LẮNG NGHE NHỊP TIM ANH

Nguyễn Túc cúi đầu nhìn theo tầm mắt hắn, chai nước này là cô mua trên đường tới đây, vẫn luôn cầm trong tay, suýt chút nữa đã quên…

Cô mở miệng, dưới ánh mắt mong đợi của Lâm Vị Đông, cô chậm rãi nói ra thanh âm nhẹ nhàng: “Xin lỗi.”

Mặc dù cô không nói thẳng là không cho, nhưng ý tứ từ chối đã rất rõ ràng.

Nhưng Lâm Vị Đông cũng không thấy xấu hổ, chỉ cần da mặt hắn đủ dày thì từ “xấu hổ” cũng không có trong từ điển của hắn.

Đúng lúc này Tần Hiển chạy tới gọi bọn họ, hiệp hai trận đấu bắt đầu ngay rồi.

Lâm Vị Đông một bên chạy về hướng sân bóng một bên quay đầu lại hét to: “Nữ thần, chờ tôi đánh xong trận bóng nha!”

Thẩm Nhiên đứng tại chỗ,một tay chống eo, liếm môi mỏng một cái mới nhìn về phía Nguyễn Túc, thấp giọng nói: “Có việc gấp không?”

Nguyễn Túc vội vàng lắc đầu.

Không biết có phải nguyên nhân vì thời tiết nóng hay không, mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, ánh mắt đặc biệt sáng ngời.

Khóe môi anh khẽ cong, thanh âm chậm rãi hỏi: “Kết thúc trận đấu cùng đi ăn cơm nhé?”

Nguyễn Túc lập tức trả lời: “Được ạ.”

Ý cười trong mắt Thẩm Nhiên càng sâu, xoay người trở về sân thi đấu.

Trận đấu tiếp tục.

Ở bên cạnh, Trần Vưu An cuối cùng cũng thoát khỏi sự kiểm soát của An Nam, hất tay của cô ta ra, không vui nói: “Cậu nổi cơn điên gì vậy!”

An Nam cười tủm tỉm: “Đã lâu không gặp cậu, thật sự rất nhớ nên chào hỏi một chút thôi.

“….”

Trần Vưu An mắng mỏ rồi rời đi.

An Nam vỗ tay, giải quyết xong!

Lúc này, điện thoại trong túi quần rung lên hai hồi, cô ta lấy ra nhìn một cái rồi liền vỗ nhẹ vai Nguyễn Túc: “Tây Mễ, giáo viên phụ đạo tìm tớ có việc, tớ về trước, cậu từ từ xem, nhớ giúp tới chúc mừng ông chủ Thẩm nha.”

Với đội hình thi đấu này, điểm số chênh lệch càng ngày càng lớn, không cần xem kết quả cũng biết cuối cùng bên nào thắng.

Nguyễn Túc gật đầu: “Được.”

Chờ sau khi An Nam rời đi, Nguyễn Túc tìm một chỗ ngồi xuống, rũ mắt nhìn qua chai nước cầm chặt trong tay, thở dài một hơi.

Tình huống vừa rồi nếu thật sự đưa nước cho Thẩm Nhiên, có lẽ rất xấu hổ…

Bây giờ tự mình uống cũng không được, mà cầm như vậy cũng không hay.

Sớm biết như vậy đã không mua.

Nguyễn Túc phồng má rồi lại ngẩng đầu xem thi đấu.

Đúng lúc Thẩm Nhiên lại đánh vào một quả ba điểm.

Khóe môi Nguyễn Túc khẽ cong lên, lúc trước anh dạy cô chơi bóng rổ, cô đã biết anh nhất định chơi bóng rổ rất giỏi.

Xem ra bây giờ giống như những gì cô tưởng tượng, thậm chí còn lợi hại hơn.

Trên sân, Lâm Vị Đông thở hổn hển, bộ dạng giống như sắp ngất xỉu, lời nói đứt quãng: “Thẩm Nhiên đột nhiên điên rồi sao, làm tao sợ vãi chưởng…”

Trạng thái này của Thẩm Nhiên, Lâm Vị Đông chỉ thấy qua lúc anh giành chức vô địch liên đoàn KOT thế giới bốn năm trước.

Vấn đề là hắn không hiểu Thẩm Nhiên rõ ràng tùy tiện đánh là có thể thắng hắn, tại sao anh phải nghiêm túc đến đáng sợ như này chứ, thái độ tàn nhẫn như muốn đem hắn đi ngược đến chết rồi lại nghiền nát trên mặt đất. 

Tần Hiển nói: “Vừa rồi mày ở đó thì thầm cái gì với cô vợ nhỏ của lão Thẩm, nó không xử mày tại chỗ coi như là cho mày mặt mũi rồi đó.”

Lâm Vị Đông: “?”

Nửa đầu trận đấu kết thúc.

Lâm Vị Đông mệt đến nổi trực tiếp ngồi phịch trên mặt đất, hắn khổ quá rồi…

Trong lúc cười nói cùng đồng đội, Thẩm Nhiên tiện tay kéo vạt áo đồng phục lau mồ hôi trên mặt.

Dưới vạt áo là đường cong cơ bụng cân đối chuyển động, tràn đầy năng lượng.

Nguyễn Túc vừa nhìn một chút đã đỏ mặt xôn xao, lúc đang muốn dời tầm mắt đi thì người kia lại nhìn sang đây, bốn mắt nhìn nhau.

Trong nháy mắt, Nguyễn Túc cảm thấy những thứ không rõ ràng ẩn giấu sâu trong đáy lòng mình, mang theo tình cảm xa lạ bí mật kia dường như không che giấu được, tất cả đều lộ ra từ đáy mắt.

Đối với câu hỏi của An Nam tối hôm đó, hình như cô đã có đáp án.

Hơn nữa đáp án còn rất chính xác.

Nguyễn Túc không tránh đi nữa, khẽ cong môi cười với anh, mi mắt cong lên, giống như chứa tất cả ánh sáng dịu dàng trong bóng đêm, long lanh trong veo lại rực rỡ bắt mắt.

Cách đó không xa, đuôi lông mày người con trai khẽ nhếch, bước chân dài đi về phía cô.

Thẩm Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, xuyên qua không khí có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng trên người anh, giọng nói anh trầm thấp, hơi thở gấp: “Nhàm chán sao?”

Nguyễn Túc lắc đầu: “Rất thú vị ạ.”

Thẩm Nhiên mỉm cười, một tay chống lên ghế dài phía sau, nhìn sân bóng, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Nếu như em thích, tôi có thể dạy em.”

Giọng nói cô gái nhỏ nhẹ nhàng: “Được.”

Sau khi Nguyễn Túc trả lời xong, cắn môi một chút, cúi đầu nhìn chai nước trong tay, vừa định đưa qua thì đồng đội của Thẩm Nhiên liền ôm một thùng nước đến, ném cho anh một chai.

“…”

Nguyễn Túc cảm thấy mí mắt giật giật, hít một hơi thật sâu, vội vàng rút tay về, giả vờ không quan tâm rồi vặn nắp chai.

Có vẻ như hôm nay không thể đưa chai nước này được.

Thôi đi, sau này còn rất nhiều cơ hội.

Tay Nguyễn Túc vừa mới dùng sức để vặn, bên cạnh liền đưa qua một chai nước đã vặn nắp.

Thẩm Nhiên nói: “Uống cái này đi.”

“….À à, được ạ.”

Nguyễn Túc đưa chai nước trên tay cho anh.

Tim đập dường như nhanh hơn trước một chút.

Thẩm Nhiên không phát hiện ra ý nghĩ của cô, sau khi tiện tay nhận lấy chai nước của cô thì liền mở nắp chai, trực tiếp ngửa đầu uống hết nửa chai.

Nguyễn Túc chậm rãi mở nắp chai, lúc uống nước khóe miệng cong lên.

Đây coi như là…đã đưa được rồi?

Tuy rằng quá trình rất trắc trở nhưng ít ra kết quả rất tốt.

Thẩm Nhiên nhìn thời gian, còn mấy phút nữa, anh thấp giọng hỏi: “Em quay lại trường lúc nào?”

“Chiều nay ạ, nếu muộn chút nữa có lẽ không có cơ hội xem anh chơi bóng rổ, cũng may là tới kịp.”

Thẩm Nhiên nhướng mày, uống hết nước còn dư lại trong chai, ngón tay thon dài cầm chai rỗng nhưng lại không vứt đi, giọng điệu trầm thấp thong thả: “Tưởng rằng em còn muốn nghỉ ngơi thêm mấy ngày, nên không nói với em.”

Nguyễn Túc mỉm cười: “Với em mà nói, hai ngày là đủ rồi, dù sao cũng phải trở lại cuộc sống thường ngày.”

“Bây giờ cảm thấy thế nào?”

“Em cũng không biết, hay là thử lại lần nữa đi…”

Thẩm Nhiên nghiêng đầu, trong ánh mắt cô gái nhỏ đã không có áp lực và mờ mịt như lần đầu tiên gặp nữa, mà tràn đầy hy vọng tươi sáng.

Anh nói: “Đừng lo lắng, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”

Lâm Vị Đông ngồi ở phía bên kia sân bóng nhìn cảnh này, nước mắt cô độc rơi xuống.

Thằng chó Thẩm Nhiên này, mày lừa gạt được nữ thần của tao tới tay khi nào.

Nếu sớm biết “cô dâu nhỏ của lão Thẩm” trong miệng Tần Hiển chính là nói Nguyễn Túc, thì hắn sẽ lấy tư cách là một Tây Mễ Lộ, nhất quyết phản đối cuộc hôn nhân này.

Hắn vốn cũng trẻ tuổi đẹp trai, còn tiểu Tây Mễ đơn thuần lại không rành việc đời ấy vậy mà lại bị Thẩm Nhiên ăn không ngồi rồi, một lão già không có chút lòng cầu tiến lừa đi rồi.

Hắn hận!!!

Vì vậy trong nửa trận sau, Thẩm Nhiên đã thấy được nỗi uất hận trong mắt Lâm Vị Đông, vô cùng vừa mắt, liền lấy thành tích là tỷ số 60-2 để kết thúc trận bóng này.

Lâm Vị Đông: “…”

Cuộc sống này quá khó khăn.

Sau khi trận đấu kết thúc, Thẩm Nhiên vừa thay quần áo ra tới, đã thấy Lâm Vị Đông oán hận sâu sắc đứng ở cửa, anh tiện tay vuốt mái tóc đen ướt át một cái, giọng điệu lười biếng: “Có chuyện gì?”

Lâm Vị Đông vô cùng nghiêm túc nói: “Đăng ký giải đấu mùa đông KOT đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc