LẮNG NGHE NHỊP TIM ANH

Sau khi Trần Vưu An vừa dứt lời, Nguyễn Túc và An Nam cùng nhìn về phía cô.

Thấy vậy, Trần Vưu An từ từ ngồi dậy, vẻ mặt kiêu ngạo: “Bốn năm trước, tôi đi xem anh ta thi đấu, đánh cũng không tệ.”

An Nam bĩu môi: “ Từ xưa đến giờ không phải cậu luôn say đắm đàn cello sao, lại còn biết đi xem thi đấu eSports.”

“Tôi cho bản thân thư giản một chút không được à?”

Trần Vưu An này, ngoài việc không ngừng đuổi theo Nguyễn Túc trên con đường chơi đàn cello ra, còn thích đi xem đủ kiểu thi đấu.

Tận hưởng khoảnh khắc chiến thắng trong mỗi trận đấu.

Trần Vưu An liếc nhìn Nguyễn Túc, giễu cợt nói: “Nhắc tới anh ta thì cũng gần giống như cậu, bên ngoài truyền tai nhau là rất lợi hại, căn bản là có tiếng mà không có miếng, có một lần tranh giải chỉ được hạng ba, không lâu sau đó thì cũng dừng thi đấu rồi.” 

An Nam nằm trên gối: “Anh ta đẹp trai không?”

“Làm sao tôi biết được!”

“Không phải cậu từng đi xem anh ta thi đấu sao.”

Trần Vưu An đảo mắt: “Cách xa như vậy, sao tôi thấy rõ được, cậu không biết tự đi lên mạng tìm ảnh à!”

An Nam nói: “Tìm sao, không tìm được, ba năm trước eSports vẫn chưa hot như bây giờ, không có…”

Cô ta còn chưa nói hết, tầm mắt đột nhiên dừng lại: “Vãi! Anh ta là đội trưởng cũ của STG?!”

Trần Vưu An cạn lời: “Nếu không thì sao, những nhân vật bình thường thì đáng để tôi nhớ đến sao.”

An Nam nói: “Đúng đúng đúng, tớ nhớ ra rồi! Tớ từng nghe nói đội trưởng cũ của STG, là một đại thần siêu cấp, nghe nói ở thời của anh ta, Tưởng Văn Chu ngay cả một đầu ngón tay cũng kém hơn anh ta. Lúc còn thi đấu, trong mắt anh ta chưa từng có hai từ đối thủ, tất cả đều là bại tướng dưới tay anh ta.”

Nguyễn Túc yên lặng nằm sấp trên giường, nhẹ nhàng cong môi.

Cô cũng vừa mới tra tìm STG xong, một trong những câu lạc bộ eSports lớn nhất cả nước hiện tại, trong quá khứ đã nhiều năm xuất ngoại tham gia thi đấu, đạt được rất nhiều giải thưởng.

Thẩm Nhiên cũng đã từng đứng trên sàn đấu thế giới.

Qua một lúc, An Nam bình tĩnh lại, lướt tin tức trên điện thoại: “Tây Mễ, sao đột nhiên cậu lại hỏi tới Dawn vậy hả? Tớ xem một chút nào, bình luận về anh ấy hình như không tốt lắm…”

Nguyễn Túc thu lại suy nghĩ: “Trên mạng cũng đều là tin vịt thôi.”

Trần Vưu An nói chen vào: “Cậu hiểu rõ thế à, lỡ như đó là thật thì sao.”

Nguyễn Túc nhàn nhạt lên tiếng: “Không phải cậu cũng thường xuyên nói với những bạn học khác là tôi tự cao tự đại, bắt nạt cậu trong ký túc xá sao.”

“Tôi…”

Thật ra thì Trần Vưu An cũng không nói thẳng là Nguyễn Túc bắt nạt cô ta, chỉ có điều lại ngụ ý như vậy, còn lại đều là những người đó nghe nhầm đồn bậy phóng đại truyền ra ngoài.

Cô ta xem thường hừ một tiếng, rồi lại ngã xuống giường.

Nguyễn Túc im lặng một lát rồi mới lên tiếng, giọng điệu nghiêm túc tin tưởng: “Anh ấy không giống với tớ, anh ấy thật sự rất lợi hại. Hơn nữa nếu thật sự như vậy…”

Nguyễn Túc cúi đầu xuống, giống như đang nói một mình: “Tớ sẽ trở lại sân khấu lần nữa, vậy thì anh ấy cũng sẽ trở lại sàn đấu lần nữa. Lúc đó mới giống nhau.” 

Bây giờ cô đã đại khái hiểu ra những lời Lâm Vị Đông nói lúc đó là ý gì, chuyện xảy ra ba năm trước, tạo ra tổn thương rất lớn cho Thẩm Nhiên, cho nên anh mới lựa chọn nghỉ thi đấu.

Nếu đã biết nguyên nhân, vậy cô đã có thể bắt đầu suy nghĩ biện pháp rồi.

An Nam nói: “Được rồi được rồi, không nói người khác nữa, giờ không còn sớm, mau nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi học đấy.”

Nguyễn Túc gật đầu, sau khi chúc ngủ ngon thì rút vào trong chăn.

Cô cầm điện thoại lên, trang web một giờ trước vẫn còn giữ lại, đoạn trò chuyện của cô và Thẩm Nhiên chúc ngủ ngon với nhau.

Môi Nguyễn Túc cong lên, ôm con thỏ nhỏ chặt hơn một chút.

Phòng game.

