LẮNG NGHE NHỊP TIM ANH

Nguyễn Túc nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, cảm giác tim đập nhanh hơn, mặt cũng có chút nóng, cô xoay người ngồi dậy, hít một hơi mới lấy lại được bình tĩnh bắt máy: “Alo…”

Giọng nói đàn ông lạnh lùng mà trong trẻo vang lên, ngữ điệu có vẻ trầm hơn một chút: “Em bị bệnh sao?”

Nguyễn Túc kéo lỗ tai thỏ: “Không có, em chỉ là… đến chỗ ba em ở hai ngày.”

Thẩm Nhiên: “….”

Anh liếm môi mỏng, qua vài giây mới nói: “Vậy thì tốt rồi.”

“Ừm… Anh đang bận sao?”

“Không bận.”

Mặc dù anh nói như vậy, nhưng âm thanh ồn ào ở phòng game vẫn xuyên qua điện thoại truyền đến tai của Nguyễn Túc.

Sau khi hỏi câu này, cô không biết nên nói gì nữa.

Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Nhiên cũng không lên tiếng.

Trong phòng yên tĩnh, Nguyễn Túc thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của chính mình.

Không biết qua bao lâu, người con trai khẽ cười nhẹ: “Không làm phiền em nữa, chơi vui vẻ.”

Nguyễn Túc thật sự rất muốn nói không phiền, nhưng sự im lặng kỳ quái vừa rồi thật sự rất xấu hổ, cô nhỏ giọng: “Được…. Tạm biệt.”

Sau khi tắt điện thoại, Nguyễn Túc tiếp tục nằm trên giường, vô cùng thất vọng với biểu hiện vừa rồi của mình.

Rõ ràng trước đây bọn họ trò chuyện không phải như vậy, có lẽ là do tâm tư không giống bình thường nên không cách nào vô tư và thẳng thắn như trước.

Thích một món đồ so với thích một người, cảm giác thật sự không giống sao?

Nguyễn Túc đem con thỏ trong lòng ra đặt trên gối, nghiêm túc quan sát một hồi rồi kết luận: “Thật sự rất xấu.”

Nhưng tại sao cô lại thích nó đến như vậy.

*

Bên kia.

Thẩm Nhiên đặt điện thoại xuống, bật cười một tiếng, vừa rồi phản ứng của anh thật sự hơi quá một chút, hình như đã dọa sợ cô gái nhỏ.

Anh cắn điếu thuốc trên môi, vừa định bật lửa thì Lâm Vị Đông đã tới: “Lão Thẩm, bàn bạc chút chuyện.”

“Có rắm thì thả nhanh.”

“….Hai ngày nữa, khoa của Tần Hiển sẽ tổ chức một trận đấu bóng rổ, hai chúng ta cũng tham gia đi.”

Trận bóng rổ lần này của bọn Tần Hiển không phải là thi đấu chính quy mà là lén lút tự mình tổ chức, cho nên người bên ngoài trường học cũng có thể tham gia.

Thẩm Nhiên đương nhiên không có hứng thú, châm thuốc, đến mắt cũng không thèm lên: “Không đi.”

Lâm Vị Đông cũng biết anh không dễ nói chuyện như vậy, kéo ghế dựa lại, bắt đầu đánh bài tình cảm: “Sân bóng rổ chính là nơi có thể hấp dẫn con gái nhất, đến lúc đó tao huyên náo xôn xao ném vào mấy quả bóng, họ nhất định sẽ chết mê chết mệt, từng người một xếp hàng xin WeChat của tao, sắp tới tao sẽ có thể thoát ế rồi.”

Thẩm Nhiên phủi tàn thuốc một cái, thờ ơ hỏi: “Con gái đều thích con trai chơi bóng rổ sao?”

“Không thì sao, chẳng lẽ thích một ông già như mày ăn không ngồi rồi đến mức đóng mạng nhện ở phòng game sao?”

Thẩm Nhiên: “?”

Anh quay đầu nhìn về phía Lâm Vị Đông, khóe miệng nở một nụ cười nhạt: “Được rồi, đánh thì đánh.”

Lâm Vị Đông bị anh nhìn đến toàn thân sởn tóc gáy: “Đánh thì đánh, mày đừng có nhìn tao bằng ánh mắt này….”

Đã rất nhiều năm anh ta không nhìn thấy vẻ mặt này của Thẩm Nhiên, chính là vẻ mặt, “Còn chưa bắt đầu thi đấu dường như số phận của đối phương đã định sẵn sẽ bị bóp nghẹt cổ họng, làm đối phương muốn quỳ xuống sân mà gọi anh một tiếng “Baba.”

Phần lớn thời gian Thẩm Nhiên đều mặt lạnh như băng và vô cảm, nhưng trên sân thi đấu lại không thể che giấu được sự phấn khởi và kiêu ngạo của anh.

Đó là nhiệt huyết bốc cháy từ sâu trong đáy lòng, cháy bỏng cả linh hồn.

Anh ấy thuộc về thi đấu, thuộc về mọi đấu trường.

Lâm Vị Đông đột nhiên hối hận khi đưa ra lời mời này….

*

Trong suốt hai ngày qua, Nguyễn Túc cảm thấy mình giống như đã chạy trốn đến một thế giới khác.

Không cần luyện tập, không cần ra sức điều chỉnh trạng thái của bản thân, cũng không cần suy nghĩ sau này phải làm gì.

Chỉ đơn giản là làm chuyện cô thích.

Nguyễn Túc ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, nhìn ánh nắng chiếu vào cửa sổ, dụi dụi đôi mắt, thoải mái duỗi eo một cái.

Cô xốc chăn đi tới cửa, lúc vừa chuẩn bị ra ngoài thì nghe thấy Nguyễn Thanh Sơn thấp giọng gọi điện thoại: “Tôi đã nói là trước hết để cho Tây Mễ ở với tôi mấy ngày, con bé từ lâu đã cần phải nghỉ ngơi thật tốt, bây giờ cô lại tìm bác sĩ tâm lý cho con bé, chỉ có làm gia tăng thêm gánh nặng trong lòng nó thôi.”

Nguyễn Túc đặt tay lên nắm cửa, từ từ cụp mắt xuống.

Không biết Chu Lan ở đầu bên kia nói gì, nhưng giọng điệu của Nguyễn Thanh Sơn nặng nề hơn trước rất nhiều: “Giờ cô nói với tôi những điều này còn có ý nghĩa gì? Tôi thừa nhận tôi không làm tốt trách nhiệm của một người bố, nhưng con bé thành ra như bây giờ, chẳng lẽ cô không nên tự tìm nguyên nhân ở chính cô sao?”

Lại là một cuộc cãi vã không có điểm dừng.

Nguyễn Túc nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người dựa vào tấm cửa.

Không biết tại sao ánh nắng ngoài cửa sổ không còn tươi đẹp như trước, mà trở nên chói mắt.

Qua nửa giờ, Nguyễn Túc mới mở cửa lần nữa, Nguyễn Thanh Sơn tươi cười dịu dàng: “Tây Mễ dậy rồi à, cơm trưa xong ngay đây, nếu con đói bụng thì ăn chút trái cây trước đi.”

Nguyễn Túc nhếch môi dưới cười: “Bố, con muốn quay lại trường học.”

Nguyễn Thanh Sơn dừng một chút: “Bố đã xin giáo viên của con nghỉ một tuần, con có thể chơi thêm mấy ngày nữa.”

Nguyễn Túc lắc đầu: “Hai ngày là đủ rồi, con đã nghỉ ngơi rất tốt rồi.”

“Có phải ở trường học con quen bạn mới không? Nhớ bọn họ à?”

Bị ông hỏi như vậy, Nguyễn Túc sững sờ vài giây.

Nhớ… Bọn họ?

Hai ngày qua đúng là có nhớ.

Cô thỉnh thoảng sẽ mở khung chat của Thẩm Nhiên, nhưng không biết nên nhắn gì.

Hơn nữa Thẩm Nhiên cũng không tìm cô… Chắc là rất bận.

Nếu cô tùy tiện gửi tin nhắn cho anh, ngộ nhỡ làm phiền đến anh, hình như cũng không hay cho lắm.

Nguyễn Thanh Sơn cười nói: “Cũng đúng, con gái ở độ tuổi này, nên tiếp xúc nhiều với bạn bè cùng trang lứa, cùng bọn họ đi dạo phố xem phim gì đó, lát nữa ăn cơm xong ba đưa con trở về.”

Xe dừng lại ở cổng trường, Nguyễn Thanh Sơn sờ đầu Nguyễn Túc, giọng điệu vẫn luôn dịu dàng: “Tây Mễ, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, con phải nhớ kỹ, âm nhạc đối với con mà nói mãi mãi là ước mơ chứ không phải xiềng xích. Nếu con thật sự cảm thấy quá mệt mỏi, có thể thử buông nó xuống, nhìn ra thế giới bên ngoài.”

*

Lúc Nguyễn Túc trở lại ký túc xá, An Nam đang định ra ngoài, thấy cô trở về thì vội vàng nói: “Tây Mễ, cậu trở về thật đúng lúc, chúng ta mau đi qua đó thôi, nếu không sẽ không kịp đâu!”

“Đi… chỗ nào?”

“Đi xem bóng rổ.” An Nam thuận tay cầm đồ trong tay cô để trên bàn rồi kéo cô ra ngoài, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn: “Tớ nằm mơ cũng chưa nghĩ đến có một ngày có thể thấy ông chủ Thẩm lên sân chơi bóng rổ, tớ còn tưởng anh ấy chỉ biết chơi game thôi, ah! Chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy thật đẹp trai!”

Lúc này Nguyễn Túc mới phản ứng lại: “Ông chủ Thẩm? Chơi bóng rổ?”

“Đúng vậy, anh ấy không nói với cậu sao, chiều nay anh ấy có một trận bóng ở đại học Công Nghệ, không phải là thi đấu chính thức mà là bọn Tần Hiển lén tổ chức.”

An Nam nói xong, nhìn sắc mặt mờ mịt của Nguyễn Túc, lúc này mới gãi đầu: “Tớ tưởng rằng cậu vì xem trận bóng mới trở về, ông chủ Thẩm không nói với cậu à…..”

Bình luận

Truyện đang đọc