hoàn hồn lại, gấp gáp trả lời: “Không cần, tớ…”

An Nam nhìn thấy người đang ngồi ở quầy thu ngân kia, liền kích động nói: “Ơ, ông chủ, anh tỉnh rồi!”

Ngón tay đang lướt điện thoại của Thẩm Nhiên dừng lại, khẽ ngước mắt lên, gật đầu một cái, coi như chào hỏi.

An Nam đã đến đây vài lần, cũng có thể coi là khách quen của chỗ Thẩm Nhiên, cô ấy lấy điện thoại di động ra, nói: “Ông chủ, em muốn thêm năm mươi xu nữa!”

Thẩm Nhiên lấy xu bỏ vào giỏ rồi đưa cho cô cười nhẹ: “Em có thể xem là khách VIP ở chỗ tôi đây.” Xong, anh liền nói với cậu nhóc đang chơi game bên cạnh: “Order thêm một ly trà sữa nữa cho cô bé này đi.”

Ánh mắt An Nam sáng lên, nhanh chóng kéo Nguyễn Túc: “Ông chủ, đây là bạn cùng phòng của em đó. Anh mời cô ấy nữa được không?”

Anh nhướng mày nhìn cậu nhóc: “Lấy hai ly.”

“Ok.”

An Nam vui vẻ nói: “Cảm ơn ông chủ!”

Nguyễn Túc vẫn có chút thất thần, không biết phải nói gì. Cậu nhóc ở đằng kia đã đặt ship xong rồi, cô chỉ có thể nhỏ giọng nói cảm ơn.

Khóe môi Thẩm Nhiên nhếch lên một chút, rồi lại cúi đầu chơi trò chơi.

An Nam kéo Nguyễn Túc đến bên cạnh ngồi xuống, nói với vẻ phấn khích, “Thế nào, ông chủ đó rất đẹp trai đúng không?”

Nguyễn Túc cảm thấy sự việc hôm nay như không liên quan gì với hôm trước cả. Lần trước hỏi xin anh thuốc lá là do có chút bốc đồng, bởi cô nghe nói hút thuốc có thể giải tỏa căng thẳng, mà hôm đó tâm trạng của cô có chút không ổn, nên muốn thử một chút, ai ngờ lại… dẫn đến tình huống như vậy.

Lần này, cô cũng không làm gì cả, mà lại được anh khao trà sữa.

Nguyễn Túc nói: “Chúng ta … như thế này sao được? Vẫn là nên trả tiền cho anh ấy đi.”

“Không sao.” An Nam cho đồng xu vào máy, rồi nói, “Ông chủ ở đây rất tốt, thường xuyên mời mọi người ở đây ăn cái này uống cái kia lắm. Nếu cậu thấy ngại, thì sau này thường xuyên đến ủng hộ thêm cho người ta là được.”

Nguyễn Túc: “…” Cô không muốn tới nữa!

Không bao lâu sau, cậu nhóc ở quầy thu ngân lúc nãy bê tới hai cốc trà sữa: “Bạn học à, trà sữa của hai người này.”

An Nam quay lại, nở nụ cười: “Cảm ơn ạ.”

“Không cần khách sáo, là lão Thẩm mời mà, tớ chỉ chạy vặt thôi.”

Sau khi cậu nhóc kia trở về chỗ ngồi, Nguyễn Túc quay sang thấy cậu ấy với ông chủ không có ly trà sữa nào. Nghĩa là anh ấy lấy trà sữa của họ đem đến cho hai đứa cô rồi.

Nguyễn Túc nhìn cốc trà sữa trước mặt, thở dài một hơi.

Bình luận

Truyện đang đọc