Thẩm Nhiên đẩy cửa vào đã thấy Lâm Vị Đông vùi đầu trước quầy thu ngân, không biết đang nghiên cứu cái gì.

Anh đút một tay trong túi quần, chậm rãi đi tới, gõ một cái xuống mặt bàn, giọng điệu lạnh nhạt: “Tao phải đóng cửa rồi.”

Lâm Vị Đông khịt mũi một cái, cầm điện thoại lên, chuyển màn hình qua Thẩm Nhiên: “Lão Thẩm, đánh không tệ ha.”

Thẩm Nhiên liếc mắt một cái, vẻ mặt không đổi, chỉ lần mò tìm bao thuốc lá rút một điếu thuốc ra, cắn giữa môi.

Lâm Vị Đông nói: “Không phải, tao chỉ không hiểu, mày giấu tao là có ý gì hả?”

Sớm biết hai năm trước Thẩm Nhiên đã bắt đầu thi đấu lại lần nữa, ít nhiều gì thì hắn cũng đã tiết kiệm được một chút nước bọt, cũng bớt lải nhải suốt ngày giống như một bà già.

Thẩm Nhiên nhả ra một làn khói, gạt gạt tàn thuốc, giọng điệu nhàn nhạt: “Không nói ra được.”

Lâm Vị Đông kinh ngạc, sau khi sững sờ chớp mắt một cái, đã hiểu ra.

Lúc đầu Thẩm Nhiên nghỉ thi đấu, từ lúc rời khỏi sàn đấu thì cắt đứt không để lại đường lui.

Toàn bộ tiền của anh đều đưa cho chiến đội bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.

Dưới tình huống như vậy, không ai cho là Thẩm Nhiên vẫn còn trở lại sàn đấu lần nữa.

Ngay cả Lâm Vị Đông cũng cho là như vậy, cho nên hắn mới đem vốn liếng còn sót lại của hắn, đến mở cái phòng game này với Thẩm Nhiên.

Lúc đó là thời điểm mịt mù tăm tối nhất trong đời bọn họ, trong cuộc đời không có một tia sáng, hoàn toàn không thấy tương lai ở đâu.

Ba năm này, cũng là ngây ngô dại dột, tầm thường vô vi bước đi tiếp.

Có thể là gần đây hắn đã dần chậm lại, bắt đầu lĩnh hội được ý nghĩa của cuộc sống, nên mới muốn kéo Thẩm Nhiên ra khỏi vũng bùn này.

Nhưng hắn đã quên mất, Thẩm Nhiên từng là một người kiêu ngạo thế nào, sao có thể để cho bản thân sa sút lâu như vậy.

Dù nói thế nào thì bây giờ Thẩm Nhiên đã quyết định trở lại sàn đấu, nhìn từ phương diện nào, đây cũng là một chuyện tốt.

Lâm Vị Đông thở dài một hơi: “Quá khứ thì hãy để cho nó trôi qua đi, chúng ta bắt đầu lại.”

Thẩm Nhiên cong môi, liếc nhìn hắn: “Mày nghĩ thông suốt rồi à?”

Lâm Vị Đông cười: “Đã sớm nghĩ thông rồi, mày nói mày sống cả đời này, cũng đã mấy chục năm ngắn ngủi, tính toán gì nữa. Còn không bằng nhân lúc hiện tại hưởng thụ cuộc sống thật tốt, đỡ phải để già rồi lại bồn chồn không yên.”

Thẩm Nhiên nhướng mày: “Thời gian thi đấu cụ thể là khi nào.” 

“Ba ngày sau, sáu giờ chiều.” Lâm Vị Đông dừng một chút, lại nói: “Nhưng mà Tưởng Văn Chu cũng sẽ đi, nhắc mới nhớ, chắc nó không biết mày là Burn chứ?”

Nếu không thì cũng sẽ không niềm nở như vậy.

Bây giờ Lâm Vị Đông rất muốn được thấy lúc Tưởng Văn Chu biết được Burn chính là Thẩm Nhiên, biểu cảm lúc đó nhất định rất xuất sắc.

Thẩm Nhiên nhíu mày lại, liếm môi.

Lâm Vị Đông hỏi: “Sao thế?”

“Buổi biểu diễn của Nguyễn Túc cũng vào ba ngày sau.”

“Vãi chưởng???”

Vậy hắn nên đi xem Thẩm Nhiên tái xuất tham gia thi đấu, hay là xem Tây Mễ nhà hắn biểu diễn độc tấu?

Thẩm Nhiên nghiền tắt tàn thuốc, lần nữa hạ lệnh đuổi khách: “Tao phải đóng cửa rồi.”

“Được được được, tao đi.”

Lâm Vị Đông tắt máy tính, rồi lấy hóa đơn đi ăn tối nay kẹp trong quyển sổ: “Tôi xin ngài, trước khi lấy được tiền thưởng vẫn phải tiết kiệm một chút đi, nếu không đừng nói thi đấu thì ngay cả tiền đón xe đến đó cũng không có, đến lúc đó mới thật sự trở thành trò cười.”   

Chờ Lâm Vị Đông rời đi, Thẩm Nhiên khóa cửa lại, lúc trở về phòng đi ngang qua máy gắp thú bông, dừng đôi chân dài lại.

Anh nhìn những thứ ngổn ngang bên trong kia, anh nhìn từng con gấu bông xấu xí một, híp đôi mắt đen lại một cái.

Những con gấu bông này đều là nhà cung cấp đưa cho, từ trước đến giờ anh chưa từng để ý đến, nhưng chắc phải thay đổi một chút rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc