LẮNG NGHE TỪNG HƠI THỞ CỦA ANH



\-Mệt chứ.

Hôm qua anh khiến tôi mệt bằng chết đây này….
Brian thầm nghĩ: gì đây chứ, Diệp Tư Hạ này lại đến giờ nói luyên thuyên gì vậy, rõ ràng hôm qua anh còn ngồi uống rượu trò chuyện với tên bạn Lâm Ảnh Quân khốn kiếp kia của mình, lấy đâu ra thời gian khiến cô ấy….

mệt chết chứ.
Diệp Tư Hạ nói xong mới thấy ý trong lời nói của mình đầy mờ ám nhưng cô cũng không định giải thích mà giương ánh mắt có chút mong chờ về phía Brian.
Brian có chút lúng túng khi bắt được ánh mắt kia, anh đành phải mở miệng dò hỏi để cô nói cho rõ ràng chứ chờ đợi lời giải thích thì chắc cũng không bao giờ có:
\-Diệp tổng, rốt cuộc cô có ý gì vậy?
Đang có ý định cho qua vấn đề này thì tên trợ lý kia lại khơi gợi làm cô nổi hứng trêu đùa, bình thản trả lời:
\-Ý tại ngôn ngoại.
Nói rồi cô nở nụ cười tươi roi rói, trêu đùa người trợ lý này của mình cũng vui, coi như relax tinh thần một tí.

Cô lại nhắm mắt, bình tĩnh ngả đầu ra sau ghế, trong lòng như nở hoa vì trêu chọc được người kia.
Khuôn mặt của vị trợ lý nào đó bỗng chốc đen sì, một ngày ở với nữ tổng tài này, ăn nói không cẩn thận là bị cô vặn ý sang vấn đề khác để trêu đùa anh.


Đã vậy, anh cũng muốn làm tiểu nhân một lần:
\-Diệp tổng, vừa nãy chủ tịch gọi điện cho tôi, ngài ấy có lệnh cho cô về tổng bộ một chuyến.

Tôi nghe nói có chuyện rất gấp nên yêu cầu cô về nhanh nhất có thể.
Diệp Tư Hạ nghe xong ngồi bật dậy, nhăn mày nhìn Brian:
\-Hả? Sao tự nhiên điều động tôi về? Ba tôi gọi cho anh lúc mấy giờ? Bao giờ tôi phải có mặt ở bên tổng bộ? Mà còn nữa, có việc gấp lại không gọi trực tiếp cho tôi mà phải gọi cho anh?
\-Tôi không biết rõ.

9h10.

9h30.

Vì Diệp tổng tắt máy.
Trong lòng Brian như vui sướng khi phá tan được tâm tình nghỉ trưa của Diệp Tư Hạ.
Diệp Tư Hạ sau khi nghe câu trả lời của anh, lên giọng cảnh cáo:
\-Trợ lý Brian, anh trả lời câu hỏi của tôi vậy sao? Anh hình như càng ngày không biết trên dưới rồi đấy.
\-Diệp tổng, giờ đã là 9h45 rồi, tôi sợ cô bị trễ hẹn của chủ tịch nên trả lời súc tích ngắn gọn để tiết kiệm thời gian.

Mong cô hiểu cho.
Diệp Tư Hạ giờ còn đang lo lắng không thôi, mới dỗ được Đại ma vương nhà cô nguôi giận, không thể chọc giận lại được.

Cô nhanh chóng cầm túi sách đi về phía cửa, trước khi đi còn để lại một câu cho Brian:
\-Lươn lẹo!
Thấy Diệp Tư Hạ vừa đi, Brian cung kính mà cũng đầy lươn lẹo hoàn toàn không còn mà thay vào đó là nét lạnh lùng xen chút âm hiểm của Bạch Kỳ Thiên.


Chứng kiến hết cả quá trình lúc này mới thấy thật đáng sợ, anh như một người nhân cách phân liệt vậy, trong chốc lát biến đổi trạng thái trên khuôn mặt đó khiến người khác rùng mình.
Bạch Kỳ Thiên lúc này đây lại gần tắt camera trong phòng làm việc của Diệp Tư Hạ đi rồi tiến lại gần bàn làm việc của cô.

Thật may mắn khi Diệp Tư Hạ yêu cầu lắp công tắc tắt camera ở riêng phòng cô vì nhiều khi cô muốn có không gian một mình, không bị người khác săm soi.

Điều này là một thuận lợi cho Bạch Kỳ Thiên ngay lúc này.
Anh cắm chiếc USB trong túi quần của mình vào máy tính của Diệp Tư Hạ, sử dụng tài khoản cá nhân vào tìm kiếm những thông tin cơ mật của tập đoàn Ciel.

Bạch Kỳ Thiên cũng đang tự phỉ nhổ hành động vụng trộm này của mình nhưng muốn đánh thắng trận lớn trên thương trường lần này thì tốt nhất anh không từ thủ đoạn.
Tay anh di nhẹ con trỏ chuột, mắt lướt nhanh theo những con số báo cáo hiện trên màn hình….
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tại tổng bộ của tập đoàn Ciel
Diệp Tư Hạ nhanh chóng cất xe vào hầm rồi chân sải bước nhanh về phía thang máy.

Thang máy dừng ở tầng 15, cô bước ra thì mới nhớ từ tầng 16 đến tầng 20 là tầng làm việc của lãnh đạo cấp cao và các thông tin tuyệt mật nên muốn vào thang máy phải có thẻ nhân viên đầy đủ.
Chết tiệt! Cô hôm nay không có mang thẻ vì sáng ra mất thời gian vào việc che quầng thâm mắt mà suýt muộn.

Biết thế Diệp Tư Hạ cô chịu khó đi từ tầng hầm lên đại sảnh tầng một rồi đi thang máy tư của ba cô cũng được, đằng nào cô đã được cấp quyền xác nhận dấu vân tay đi thang máy đó.
Vậy là cô lại phải nhờ thư ký Từ xuống tầng 16 trợ giúp cô.


Thư ký Từ đi xuống nhìn thấy Diệp Tư Hạ cứ đi đi lại lại đầy lo lắng, ông vội tiến lại hỏi:
\-Diệp tổng, có việc gì cô gấp vậy?
Diệp Tư Hạ còn thời gian đâu trả lời câu hỏi, chỉ nhanh chóng kéo tay thư ký Từ vào thang máy:
\-Chú Từ thật may quá chú đang không bận bịu gì.

Nay con vội vã về đây quên không mang theo thẻ nhân viên, thêm vào đó nữa vì vội vã mà mất cả tâm trí đi lên tầng 1 đại sảnh vào thang máy tư.

Ôi chắc giờ ba cháu đang tức giận lắm.
Từ Liêu thấy Diệp Tư Hạ vì nhanh chóng vội vã mà ý tứ câu nói loạn hết cả lên.

Ông định lên tiếng nói vài câu thì Diệp Tư Hạ ngăn lại, cô cứ bồn chồn lo lắng đi vòng vòng trong thang máy.

Thấy vậy, thư ký Từ cũng yên lặng với một vẻ mặt khó hiểu: “Gì chứ? Từ sáng đến giờ chủ tịch tức giận lúc nào nhỉ?”


Bình luận

Truyện đang đọc